Cố Nguyên Đan


Người đăng: Ma Kiếm

Một tháng trôi qua. Trong tháng qua, mỗi ngày, Lục Thanh đều dùng một viên Cố
Nguyên đan, lại thêm sự phối hợp của Tử Hoàng Kiếm Thân kinh tiếp tục củng cố.
Theo lời Diệp lão nói thì nếu như có thêm một lọ nữa thì có khả năng trước khi
luận kiếm diễn ra, thân thể của hắn hoàn toàn bình phục.

Sau đó, Lục Thanh suy nghĩ một chút. Cố Nguyên đan không phải là loại đan dược
có cấp bậc, không quý như loại đan dược hạ phẩm Sâm Vương đan. Mà Cố Nguyên
đan đối với các hộ pháp khác cũng không tới mức quá cần thiết như hắn. Vì vậy
chắc chắn sẽ có hộ pháp cất giữ. Nếu như hắn mang Sâm Vương đan đi trao đổi
chắc chắn là có thể được.

Nhưng vấn đề là bây giờ, hắn cần phải tìm ai để trao đổi? Suy nghĩ một lúc,
Lục Thanh cũng không biết phải đi tìm ai. Bản thân không hề có chút giao tình
nào với mười một vị hộ pháp còn lại nên không thể mở miệng.

Dừng lại một chút, hắn chợt nhớ tới Hoàng lão trong phòng chú kiếm. Hoàng lão
chính là một vị chú kiếm sư bát phẩm duy nhất trên Triêu Dương cung. Nghe đám
Đoạn Thanh Vân nói thì tu vi của Hoàng lão cũng không kém so với đại hộ pháp.
Thậm chí đôi khi hộ pháp mời lão chú kiếm cũng phải rất khách khí. Điều này
thì Lục Thanh có thể hiểu được vì kiếm, đặc biệt là kiếm đạt tới thất phẩm có
thể nói là rất quý.

Ở cửa hàng kiếm của Lục gia, một thanh kiếm lục phẩm phải bán được một ngàn tử
ngọc tệ. Mà một ngàn tử ngọc tệ cũng đủ cho hơn một trăm hộ dân bình thường có
ba miệng ăn sống cả đời. Mà đó cũng mới chỉ là giá tiền cơ bản. Nếu như đem đi
đấu giá thì còn cao hơn nữa, chứ chưa phải nói tới những thanh kiếm đạt tới
thất phẩm. Nếu không có được năm ngàn tử ngọc tệ thì đừng hòng chạm tay được
vào nó. Mà Chú Kiếm sư đạt tới thất phẩm có địa vị rất cao. Hơn nữa Chú Kiếm
sư đạt tới mức độ đó rất ít.

Vì vậy, bổng lộc của Hoàng lão chắc chắn sẽ không thấp như đám hộ pháp bọn
hắn.

Nghĩ tới đây, Lục Thanh liền đi ra ngoài. Lúc này đã vào đêm, phần lớn trong
các trang viện đều đang dùng bữa tối. Trên đường đi, Lục Thanh thấy rất nhiều
đệ tử ngoại môn đang đi đưa cơm khiến cho không khí tỏa ra một mùi thức ăn
thơm phức.

Điều đó khiến cho Lục Thanh nhớ tới kỹ thuật nấu ăn của Đoạn Thanh Vân. Nhưng
rất có thể là do sự ảnh hưởng của hắn nên ngay sau khi lễ phong chức kết thúc.
Bốn người Đoạn Thanh Vân cũng được Huyền Thanh ban cho bốn năm sử dụng cái
động thứ ba mươi.

Vào lúc này, cả bốn người đều bước vào giai đoạn bế quan. Ngay cả Đoạn Thanh
Vân cũng không ngoại lệ. Nghe nói ngoại trừ thời gian Trúc Cơ, đây là lần thứ
hai hắn bước vào bế quan. Bây giờ, không khí trong Tử Trúc viện rất lạnh lẽo.
Vì vậy mà Lục Thanh cũng chỉ đi qua đó mà thôi.

- Bái kiến Lục hộ pháp.

- Hộ pháp đại nhân...

- Đại nhân...

Trên đường đi thi thoảng lại có đệ tử ngoại môn hoặc nội tông hành lễ với Lục
Thanh. Mặc dù cảm thấy không quen nhưng Lục Thanh vẫn đáp lại.

Tới nơi, phòng chú kiếm hết sức yên tĩnh. Khi hắn bước chân trên con đường rải
đá trắng, không hề gặp một đệ tử ngoại tông nào qua lại. Nơi đây vẫn phủ đầy
một màu xanh như trước chỉ có điều những loài hoa có lẽ vẫn chưa tới thời điểm
trổ bông nên chỉ có một màu xanh của lá mà thôi.

