Người đăng: Quangbkavvn
Ở một vùng tinh không rộng lớn bên ngoài điểm tận cùng Vũ Trụ Đa Nguyên. Nhìn
từ xa, nơi này tựa như một thông đạo lớn nối liền các chiều không gian khác
nhau. Ánh nắng chói chang, quang huy rực rỡ. Hàng ngàn vị diện có lớn có nhỏ
màu sắc bất đồng treo lơ lững giửa hư vô
Trên một vị diện có hình dạng cây nấm. Nơi này tỏa ra nồng đậm thủy linh khí.
Trên tòa băng sơn cao lớn chọc trời, thân ảnh một trung niên nhân đang nhập
định. Trung niên tòa thân giáp vàng tỏa ra hoàng kim quang sắc chói mắt. Khí
tức vô biên vô hạn như trường giang đại hải, kế bên hắn là một thanh niên hắc
y tóc trắng . Thanh niên cúi dầu trầm mặc.
" Về rồi sao? Thế nào, có hoàn thành đạo niệm? "
Thanh niên thần tình ủ rủ, buồn bả lắc đầu ." Ta mở được Thời Không nhưng vô
pháp nghịch chuyễn, dù đã thử đi thử lại rất nhiều lần. Cuối cùng ta ngộ ra
rằng, bản thân ta vốn không phải sinh mệnh thông thường, nằm ngoài lục đạo.
Nên dù cố gắng đến đâu chăng nữa cũng vô pháp thông hành Luân Hồi Chi Môn ".
" Sư tôn! Có lẽ bây giờ ta nên quay về điểm khởi sinh. Đợi 5000 năm sau cùng
bổn tôn quay lại địa cầu, lúc đó ắt hẳn thành công".
Trung niên giáp vàng than dài.
" Sống trên đời, phàm là sinh mệnh đều có sinh có tử. Chung quy mẫu thân
ngươi cũng chỉ phàm thai, nên Sinh Tử, Luân Hồi là tất yếu. Sao cứ phải chấp
mê bất ngộ, ôm hoài cái tâm niệm đi ngược lại Thiên Đạo kia ? "
" Không! Đạo tâm ta chính là thân mẫu. Thực hiện bổn tôn đạo niệm. Cũng nhờ
kiên định mà đi đến được ngày hôm nay. Nếu ta vứt bỏ đạo tâm có khác gì vứt bỏ
sinh mệnh? "
" Mặc dù con là phần thân. Nhưng vạn sự trên đời sinh ra đều có lý do, có tạo
mệnh của nó . Chân thân cũng được, phân thân cũng được. Dù sao con cũng có
sinh mệnh riêng, có tâm trí riêng, hà cớ gì phải vì chấp niệm mà đành vứt bỏ
5000 năm Tiên Đạo!! "
" Sư tôn! Ý ta đã quyết, lại sau 5000 năm ta cùng bổn tôn đến bái tạ người "
Dứt lời. Thanh niên hắc y tóc trắng biến mất trong hư vô.
................
Pháp Tắc Thời Không tựa như một con đường dài vô hạn không thể nhìn đến điểm
đầu, điểm cuối. Trên con đường đó cùng lúc có rất nhiều người đang đi. Người
đi trước, kẻ đi sau hay cùng nhau đi song song. Nhưng tuyệt nhiêu chỉ được đi
về duy nhất một hướng. Hiện tại là nơi ta đang đứng, tương lai cũng là nơi ta
đang đứng. Nơi này gọi tên "Điểm Khởi Sinh".
Tuy nói Đạp Thiên đại năng có thể nghịch thời không. Nhưng muốn quay lại quá
khứ phải trả cái giá không hề rẻ. Một khi Thời Không Chi Môn mở ra chỉ có thể
tồn tại vĩnh viễn ở thời không đó hoặc quay trở lại điểm khởi sinh.
Điểm khởi sinh của nhân loại đa phần đều giống nhau, bắt đầu từ lòng mẹ.
Nhưng cũng có một số sinh mệnh đặc thù như phần thân Tiêu Phong này. Nơi khởi
sinh của hắn chính bên trong Diệt Thế Đỉnh tại hậu hoa viên Hứa gia......
