Chương 31: Ra Đi...


Từ từ ngẩng đầu lên thì bắt gặp thân ảnh cô tuyệt nhiên không ngờ tới, đó chính là Dương Thiên Tài. Từng khi chung một mái nhà với anh, cô cũng hiểu tính của anh. Tuy có sự háo thắng, nóng nảy nhưng anh rất lý trí, cẩn thận, không làm ra mấy cái kiểu động tay động chân, nhất là đang trước ống kính, phải là tức giận đến không kiềm chế nổi mới vậy. Trái tim cô đau đớn, vì thất vọng hay bị uỷ khuất bởi cái tát anh cho mà nước mắt lăn dài trên má.

Phải nói dự án An Thương lần này quan trọng đối với anh như nào, cô ở Dương gia đều trông thấy cả, đều thấu hiểu phần nào. Anh đã từng điều tra về cô, tất cả đều trong sạch chỉ duy phần gia đình quá thần bí, anh từng nghi ngờ, từng đề phòng, thế rồi lại từng tin tưởng cô. Vậy mà...

Anh đã bị lơ là cảnh giác vì cô, còn điên khùng tự thuyết phục chính mình cô khác biệt, cô tuyệt đối không có cái loại quan hệ đó với Vương Thiếu phong dù nhiều lần thấy họ tươi cười thân mật. Nhưng sự thật là khi những bức ảnh đó xuất hiện đã phá nát bức tường tin tưởng này của anh, phá nát một cách triệt để, không còn gì. Chỉ còn lại nỗi thất vọng và sự phản bội.

Dương Thiên Tài từng bước từng bước tiến về phía trước mặt cô rồi dừng lại.

Trông cô lúc này tóc có chút rối, quần áo xộc xệch hẳn, cô như kẻ nô lệ đáng thương, còn anh như vị quân chủ cao cao tại thượng trước mặt cô. Nhận thấy sát khí cách đấy không xa, cô biết không ổn.

Cô từ từ đứng dậy dùng tay cái quệt đi vệt máu nhỏ, ngón út như có như không cong ra mà lượn vào. Một ký hiệu giữa hai người.

\- Lập tức cút đi cho tôi!

Câu nói đanh thép mà thật tuyệt tình đã trực tiếp đẩy Tâm từ thiên đường rơi xuống địa ngục, chút hi vọng nhỏ nhoi của bản thân cũng bị đè tắt. Người khác có thể không tin cô nhưng cô luôn ôm ấp hi vọng anh sẽ tin cô. Bây giờ đã như vậy... Người ta đã không cần chính mình, còn ở lại chỉ làm xấu mặt.

Tâm vẫn đứng thẳng dậy, hít một ngụm khí rồi cất bước khỏi đám người thượng lưu này.

Chuyện ngày hôm nay, cô tuyệt nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu!

‘Ầm... ầm’ – Một trận mưa lớn đổ xuống không chút báo trước.

Mưa – một vũ khúc không lời nhưng đã bộc lộ được phần nào cảm xúc của của những con người u sầu nơi dương thế. Đem nay thật dài với nhiều người, nhất là với bóng dáng tinh khôi dưới kia.

Đứng dưới mưa lúc này là một thân ảnh trắng xoá như bông tuyết nhưng lạc lõng, mờ ảo dưới làn tên mưa. Cô gái cứ như vậy ngẩng mặt lên trời, dang hai tay, cứ để mặc mưa xối xả, mưa tát vào người, không chút chống cự hay một chút biểu cảm. Làn giông nhẹ chạy ngang qua khiến làn váy lay động tung bay theo, thật xinh đẹp mà cũng thật bất lực. Đúng, chính là cụm từ này, rất phù hợp với cô.

Các hạt mưa thấy vậy càng tinh nghịch, đắc ý hơn khiến mưa càng thêm nặng hạt. Tâm không biết chính mình đã đứng dưới này bao lâu nữa, có thể là một phút, hai phút hay năm rồi. Chỉ biết làn váy kia đã sớm trở nên trong suốt, cứ chảy xuống từng giọt lại từng giọt không biết ngừng.

