Chương 32: ... Để Trở Về


‘Thời gian có sức mạnh ăn mòn trái tim, phá huỷ niềm tin, làm cạn hốc lệ, đẩy kẻ yếu rơi xuống địa ngục và làm con người ngày càng tàn nhẫn.’

Tại sân bay

Trong cái không khí ồn ào, náo nhiệt, một bóng dáng xinh đẹp bước đi kiêu ngạo giữa biển người qua qua lại lại thâm tình mà vô tình. Cô mặc chiếc váy ren mullet trễ vai đính hạt châu lấp lánh, phần váy thiết kế bó sát làm lộ đường cong quyến rũ kết hợp với chiếc túi xanh dương Louis Vuitton trẻ trung, móng tay sơn đỏ bóng loáng, hất mái tóc mềm mại khiến bao người đàn ông ngây ngất.

Cô quay nửa khuôn mặt, nhẹ nhàng tháo chiếc kính đen nhìn bọn họ mà nói:

\- You can see me but you can’t touch me!

Sau đó, cô gái hoà vào dòng người tập nập để lại bao người còn đang mơ mộng, ngơ ngác chảy dãi, đến mấy đứa con gái cũng tức đỏ mắt bởi vóc dáng chuẩn như người mẫu của cô.

\- Khốn kiếp! Anh dám chảy máu mũi vì cô ta mà khi nhìn tôi lại buồn nôn là sao.

Ngoáy lại nhìn hoá ra là cô bạn gái đang vừa quát vừa đánh người bạn trai bởi vì quá ghen tỵ, bao nhiêu người quay video mà họ chẳng những không dừng lại mà còn hăng hơn. Cô mặc kệ, vẫn bước tiếp về hướng của Mable.

Cô gái phía ngoài trông thấy cô liền vẫy tay ra hiệu, bước qua cánh cửa tự động thì ngay lập tức một tràng mắng nát tai của Mable:

\- Trễ quá rồi đấy, Lucy! Cứ thế này cậu định làm kế hoạch của chúng ta phá sản hả? Cậu có biết lịch trình hôm nay dài đằng đẵng hay không mà...

Trong khi Lucy còn đang ngán ngẩm khi phải nghe bản trường ca của cô bạn thân thì một đám đông con gái hò reo không ngớt át mất tiếng của mọi người khiến ai ai cũng chú ý hướng đó. Lúc đầu, Lucy cũng chẳng quan tâm bởi chuyện thiên hạ lắm vô kể, chẳng ảnh hưởng điện nước nhà mình thì quan tâm làm chi.

Tiếng hò hét không có dấu hiệu giảm đi mà ngày càng vang hơn và nó đang ngày càng gần tới cô hơn.

Lần này, Lucy không thể không quan tâm.

Vốn chỉ muốn ngước lên nhìn thì đập vào mắt mình là hình ảnh một soái ca ‘ngon miệng’

Người thanh niên cao ráo, mái tóc đen bay trong gió đặc biệt với cặp mắt xanh dương nổi bật của một đứa con lai. Chiếc áo khoác măng tô dạ với chiếc khăn len mỏng phấp phới kết hợp nụ cười rọi nắng càng tô đậm cái sự lịch lãm, cảm giác ấm áp của người thanh niên này mang lại. Vài chiếc lá bay ngang, có chiếc vô tình vương trên tóc càng khiến anh đẹp hơn, đốn đổ bao con tim thiếu nữ nơi phi trường.

Lucy nhếch mép cười cũng tiến tới chỗ thanh niên kia, chỉ là không ngờ tới... cái hôn má trái thật kêu của người này tặng. Kèm theo một trận la hét inh tai không tả được.

Nhiếp Chính Luân – thiếu gia của hàng trăm ngàn loại xe hơi đẳng cấp bậc nhất thế giới, soái ca đúng chuẩn ‘toả nắng’ của các thiếu nữ. Là người thừa kế sáng giá của tập đoàn mô tô - Nhiếp thị, cùng Lucy là bạn thân thời còn đại học, ngoài ra còn là quan hệ nhà cung cấp – người mua, đối thủ đấy là mối quan hệ đơn thuần mà Lucy nghĩ, anh ta như nào thì vẫn chưa biết chắc.

Thấy Lucy bĩu môi, chống tay với khuôn mặt hằm hằm đủ hiểu đã chọc giận cô nên Chính Luân ngọt ngào lấy lòng:

\- Xin lỗi, xin lỗi!

Cô không hẳn là giận nhưng khi nghe thấy thế, Lucy thắc mắc hỏi:

\- Thôi được rồi... Vì sao lại là hai lần xin lỗi?

Vì biết đã thành công khơi lên trí tò mò của cô gái trước mắt, anh ôn tồn giải thích:

\- Là xin lỗi vì đã tự tiện hôn cậu, xin lỗi tiếp là vì tôi không hề hối hận khi đã làm như vậy. Nếu có cơ hội thứ hai, tôi vẫn sẽ làm như vậy. – Nhiếp Chính Luân thản nhiên trả lời, đôi mắt thấp thoáng vài phần trêu đùa.

Lucy có chút cứng nhắc, mất vài giây sau mới có thể phản ứng lại. Rồi chưa kịp để cô định thần thì một cái ôm đầy bất ngờ.

\- I miss you!

Đối với Lucy nó chỉ là cái ôm bình thường giữa hai người bạn phương xa nay mới gặp lại.

Còn với Chính Luân, đó là sự nhớ thương khôn xiết hay nên gọi là sự khắc khổ từng ngày. Cậu luôn kìm né thứ tình cảm đó, không muốn cô biết nhưng nó đã bén quá sâu vào trái tim cậu tự lúc nào không hay. Và lần này, cậu không muốn trốn tránh nữa mà đối mặt, chính thức theo đuổi và phải có bằng được cô mới thôi. Đây chính là lời tự hứa trong lòng cậu.

Vì không biết những điều cậu ta nghĩ trong lòng nên Lucy cứ thản nhiên đáp lại, bất giác Nhiếp Chính Luân ghì chặt lực cánh tay hơn như tham lam hoà với mùi hương của cô. Cảnh mùi mẫn thu hút khá nhiều sự chú ý bởi đôi trai xinh gái đẹp và chỉ kết thúc khi...

‘Bíp... bíp...’ – Tiếng còi xe vang lên thì hai người mới bỏ nhau ra. Lucy rời khỏi vòm ngực của Chính Luân, còn anh chàng kia vẫn nở nụ cười rạng rỡ ánh dương, trong đôi mắt còn vương chút tiếc nuối.

Mable vừa chẹp miệng than về đôi bạn trẻ vừa đeo găng tay do người tài xế kính cẩn đưa, ngồi vào ghế lái. Trước khi phóng đi Mable hạ chiếc kính cửa sổ xuống mà nói:

\- Kế hoạch có chút thay đổi! Mình sẽ tới đó trước còn cậu thì... chúc vui vẻ với bạn trai nha, Vương Tâm!

Không đợi Vương Tâm đáp thì Mable đã nhấn ga, phóng thẳng vào dòng xe cộ nườm nượp để lại phía sau khói bụi mịt mù cùng sự ngơ ngác của cô bạn thân.

Vương Tâm nhìn theo chiếc xe Audi màu anh đào chói mắt cho tới khi nó khuất hẳn mới thôi.

Lúc này cô bất giác nhìn lên bầu trời. Hôm nay thật âm u, le lói vài tia sáng trong cái rét tước qua từng thớ thịt của con người. Tín hiệu tuyệt vời cho một kế hoạch lý tưởng ...

Báo Thù Và Tình Yêu - Chương #32