Cái ao chứa toàn nước của Bích Hàn đầm vẫn tỏa ra từng làn khói trắng lạnh
lẽo. Bên cạnh cái ao là một lớp băng dầy. Khung cảnh nơi đây lúc nào cũng như
mùa đông, có thể cảm nhận được từng làn hơi lạnh trong không khí.

Chưa tới phòng chú kiếm nhưng Lục Thanh có thể nhìn thấy Hoàng lão đang ngồi
trên sân. Trước mặt lão là một cái bàn đặt một ít thức ăn và một bầu rượu.

Lúc này, Hoàng lão hết sức nhàn nhã, một chân đặt lên cái ghế đá dài, vừa cười
hà hà. Lão vừa uống rượu vừa thưởng thức chỗ thức ăn. Sự xuất hiện của Lục
Thanh làm cho lão hơi kinh ngạc.

- Sao Lục hộ pháp lại rảnh rỗi tới đây. Ngươi làm cho Hoàng lão nhi sợ đấy.

Lục Thanh nghe thấy vậy cười khổ, nói:

- Lão nhân gia chẳng lẽ bắt ta phải giả vờ hay sao. Cứ gọi ta như trước là
được rồi.

- Ha ha! Đúng thế. - Hoàng lão nhìn từ đầu tới chân Lục Thanh, ánh mắt tán
thưởng nói:

- Không bị địa vị làm mất bản tính. Tính tình của tiểu tử ngươi rất tốt. Đến
đây uống với lão nhân gia một chén rượu. Đây là rượu mà lão đã ủ suốt hai mươi
năm. Bình thường lão nhi đừng hòng cho ai một giọt.

Nói xong, lão lấy một cái bát không rồi bảo Lục Thanh ngồi xuống đối diện. Lại
nhìn Lục Thanh mấy lần, Hoàng lão mở miệng nói:

- Khà khà! Tiểu tử ngươi đúng là quái vật. Chẳng lẽ lão gia hỏa kia lợi hại
như vậy hay sao? Sau khi từ đó trở về sự tiến bộ của ngươi càng khiến cho
người ta khó có thể chịu đựng nổi.

Lục Thanh biết Hoàng lão nói tới người nào. Nếu như lúc đầu, không có thời
gian rèn luyện kiếm ý với Quý lão, hắn cũng không có được thành tựu như bây
giờ. Nghĩ lại, hắn càng thêm sợ hãi trước thực lực của Quý lão. Cho dù bây
giờ, bản thân có thể chống lại kiếm giả có thực lực Kiếm Sư tiểu thiên vị
nhưng hắn vẫn không chắc có thể qua nổi một chiêu của Quý lão.

Cảnh giới tu vi tiến bộ càng nhanh lại càng có thể cảm nhận được vị trí của
bản thân. Đó cũng là do tầm nhìn cũng tăng lên theo.

Hai người uống với nhau khoảng chừng ba tuần rượu. Trong khoảng thời gian đó,
hai người liền đem một số kinh nghiệm chú kiếm của bản thân ra thảo luận. Một
người là bát phẩm Chú Kiếm sư, một người là truyền nhân thừa hưởng bao nhiêu
điển tịch của gia tộc chú kiếm, đối với vấn đề chú kiếm đều có những hiểu biết
không ngờ. Đặc biệt là Lục Thanh do trước kia tu vi còn thấp, nhưng trong lần
này, sau khi hai người trao đổi, Hoàng lão nói thẳng rằng bây giờ hắn đã có đủ
trình độ chú kiếm, tương đương với bát phẩm. Chỉ có điều kinh nghiệm vẫn còn
chưa đủ, phải thực tế nhiều hơn mới được.

Sau một hồi thảo luận cả hai người đều lĩnh ngộ thêm được một chút. Đặc biệt
là Hoàng lão, nếu không phải Lục Thanh vẫn còn ở đây, lão đã chạy ngay vào
phòng chú kiếm mà thử nghiệm một lúc. Cố gắng bình tĩnh lại, Hoàng lão mở
miệng nói:

- Nói đi! Hôm nay ngươi có chuyện gì mà tới đây thăm ta? Ta nghe nói ngươi là
một tên cuồng tu luyện. Từ sau khi trở về nói vẫn chưa ra khỏi cửa.

Nét mặt trở nên đỏ bừng, Lục Thanh ngập ngừng một chút rồi nói:

- Ta muốn trao đổi với Hoàng lão một chút đan dược.

- Đan dược? - Hoàng lão nghe thấy vậy liền sửng sốt rồi mở miệng nói:

- Chẳng lẽ ngươi đã dùng hết Sâm Vương đan rồi hay sao? Ngươi nên biết rằng
đan dược chỉ là một chút nông cạn. Dược lực của đan dược mặc dù rất tinh
khiết, dễ hấp thu nhưng phải có sự khống chế mới được. Dù sao thì mượn lực từ
bên ngoài cũng không phải là con đường chính.