Tâm dường như đang đắm chìm vào thế giới riêng, đang trốn tránh sự thực, đang khao khát một thứ gì đó mà chẳng biết đó là gì nên mới đứng dưới mưa tìm kiếm. Bất giác, một âm thanh lạ vang lên: ‘Lộp bộp... lộp bộp’

Từ từ mở đôi mắt ngấn nước, vì nước mưa hay vì những giọt lệ chưa kịp lăn xuống. Nhìn khoảng trời âm u, tăm tối chỉ nhếch miệng nói một giọng khàn khàn:

\- Thư ký Ngô, mau vào trong đi. Không cần ở đây chịu khổ cùng em đâu!

Một làn giông thổi qua, chiếc ô bên trên vẫn kiên định một chỗ không chút lay động. Lúc sau, mới có một giọng nói từ tính vang lên:

\- Biết nghĩ cho người khác như vậy là tốt. Thế còn bản thân thì thế nào?

Cô đột ngột quay lại phía sau thì nhìn thấy:

\- Anh hai!

Cô bất ngờ khi anh trai mình lại ở đây, à nói thế nào thì đây cũng là nhà ảnh, muốn về khi nào thì về. Nhưng qua tối nay nhiều bức hình về hai người sẽ làm dấy lên làm vũ bão scandal truyền thông ảnh hưởng tiêu cực tới Vương thị, không phải anh hai nên đi xử lý sao mà bây giờ lại ở đây.

Là nỗi uất ức lớn đến thế nào mới khiến đứa em gái yêu quý của anh ra nông nỗi này: mặc kệ trời đất mà trầm mình hàng giờ dưới trận mưa giông, không khóc hay nháo. Đây chính là nỗi lo sợ của anh. Người ta bị gai đâm, bị đau còn lên tiếng, còn em gái anh quá bình tĩnh, yên lặng tới ngột thở sau chuyện kia. Thà rằng bị thương thể xác gọi bác sĩ là xong, đây là thương tổn tinh thần thì khó cứu.

\- Anh hai, đây có phải là quả báo của em chăng? Chính vì trước kia đã làm nhiều chuyện đó nên bây giờ mới... A ha cũng phải em vốn là gián điệp mà, trước kia đã vậy, bây giờ cũng thế, tương laicàng chính là như vậy! Nhưng thực sự lần này... em không có làm, tại sao anh ấy tin em, không chịu nghe em giải thích, sao lại đối xử với em như vậy. Tại sao... tại sao chứ?

Tâm đau đớn la lên, nói mà như tiếng hét xé tâm can, hét thật lớn như để giải toả nỗi uất hận của bản thân. Mưa càng ngày càng lớn không chút dấu hiệu tạnh, cô vô lực khuỵu xuống nền cỏ đêm đã sớm ướt đẫm, bàn tay quệt đi dòng lệ chua chát và bắt đầu... cười. Chính là một hành động ngoài sự suy nghĩ của Thiếu Phong.

Hình như nước mắt đã cạn chẳng thể rơi tiếp, Tâm chỉ có thể nở một nụ cười chua chát, cười mà như khóc, thê thảm đến đáng thương. Một vòng tay ướt nhẹp bất ngờ ôm trọn vào cô, bàn tay thon dài nhẹ nhàng vỗ về bờ lưng cô, dường như đang hát bài gì đó. Tâm tựa vào người anh trai mình, nấc nghẹn vài tiếng mà từ từ thiếp đi lúc nào không hay.

‘Tách – tách

\- Như vậy là sao, thưa cô? Những tấm hình đó có thật không? Mối quan hệ của Vương thiếu và cô là như thế nào? Thân tới mức dắt tay nhau vào khách sạn rồi sao?

\- Việc tập đoàn Vương thị thầu được dự án An Thương là nhờ thực lực thật hay nhờ... kẻ nằm vùng là cô?

\- Hoá ra, cô là người đàn bà của Vương tổng. Sao cô lại sánh bước với Dương tổng dự tiệc xã giao hôm nay? Xin cô hãy cho ý kiến?

