Vẫn Còn Chậm A!


Người đăng: Quangbkavvn

Chương 12: Vẫn Còn Chậm A!

" Cũng nên thôi đi. Tiêu Phong ta không muốn làm kẻ sát nhân. Diệt Thế Đỉnh !
Thu"

Cự đỉnh ngay lập tức hóa nhỏ bản thể. Lắc lư một hồi rồi hóa thần ấn ký dung
nhập mi tâm Tiêu Phong. Uy áp dần dần biến mất.

Thiên Địa trở lại nguyên bản sắc thái ban đầu, trên mặt đất. Dịch Hoành khó
khăn thở dốc, toàn thân hắn trương lớn, tím tái, huyết nhục trộn lẫn mồ hôi
bùn đất nhìn hắn bây giờ không khác hơn một tôn huyết nhân là mấy.

Sống qua mấy mươi năm cũng trải qua trăm ngàn trận chiến nhưng đây là lần đầu
tiên hắn bị ngược đãi đến thê thảm như vậy, không những thế. Đối phương chỉ
nho nhỏ con kiến hôi 7 tầng Luyện Khí Làm sao hắn không thấy biệt khuất, thấy
nhục nhã cho được . Cảm giác như chính mình vừa ném đi mặt mũi của mình

Chín kẻ còn lại cũng không khá hơn. Y phục rách nát, máu tươi vương đầy đất.
Bọn hắn nhìn Tiêu Phong thập phần khiếp sợ. Tựa như chính hắn là Diêm Vương là
Quỷ Sai Địa Ngục.

Riêng Dịch Phi vẫn luôn ngầm khẳng định Tiêu Phong kia chính là kẻ tu ma. Vừa
rồi chỉ một khắc đại Đỉnh hiện thế.Ma khí trùng thiên. Ma uy ngập trời như là
một lạc ấn in sâu vĩnh viễn vào đạo tâm hắn

" Các ngươi nhìn gì ta. Còn không mau cút. Tiêu Phong ta tuy dễ giận nhưng
cũng dễ nguôi a!"

Hắn cảm thấy vừa rồi mình hay là quá mạnh mẽ
Chỉ cần tu vị có đủ, Diệt Thế Đỉnh có thể phong ấn cả càn khôn, nhật nguyệt.
Tiêu Phong bất giác rùng mình, một khắc kia trong tâm thức hắn vậy mà phát ra
nồng đậm Diệt Thế đạo niệm

Nếu định lực không tốt ắt hẳn Dịch Hoành đã phải về với Tổ Tiên. Nếu cứ tiếp
tục tranh giành chém giết . Hẳn một ngày không xa đến tâm tính cũng bị ma hóa.
Biến thành một tên Ma Đầu sát nhân

" Mà thôi, cũng bỏ đi a! Đến thế giới này không học được thứ gì hay ho. Ta đến
chán cái tràng cảnh chém chém giết giết, gió tanh mưa máu này rồi. Nhớ lại
địa cầu... Địa cầu thật tươi đẹp, hòa ái"

Tiêu Phong thở dài. Lúc này Dịch Hoành cùng chín tên kia đã đào tẩu từ lúc nào
không hay

"Đến thật nhanh, đi còn nhanh hơn
Hứa Ngọc ! Nàng không sao chứ"

Hắn tiến đến bên cạnh giai nhân. Bàn tay lau đi mồ hôi cùng bùn đất trên khuôn
mặt nàng .Xoa xoa đầu nhỏ, đôi mắt ướt át nồng đượm nhu tình nhìn Hứa Ngọc
không dứt

" Không sao thật tốt, nàng mà có mệnh hệ gì làm sao ta sống. Hứa Huy a! Huynh
cũng không sao?"

" Ta không sao, cám ơn chàng"

" Cám ơn ngươi! Tiêu Phong"

" Haha! Không sao thật tốt. Nương tử, Ca ca
Chúng ta cùng quay về nhà"

" Nương Tử ? Ca ca ? "

Hứa Huy thần tình cổ quái. Hứa Ngọc khóc không ra nước mắt. Sau đó Hứa Huy mời
hắn cùng về Hứa Phủ lưu lại vài hôm làm khách, đại khái là để tạ ân cứu mạng

Hứa Phủ rộng lớn xa hoa, chính xác là một thế gia bậc nhất Thiên Nam quận. Đại
môn cao lớn được sơn son thiếp vàng. Sân vườn, khuôn viên, lối đi được lát
toàn bộ bằng tinh thạch.Trong phủ, gia nhân, người hầu kẻ hạ có đến hơn ngàn.
Vinh tài, phú quý không thua kém gì hoàng thân vương phủ

...................................