Trên đường lớn Thiên Nam quận, một thanh niên toàn thân hắc y đang chậm chậm
bộ hành. Hắn hình hài vô cùng tuấn tú, một đầu tóc trắng bạc xỏa dài. Khuôn
mặt lạnh như băng, từ sâu trong đôi mắt chỉ thấy một mớ hư vô xa xăm.
" Ta là Tiêu Phong . Ta là Tiêu Phong ..."
Thanh niên không ngừng nhắc lấy tên mình, chợt trước mặt hắn hiện hữu bóng
lưng một nam một nữ. Hai người kia đứng ngay trước mặt hắn, không ngừng cười
nói. Chốc chốc lại trao cho nhau vài cử chỉ thân mật.
Người nam mang lại cho hắn cảm giác thân thương quen thuộc, còn nữ nhân kia
lại khiến đáy lòng hắn day dứt cùng thương nhớ cuộn trào. Tiêu Phong cố gắng
bước thật nhanh để nhìn ra diện mạo, nhưng vô pháp, hắn càng bước nhanh thì
hai bóng lưng lại càng khuất xa. Tựa như bọn họ bị ngăn cách nhau bởi một tấm
gương trong suốt.Hai bên chỉ có thể nhìn thấy hình chiếu của chính mình.
Đại não hắn vang lên âm thanh quen thuộc. Âm thanh này như xa xôi nhưng lại
văng vẳng bên tai.
" Người là phần thân Tiêu Phong ta. Được sát lục bổn nguyên biến hóa mà thành.
Mang đạo niệm diệt sạch chúng sinh. Nay ta để ngươi ngoài vũ trụ.Mong có một
ngày tìm ra chân ngã ba ngàn đại đạo. Tự hành, tự sinh, tự diệt. Ban cho
ngươi tâm trí như nhân loại cùng sinh mệnh vĩnh hằng . Từ nay về sau không còn
gì liên quan đến bổn tôn ".
Nhìn dòng người nườm nượp trái tim hắn không khỏi thoáng qua một giây thất
lạc. Tiêu Phong thực sự không biết mình là ai, từ đâu đến. Vốn từ khi vừa mở
mắt ra đã thấy mình đứng ở đây rồi.
Thế giới này đối với hắn tuy thập phần xa lạ, nhưng lại ẩn ẩn một tia khí tức
quen thuộc. Từng chút, từng chút một ký ức như sương mù mỏng manh mờ nhạt,đôi
lúc lại như sóng biển cuộn trào.
Bóng hình một người con gái không khi nào thôi ngừng hiện hữu. Nàng rất đẹp,
đẹp hơn bất cứ thứ gì trên đời. Tử Quỳnh thẹn kém sắc, Trúc Liễu kém mảnh
mai. Người con gái đó mổi lần nghĩ đến là một lần trái tim hắn loạn nhịp, xen
lẫn xót xa, tiếc nuối cùng chút không cam lòng.
Cố sự một khắc ùa về, cái lần đầu gặp nhau ở một sâm lâm xa lạ, rồi cái lần ly
biệt tưởng chừng ngàn năm. Chuyện cũ như vừa mới hôm qua mồn một ngay trước
mắt. Hắn không nhớ tên nàng chỉ biết nàng có một đôi mắt u buồn cùng nụ cười
tuyệt diễm.
Như một kẻ mất trí đứng giửa dòng đời xa lạ. Tiêu Phong không biết mình nên đi
về đâu, nên làm gì nhưng trong lòng luôn ấp ủ một tâm niệm. Hắn phải quay về
địa cầu gặp mẹ.
Tâm niệm kia vô tình biến thành trọng trách nặng nề. Là bóng ma, là lạc ấn in
sâu trong tâm thức. Dòng người vẫn tấp nập như quy luật nhân sinh muôn đời bất
biến. Có hài tử đi ngang qua hắn phút chốc sau chỉ còn bóng lưng nhỏ bé . Có
thiếu phụ từ trước mặt đi tới cuối cùng vẫn khuất sau lưng. Dòng chảy cuộc đời
là vậy, vì hắn bây giờ đang đứng ở điểm khởi sinh.
