Chương 8: Khách Đến Nhà


Thấm thoát đã mấy tuần ở Dương gia, Tâm cảm nhận được hơi ấm gia đình mà bao lâu nay đã mất, chợt nhớ tới chưa gọi điện cho anh hai sau vụ việc hôm đó, lấy máy ra gọi, đầu bên kia bắt máy ‘Alô’

\- Anh hai lâu rồi không gọi điện, dạo này anh khỏe không?– Dù vui vì em gái gọi hỏi thăm nhưng vẫn trả lời lạnh băng:

\- Anh ổn, còn em?– Cảm thấy giọng anh hai bình thường thì tươi cười nói:

\- Hihi, anh đừng có lo. Ở đây em vui lắm mặc dù mỗi ngày phải đụng mặt tên Dương Thiên Tài đáng ghét đó.

Đúng lúc Dương Thiên Tài từ cầu thang đi lên gọi tên cô:

\- Ê, con nhỏ nồi cơm cô đâu rồi?– Tâm liền nói lời tạm biệt và dặn anh hai ăn uống đầy đủ rồi cúp máy: 'Thế nhé, anh hai. Lần sau có gì hay em kể cho anh ha !’

Tâm cúp máy, còn Thiếu Phong chỉ mỉm cười nói thầm ‘Chỉ cần em thấy vui thì anh cũng vui rồi’. Cũng vừa lúc Thiên Tài tới cửa phòng.

\- Cô ở trên này làm gì. Hôm nay trong nhà sẽ đón hai người khách quan trọng, cô mau xuống phụ đi.

Nói xong liền xuống luôn, Tâm tức giận đuổi theo tranh cãi với Tài vì sao lại gọi mình cái tên như vậy, tên đó không trả lời bởi đó là biệt danh mà hắn đặc biệt đặt cho cô. Và thế là hai người lại cãi nhau, Tâm trượt chân ngã đè lên Tài làm hai cùng ngã rơi xuống đất tạo nên cảnh tượng gây hiểu lầm trước con mắt của bao người làm. Bỗng có tiếng nói :

\- Ô la la, hai người ân ái chưa kìa. Thiệt ngưỡng mộ à nha.

Mọi người hướng tới giọng nói đó thì là một thanh niên tầm hai bảy, hai tám tuổi mặc áo phông, kiểu quần phong cách rách mấy chỗ kết hợp thêm áo khoác da đinh nhọn càng tăng vẻ quyến rũ của phái nam làm hơn chục người làm nữ nghiêng như điếu đổ chỉ vì say đắm. Đi cạnh là một cô gái chững chạc, giống như là chị gái.

Đến khi Tâm và Tài ý thức được hai người đang đè lên nhau thì liền đứng dậy, trước ánh mắt mọi người thì Dương Thiên Tài ho nhẹ rồi giải thích:

\- Cô ta bị ngã nên.. nên tôi mới đỡ chứ không có chuyện gì cả đâu. Tất cả đi làm việc đi.

Mọi người cũng tản ra đi làm việc của mình, còn lại bốn người thì hai chị em nọ tiến tới chào hỏi:

\- Lâu rồi không gặp anhTài, chưa gì đã có bạn gái rồi, em đây FA một mình buồn ghê!– Tài lườm tên đó một cái:

\- Đây không phải bạn gái anh, chỉ là hộ lý của bà nội thôi! Đừng nói bậy– Cô gái đứng im lặng nãy giờ lên tiếng:

\- Chào em, chị là Lăng Tịnh Sen. Rất vui được làm quen với em.– Tịnh Sen đưa tay ra ý muốn bắt tay, Tâm không chần chừ mà cũng đưa tay ra nắm lấy và giới thiệu:

\- Em là Tâm, rất vui được làm quen với chị.– Lúc bốn mắt đụng nhau thì Sen vô cùng ngạc nhiên bởi đôi mắt của Tâm rất giống với người đó: Nhìn qua là đen nhưng nhìn kĩ lại là màu nâu coffee nhưng mắt người đó luôn trong veo như mặt hồ phẳng lặng, lạnh lẽo, không tình cảm, khó nắm bắt. Còn đôi mắt của cô gái này tuy giống mấy phần nhưng vui vẻ, tràn đầy sức sống và trong sáng nữa. Em trai kế bên lên tiếng ngắt lời:

\- Còn tôi là Lăng Tịnh Đế- em trai chị Sen. Cô nên thấy may mắn đi khi được gặp tổng gíam đốc và người thừa kế sáng giá của Lăng thị. Ha.. Haa… Ha…

‘Thật là chẳng ra dáng người thừa kế chút nào cả nhưng chị Sen là tổng gíam đốc sao, thật ngưỡng mộ quá đi.’- Tâm nghĩ thầm. Một người giúp việc chạy tới nói cơm đã xong mọi người liền tới phòng ăn.

Tại góc hành lang, Thiên lý đứng đó chứng kiến màn chào hỏi thân mật của bốn người thì vô cùng tức giận đáng lẽ cô tưởng hôm nay Tịnh Đế đến với tính cách của cậu ta sẽ tìm mọi cách châm chọc con nhỏ Tâm kia, e dè lại thân như vây. Đối với con nhỏ quê mùa này cô chán ghét vô cùng từ ngày nó tới nhưng nó được anh hai dẫn về them cả bà nội quý mến nên chưa thể ra tay cho môt bài học. Tức giận bỏ lên phòng trước lúc đó thì bảo người giúp việc nhớ đem cơm lên phòng cô.

Báo Thù Và Tình Yêu - Chương #8