....

Hình ảnh một cô gái dân thường lạc lõng giữa vườn hoa thượng lưu bị người người cười cợt hả hê, kẻ bĩu môi khinh thường:

\- Ngay từ đầu đã nghi mày tới Dương gia là có mục đích mà, quả nhiên không sai. Mày ăn trộm cặp tài liệu đem cho Vương thị để bọn họ thắng thầu hại Dương thị thua thảm, đồ gián điệp thương mại. Nhà tao sẽ kiện mày, cho mày ngồi tù mọt gông. Cái loại hồ ly tinh, đồ không cha, không mẹ quả nhiên mất dạy mà, ti tiện như mày muốn câu đại gia tới điên rồi.’

Phụt – hình ảnh trên ti vi biến mất, chiếc điều khiển được đặt trên bàn ngay ngắn kèm câu nói:

\- Mấy thứ đó... anh sẽ xử lý, em cứ yên tâm!

Tâm chỉ nhếch khoé môi, các ngón tay đan vào nhau, khuôn mặt cúi gằm xuống tự như suy nghĩ cái gì đó rất quan trọng. Rất lâu sau, cô mới ngẩng lên nhìn anh trai mình:

\- Anh hai không cần lo cho em, em không sao...

Mấy ngày nay các phương tiện truyền thông luôn phát đi phát lại các tin tức về bữa tiệc An Thương hôm đó, nhất là cảnh cô bị Dương tiểu thư mắng te tua không còn manh giáp, hai bạt tai đau điếng và cả... câu nói tuyệt tình kia của anh. Điều đáng bất ngờ là video chế ra đời từ đây với nhiều nội dung cùng lời ca bình luận về cô:

\- Loại con gái lăng nhăng, vô giáo dục, thiếu đạo đức đến thế là cùng. Lại còn dám lôi cả Vương tổng của tui xuống nước cùng, chết ** **

\- Đệ nhất hồ ly trong đám hồ ly tinh, nhìn cái biết liền à!

\- Đúng là con đĩ bẩn thỉu! Cút về ổ của mày đi!

...

Tại sân bay

Vì là ban đêm nên đã vãn người qua kẻ lại, cũng ít mấy cái cảnh sụt sùi những giọt lệ của các cặp đôi phải xa nhau, chỉ còn những con người bận rộn đang lướt qua nhau mà thôi. Có hai thân ảnh kia đứng đối diện nhau thực gây khó thở khi Thiếu Phong lạnh lùng, sắc sảo liếc nhìn em gái mình không nói gì, Tâm cũng chẳng biết phải nói gì mà cứ cúi gằm mặt xuống. Tâm lên tiếng để phá đi bầu không khí này:

\- Anh hai, tạm biệt! Bảo trọng.

Chỉ là một câu nói ngắn gọn rồi cứ thế mà quay đi.

Cô sợ mình lại lộ vẻ yếu đuối, cô sợ mình lại khóc khiến anh hai đau lòng.

Chẳng phải một người đau còn hai người sao?

\- Giữ gìn sức khoẻ.

Cũng là một câu chào ngắn gọn mà chan chứa bao sự yêu thương được cất lên bởi giọng nói đầy từ tính. Tâm không dám quay lại bởi khuôn mặt cô đã dẫm nước mắt, chỉ gật nhẹ cái đầu rồi dứt khoát bước đi không chút lưu luyến.

Tới lúc trở về là một Lucy mạnh mẽ, quyết liệt và táo bạo rồi!

Mãi cho tới khi hình bóng em gái khuất dần sau cánh cổng kia, thân ảnh của Thiếu Phong vẫn bất động, đôi mắt dường như càng sắc bén và đượm mùi nguy hiểm hơn. Ngay thời điểm anh xoay người thì đã tự hứa với lòng mình: ‘Kẻ dám làm tổn thương em gái tôi nhất định phải trả giá đắt. Cứ đợi đấy, Dương Thiên Tài’

Báo Thù Và Tình Yêu - Chương #31