Chương 7: Sống Chung


NHẬT KÍ CỦA TÔI

Ngày thứ nhất

Buổi sáng tôi trở thành cô giúp việc cho tên chết tiệt nào đó. Trong khi cả nhà đang ăn sáng và tôi đang giúp bà ăn cháo thì:

\- Cô kia lên lấy giúp tôi cặp tài liệu trên bàn và cả chiếc laptop nữa.– Tôi mới đầu rất chi là bình thường đi lên lấy rồi xuống đưa cho Dương Thiên Tài nhưng tên đó…

\- À tôi quên bảo cô lấy cho tôi bản hợp đồng kẹp trong quyển sách trong thư phòng có thể lấy giùm.– Sau đó hắn nở một nụ cười như ánh mai nhưng thực chất là đang cố hành hạ tôi mà.

Tôi nghe xong muốn nói 'Anh tự đi mà lấy tôi không rảnh’ nhưng có người lớn nên tôi đành gật đầu đi lấy trong khi nuốt cơn tức giận vào bụng, sẽ sớm thôi tôi sẽ trả thù.

Ngày thứ hai

Sau khi cả nhà đã đi ngủ, tôi từ phòng của Dương lão phu nhân về phòng mình chuẩn bị đi ngủ thì Thiên Tài vào phong để trên bàn tôi 15 quyển sách dày cộp.

\- Muốn làm tốt chức hộ lý thì phải đọc sách, mau đọc đi. Và học thuộc sáng mai tôi kiểm tra.

Nói xong liền bỏ đi. Tôi đã mệt lại còn phải học nữa muốn chết quá à. Cuối cùng sang hôm sau tôi bị kiểm tra và zero điểm bởi tối qua tôi ngủ gật nên mới như vây: HU… HU… HU. Vậy mà con người đó lại nhìn tôi với vẻ cười đáng ghét giống như hành hạ tôi trở thành thú vui của hắn…

Ngày thứ ba

Tôi quyết trả thù cho Dương Thiên Tài biết mặt, thường thì buổi sang hắn làm việc ở công ty nên tôi đã lẻn vào phòng tránh đụng mặt cả người làm. Tôi đã cho thêm dầu ăn cộng với thuốc nhuộm màu cam vào dầu gội đầu cho tên đó nhớ và quả đúng như vậy.

Tối đó trong nhà xuất hiện tiếng gầm giận dữ:

\- Là ai đã gây ra chuyện này.

Đó là tiếng gầm của sư tử nhưng đáp lại hắn chỉ là những đôi mắt cụp xuống và nhiều người phải che miệng vì hắn lúc này như tên hề tóc cam vậy. Thật mắc cười đến Dương lão phu nhân, chủ tịch, phu nhân và em gái hắn còn cười vỡ bụng, phải lúc lâu sau thì phu nhân khuyên hắn mới chịu lên phòng gội lại đầu mình. Nhưng lúc lên cầu thang ánh mắt hắn nhìn tôi như sự cảnh báo ‘Cô được đấy hãy coi chừng tôi đi’.

Và thế là tôi và Thiên Tài đối đầu nhau và trở thành kẻ thù, bom đạn không ngừng trong gia đình chính thức bắt đầu.

Ở một nơi khác, có người áo đen đang gọi điện báo cáo tình hình:

\- Người đó sống như nào ở Dương gia?– Người mặc áo đen đáp:

\- Thưa, tiểu thư sống rất tốt nhưng chỉ là hay xung đột và cãi vã với Dương thiếu gia.– Đầu bên kia trầm lặng chút rồi nói:

\- Tiếp tục theo dõi, có chuyện gì thì báo cáo.– Nói xong cúp máy, người áo đen cũng cúp máy thở dài: 'Tiểu thư ơi, đến khi nào cô mới hiểu cho nỗi lòng của tổng gíam đốc đây.'

Báo Thù Và Tình Yêu - Chương #7