Lục Thanh nghe Hoàng lão nói tới điều này liền biết hàng năm lão cũng được
phân phối vài loại đan dược. Bình tĩnh lại, Lục Thanh không hề có một chút hờn
giận với Hoàng lão, mở miệng nói:

- Ta muốn trao đổi với Hoàng lão vài nguyên Cố Nguyên đan.

- Cố Nguyên đan? - Hoàng lão ngẩn người sau đó chợt hiểu ra, liền nói:

- Thế nào? Tu vi tăng lên quá nhanh nên thân thể không thích ứng được hay
sao?

Lục Thanh im lặng. Mặc dù Hoàng lão chỉ là phỏng đoán nhưng cũng không sai
nhiều lắm. Thấy Lục Thanh im lặng, nét mặt già nua trầm ngâm một chút rồi nói:

- Ngươi cần bao nhiêu viên?

- Ba mươi viên.

- Ba mươi viên? - Hoàng lão nghe thấy vậy liền đứng dậy đi vào phòng. Một lát
sau, lão cầm một cái bình bằng Tử Ngọc, đưa cho Lục Thanh, nói:

- Cầm lấy đi. Không cần phải đổi. Lão gì này tu vi cũng tới mức cao nhất rồi,
cơ bản không cần Cố Nguyên đan nữa. Chỉ cần sau này, ngươi hay tới đây chơi,
nói cho lão đầu một chút về thuật chú kiếm của Lục gia ngươi là được rồi.

- Chuyện này... - Lục Thanh hơi do dự. Làm thế này khiến cho Lục Thanh cảm
thấy xấu hổ. Dù sao thì trao đổi thuật chú kiếm thì cả hai người đều được lợi.

- Không cần phải nghĩ ngợi. Lão đầu nhi cảm thấy thích ngươi. Ngươi không lấy
sau này đừng tới tìm ta, ta cũng coi như chưa bao giờ biết ngươi.

Thấy Hoàng lão nói vậy, Lục Thanh cũng không dám làm trái ý lão, chỉ gật đầu,
nhớ kỹ tấm lòng của lão.

Sau đó, hai người lại tiếp tục uống rượu, nói chuyện suốt một đêm.

Sáng sớm hôm sau, sau khi trở lại Luyện Tâm viện, Lục Thanh mở bình tử ngọc ra
nhìn chỉ thấy bên trong có chừng một trăm viên Cố Nguyên đan. Hắn cảm thấy
sửng sốt, nhưng một lúc sau, nét mặt xuất hiện một sự cảm kích.

Nửa tháng trôi qua, sau khi sử dụng hơn bốn mươi hạt Cố Nguyên đan, cuối cùng
Lục Thanh cũng củng cố được hoàn toàn tầng thứ nhất của Tử Hoàng Kiếm Thân
kinh. Hơn nữa, sau khi dùng nhiều Cố Nguyên đan như vậy, vẫn có một chút dược
lực chui vào trong Kiếm Nguyên. Mà trong Cố Nguyên đan vẫn có vài vị dược liệu
có tác dụng tăng thêm nguyên khí.

Vì vậy mà tới bây giờ, Lục Thanh có thể phóng ra luồng Phong Lôi kiếm khí dài
tám thước, khoảng cách tới Kiếm Khách đỉnh phong có được kiếm khí dài chín
thước đã không còn xa nữa.

Lúc này, thời gian tới lần luận kiếm còn nửa tháng nữa. Lục Thanh quyết định
lĩnh ngộ Tử Tiêu Phong Lôi kiếm. Tất nhiên, Tử Tiêu Phong Lôi kiếm cũng không
phải thứ mà Triệu Thiên Diệp tu luyện. Do bị tổ tiên Lục gia trục xuất nên
Kiếm Hoàng Lục Thiên Thư lưu lại mười tám thức Tử Tiêu Phong Lôi kiếm do hắn
biến hóa từ Đại Diễn tam thập lục chuy. Mặc dù chiêu thức có chút khác biệt
nhưng lại càng thêm ảo diệu.

Cho tới bây giờ, Lục Thanh vẫn như trước kia mới chỉ lĩnh ngộ tới thức thứ tư,
một phần do giới hạn tu vi, một phần do cảnh giới kiếm pháp có hạn, căn bản là
không có năng lực thi triển. Một phần nữa là do có nhiều chuyện xảy ra nên
khiến cho hắn không có thì giờ thực sự để tĩnh tâm tìm hiểu.

Lúc này đã gần tới luận kiếm không phải là thời gian để tu luyện tầng thứ hai
của Tử Hoàng Kiếm Thân kinh. Tu vi của hắn bây giờ đã tới Kiếm Khách đại thiên
vị. Còn về việc đột phá Kiếm Sư hắn vẫn chưa nắm chắc. Vì vậy mà vào lúc này,
việc duy nhất mà hắn có thể làm là tìm hiểu kiếm pháp.


Bất Diệt Kiếm Thể - Chương #107