Đôi mắt trầm buồn nhìn về xa xa, ở đó một vùng hư không mông lung đen tối, cô
độc, tịch liêu cũng như con đường sau này hắn phải đi qua. Mỗi bước chân sẽ
mở ra một gợi ý phá giải hết thảy thắc mắc đang mờ mịt trong lòng.
Chiều muộn, trên phố dòng người đã thưa thớt hơn nhiều. Một thanh niên tóc
trắng vẫn đứng đó như kẻ vô hồn. Bóng lưng kia tuy cao lớn vững chải nhưng lại
khiến lòng người có cảm giác mỏng manh, mềm yếu đến đáng thương.
" Nếu ta chỉ là phần thân của một người thì bổn tôn của ta, giờ này hắn ở đâu?
Ta đến cái thế giới này với mục đích gì và quan trọng hơn, bây giờ ta nên đi
đâu? Về đâu? "
Trời cũng khéo chiều lòng người
Trên cửu thiên mây đen ùn ùn kéo đến. Thiên Địa bổng chốc hóa u tối, như đáy
lòng hắn bây giờ. Phong bạo nổi lên, gió cuốn bây bay. Trên chín tầng không
lôi âm gào thét.
Mưa! Từng giọt, từng giọt nặng nề rơi xuống đại địa vang lên thanh âm trầm
buồn. Phố xá lúc này vắng hoe, không một bóng người qua lại. Đôi lúc lại có
vài hài tử cởi truồng nghịch mưa. Tiếng nói, tiếng cười, thanh âm hò hét kích
động.
Nhìn đám trẻ con trước mắt, Tiêu Phong muốn mình cũng được như vậy, quay về
tuổi thơ.Không lo âu, không suy nghĩ, không đặt nặng chuyện thế sự hồng trần,
dám cười, dám khóc. Nhưng tuyệt nhiên hắn không hề có tuổi thơ. Không có quá
khứ, không có tương lai, chỉ có hiện tại là điểm khởi sinh nơi hắn đang đặt
chân.
Một hài tử tầm năm tuổi tiến đến bên cạnh Tiêu Phong. Hài tử nheo nheo đôi
mắt, răng sún nở ra nụ cười cực kỳ dễ thương. Đứa bé nhìn hắn không chớp mắt.
" Đại thúc! Thúc cũng thích tắm mưa sao? Tắm mưa vui lắm, ta chỉ chờ mỗi trời
mưa để được tắm cho thỏa thích. Có buồn, khóc cũng chẳng ai thấy, chẳng ai
nghe ".
Tiêu Phong đôi mắt vô hồn chợt máy động. Hắn đưa tay nhẹ nhàng vuốt vuốt đầu
hài tử
" Đúng rồi. Đại thúc rất thích tắm mưa "
Hài tử vẫn hồn nhiên nói :
" Nhưng cũng sắp sang đông rồi,mà mùa đông lạnh lắm, lại không có mưa . Đại
thúc có muốn tắm chung với chúng ta không ? "
" Được, ta muốn"
Trên đường phố lúc này một đám hài tử cùng thanh niên hắc y tóc trắng không
ngừng đùa nghịch, đuổi bắt nhau, rồi hò hét. Thanh niên tiếng cười dài vang
vọng. Đây có lẽ là lần đầu tiên cũng là lần duy nhất hắn vui đến vậy. Đôi khi
sự hồn nhiên của trẻ thơ lại khiến lòng người một giây tĩnh lặng.
Mưa tạnh, mây tan. Bầu trời sau mưa tươi mát, sáng sủa. Một chiếc cầu vòng lấp
ló hiện lên nối dài hai phía chân trời.
" Muộn rồi, đại thúc không về nhà sao? "
" ưm... Ta không có nhà để về, còn cháu?"
" Ta cũng không có nhà "
Thân ảnh một lớn một nhỏ ngồi bên nhau trò chuyện. Cuối cùng bóng lưng dần
khuất trong màn đêm u tối.....