Giửa chính điện, một trung niên nhân cao lớn đang ngồi. Trung niên nhân này
anh tuấn bất phàm, đầu tóc bối cao đôi mắt tinh anh, cơ trí
Ngồi ngang hàng với hắn là một lão nhân thân mang đạo bào, thần sắc tự nhiên,
trên thân phảng phất một luồng ba động linh lực khủng bố

" Hứa Chí Quân, hôm nay lão phu mang tên đệ tử duy nhất này của ta đến đây để
cầu thân. Nghe nói mấy năm nay Hứa Ngọc cháu ta càng lớn càng thanh tao ,
thoát tục còn xinh đẹp động lòng.

Đệ tử này của ta tuy tài danh chưa có nhưng trong tuổi trẻ Triệu Quốc cũng
được xếp vào hàng thiếu niên tuấn kiệt. Vả lại thiên tư xuất chúng. 20 tuổi
Trúc Cơ hậu kỳ"

Nam nhân Hứa Chí Quân trầm tư đưa ánh mắt xuống dưới đại điện. Đứng ở đó là
một Thanh niên toàn thân bạch bào chỉnh chu. Dáng người cao ráo
Khuôn mặt góc cạnh cân đối. Mày ngài mắt kiếm Tuyệt đối là một tuyệt thế mỹ
nam

Thanh niên cúi đầu chắp tay hành lễ

" Viêm Vân ra mắt Chí Quân sư thúc"

" Tốt! Đúng như lời sư phụ ngươi nói. Một trang nam nhân anh tuấn bất phàm"

Đúng lúc này hai anh em Hứa Huy cùng Tiêu Phong tiến vào đại điện. Đứng trước
sự lộng lẫy xa hoa của Hứa gia, Tiêu Phong không khỏi thất thần
Trước kia ở địa cầu, dù bất cứ biệt viện, hay biệt thự cao sang cở nào cũng
không thể so sánh với
Hứa phủ ngay trước mắt hắn.

" Cha, đây là Tiêu Phong huynh đệ. Hôm nay nhờ hắn mà ta cầm lại được tính
mệnh. Nay đưa về ra mắt cha và lưu lại phủ ta làm khách vài hôm "

Trung niên nhân đập bàn hét lớn. Thần tình dữ tợn. Như muốn nuốt trọn cả cái
bàn trước mặt

" Kẻ nào to gan dám tổn thương con trai ta
Nói, ta thay con đi đòi công đạo"

" Là Dịch Hoành của Dịch gia a! Nhưng không sao
Cha không cần bận tâm. Hôm nay Tiêu Phong ca đã dạy cho Dịch Hoành kia bài học
nhớ đời "
Hứa Ngọc nói

Hứa Chí Quân chằm chằm hướng Tiêu phong dò xét. Hắn nhìn ra Tiêu Phong kia chỉ
là một tiểu tu sĩ, còn xa xa mới tới Trúc Cơ. Nhưng Dịch Hoành lại là Trúc Cơ
trung kỳ.

Nguyên Anh tu sĩ như hắn hoàn toàn không hiểu Tiêu Phong lấy thứ gì ra để cho
Dịch Hoành một bài học nhớ đời. Định mở miệng hỏi thì Tiêu Phong đã nhanh
miệng cắt lời

" Là nhạc phụ tương lai a! Ta Tiêu Phong chào ngài
Oa! Nhạc phụ tuy lớn tuổi nhưng vẫn còn vô cùng anh tuấn, vô cùng tiêu sái
nha"

" Nhạc Phụ"

Ba người ngơ ngác nhìn nhau, không hiểu Tiêu Phong hắn là ai và đang gọi ai là
Nhạc Phụ.Hứa Huy không khỏi cười khổ. Hứa ngọc khuôn mặt hồng lên vì ngượng

" Là ta gọi ngài, Ngài đó. Hứa Ngọc là vị hôn thê của ta. Chẳng phải ngài là
ta Nhạc phụ ?"

Tiêu Phong khuôn mặt vẫn ngây thơ vô tội. Lão giả đạo bạo khuôn mặt âm trầm
cất tiếng

" Hứa Ngọc là cháu ta, từ khi nào là ngươi vị hôn thê? Sao ta không biết. Tiểu
tử ngươi từ đâu đến dám mồm năm miệng mười, xuất khẩu cuồng ngôn. Đây mới
chính là vị hôn quân tương lai của cháu ta "

Lão giả chỉ tay về phía Viêm Vân

" Không a! Cha, Tiêu Phong chàng là trong lòng ta ý trung nhân. Chúng ta từng
cùng nhau thề non hẹn biển. Hứa Ngọc ta một đời này không lấy ai khác ngoài
Tiêu Phong. Vả lại chàng còn cứu ca ca một mạng "

Hứa Chí Quân trầm mặc không nói

" Tiểu tử, ta xem ra ngươi cũng tầm tuổi 20. Tu vị Luyện Khí 7 tầng xem như
thiên tư không tệ
Nhưng so sánh với chân chính thiên chi kiêu tử thì ngươi xem ra còn kém xa.
Vậy lấy tư cách gì để cùng cháu gái ta thề non hẹn biển. Hay biết điều thì
nhanh chóng buông bỏ ý định đi "

Tiêu phong khóc không ra nước mắt. Đúng là tu vị hắn không thể so sánh với
Viêm Vân kia. Nhưng Tiêu Phong đâu cần dùng đến 20 năm.

Hắn chỉ dùng hơn 3 tháng. 3 tháng 7 tầng Luyện Khí thì đừng nói đến thiên chi
kiêu tử. Đến con trai lão Thiên cũng cúi đầu chịu thua. Hắn lẫm bẩm

" Ta vậy mà Kết Đan a! Không phải luyện khí 7
tầng"

Lão giả đạo bào cười lớn

" Hahaha. Kết Đan, ngươi nói ngươi vậy mà Kết Đan chứ không phải 7 tầng luyện
khí"

Tiêu Phong thật thà đáp

" Đúng a! Ta là Kết Đan"

Trước giờ vẫn trầm mặc không nói. Hứa chí Quân lúc này mở miệng. Hắn nhìn ra
Tiêu Phong kia trên thân thể ẩn ẩn một tia Kết Đan khí tức. Nhưng càng nhìn
lại càng mờ nhạt. Cuối cùng như một đám sương mù mơ hồ che đậy

" Ngươi Kim Đan bị người ta đánh nát? Tu vị mất hết. Phải tu luyện lại từ đầu
đúng không?

" Đúng a! Ta bị Nguyên Anh đánh nát Kim Đan
Ba tháng nay phải khổ cực lắm mới leo lên Luyện Khí 7 tầng. Ta tự thấy vẫn còn
hơi chậm so với mục tiêu. Nhưng ta tin một năm sau chỉ cần cố gắng
Tiêu Phong ta lại lần nữa Kết Đan"

" Cái gì? 3 tháng, 7 tầng Luyện khí, vẫn còn hơi chậm ? "

Trên đại viện đám người ngơ ngác nhìn nhau
Bọn họ tuyệt đối không dám tin có kẻ dùng 3 tháng đi một mạch 7 tầng Luyện Khí

Cái tốc độ tu luyện này nếu không phải ăn tiên đan thần dược thì cũng là một
tên siêu cấp quái vật. Nên nhớ tu sĩ thông thường được gia tộc hết lực tài bồi
cùng ngộ tính cực cao ít nhất phải mất một năm mới có thể đột phá một tầng
Luyện Khí

Hơn nửa Tiêu Phong lại còn bị đánh nát Kim Đan
Tu luyện lại từ đầu. Không ngoa nhưng mức độ khó khăn còn hơn thường nhân trăm
ngàn lần

Lúc này Hứa Huy âm thầm truyền tin cho Hứa Chí Quân. Hai cha con hắn nhìn nhau
gật đầu. Lúc trước, Hứa Chí Quân có lẽ không hẳn đã tin những gì Tiêu Phong
nói. Nhưng bây giờ hắn tuyệt đối tin tưởng. Vì kẻ đang đứng trước mặt là chân
chính Thiên phú đệ nhất Thiên Nam quận. Cũng có thể là đệ nhất Triệu quốc

Cái truyền kỳ ở Vạn Kiếm Tông kia không ai không biết. Cái Tên Tiêu Phong kia
không ai không biết
Hoàn tất cảm ngộ Thập Đại Thiên Bia. Thu hoạch truyền thừa suốt hai ngàn năm
Là thiên tài vạn năm khó gặp

................................................................


Bất Diệt Đạo Tâm - Chương #12