Chương 30: 8 Năm Trước… Tình Bạn Chấm Dứt


Nhìn ánh hoàng hôn dần tắt sau những dãy nhà cao tầng, bị thay thế bởi biển đêm lung linh ngàn vì sao. Thành phố vẫn thật náo nhiệt cùng những chiếc đèn rực rỡ màu sắc, người qua kẻ lại đông đúc nhưng tất cả lại trái ngược hết với tâm trạng của Tâm bây giờ.

Trong đầu cô là một mảng hỗn loạn, hay nói cách khác là mớ bòng bong chẳng biết giải quyết ra sao? Càng nghĩ những hình ảnh năm đó lại hiện về:

‘ 8 năm trước

\- Ha ha ha, con làm được rồi mẹ ơi! Giết chết được ả tiện nhân… đã phá hủy gia đình chúng ta.

Tiếng nói sảng khoái kèm theo tiếng cười ghê rợn vang lên khắp căn phòng thật đáng sợ, nhất là được phát ra từ một cô nữ sinh 17 tuổi – cái tuổi của sự ngây thơ, hồn nhiên. Mái tóc xoã dài, miệng cười xinh xắn nhưng lại loang lổ đầy máu in trên bộ váy đồng phục trắng tinh lộn xộn cùng hai bàn tay với tiếng cười như điên như dại, trên tay là con dao gọt hoa quả dính máu. Bên cạnh là người phụ niên trung niên trong vũng máu.

Từ phía cửa một nữ sinh tóc đôi sam hoảng hốt chạy lại phía người phụ nữ kia mà hét lớn:

\- MẸ ƠI!

Không sai cô nữ sinh đó có tên Mỹ Phương, theo sau là cô bạn nữ sinh khác chính là Tâm bây giờ, thấy hai người nữa xuất hiện thì cô gái dừng cười nhìn họ. Hai chạy về phía người phụ nữ lướt nhanh qua cô gái kia, Tâm sờ lên mũi người phụ nữ xác định:

\- Bà ấy đã tắt thở rồi! – Tâm lên tiếng. Mỹ Phương đau đớn vừa ôm xác mẹ vừa gào khóc.

Lúc này, Tâm đứng dậy từ từ nhìn sang cô gái kia mà hỏi:

\- Là cậu làm thật sao? Tại sao lại giết người? - Tâm hét lên, còn cô gái kia chỉ cúi mặt không lên tiếng.

Cứ như vậy căn phòng chỉ còn tiếng khóc vang không dứt của Mỹ Phương và rồi cô chuyển tầm mắt hằn những tia máu sang hung thủ giết mẹ mình mà hét lớn:

\- Mẹ tôi đã làm nên tội gì chứ? Không thù không oán sao phải làm vậy, huống chi… chúng ta còn là bạn thân của nhau.

Càng nói nước mắt càng lăn dài trên khuôn mặt bi thương, cô gái kia mới ngẩng mặt:

\- Tiện nhân! Chính ả đã phá hoại gia đình hạnh phúc của tao, hoại chết mẹ tao, cướp mất cha khỏi hai mẹ con tao, biến tao thành trẻ mồ côi bị kẻ khác khinh thường, sỉ nhục. Nói thử xem, cái con tiện nhân này có đáng chết không cớ chứ?

Đấy là chuyện gia đình họ mà Tâm lại là người ngoài nên không tiện tham gia chỉ có thể im lặng, Mỹ Phương đau đớn mà nói:

\- Chính mẹ của cô mới là kẻ thứ ba, không chỉ là ả hồ ly tinh quyến rũ ba tôi còn hại mẹ tôi suýt sẩy thai, nguy hiểm tính mạng. Nhưng mẹ tôi đã bỏ qua tất cả cho các người, sao không biết thỏa mãn mà sống đi.

\- Thỏa mãn mà sống! Chính mày đã cướp đi hết tình yêu của ba tao, cái cuộc sống tốt đẹp này với sự cung kính của kẻ hầu cùng sự ngưỡng mộ của thiên hạ đáng nhẽ phải thuộc về tao… Mày sao hiểu được cái cuộc sống mà tao đã từng chịu đựng… Đúng rồi! Mày do ả tiện nhân đó sanh ra nên cũng… đáng chết như mẹ mày. Vậy thì… HÃY CHẾT ĐI!

Tình huống bất ngờ không lường trước khi cô gái kia nắm chặt con dao lao thẳng tới chỗ Mỹ Phương mà hung hang đâm xuống.

‘Tạch… tạch… KENG’ – Tiếng của con dao gọt rơi xuống vang cả căn phòng

\- Xin lỗi, xin lỗi. Mình không cố ý đâu Tâm!

Cô gái kia hốt hoảng lùi lại phía sau, Mỹ Phương nhanh chóng lấy chiếc khăn tay đắp lên vết thương của Tâm nhằm cầm máu. ‘Có lẽ nếu không có người bạn này xông ra thay cô nhận một mũi dao kia thì người bị thương lúc này là cô rồi! Tại sao lại ngốc như vậy?’ – Mỹ Phương suy nghĩ.

Mặc kệ vết thương đang chảy ở cánh tay trái mà đứng dậy nhìn cô gái trước mắt mà không tin nổi dây là người bạn thân của mình, dù có thế nào cũng không muốn tin nhưng sự thật quá tàn nhẫn bức cô phải đưa ra quyết định:

\- Cậu đi đi! Tôi… không có người bạn như cậu! Tình bạn của chúng ta… chấm dứt tại đây!

\- Đừng mà! Sao cậu có thể làm như vậy với tôi được chứ?

Cô gái hét lên trong đau đớn rồi đánh ánh mắt giận dữ mà chỉ tay phía Mỹ Phương nói:

\- Là mày? Lại là mày? Tại sao ai cũng bảo vệ mày như vậy?

\- Mau cút đi! Tôi không muốn nhìn thấy mặt cậu nữa! – Tâm hét lên với cô gái kia. Trước cảnh bị bạn mình xua đuổi, cô gái kia trút hết nỗi căm tức lên lời cảnh cáo:

\- Được. Tôi đi nhưng Quách Mỹ Phương, cô hãy nhớ kĩ cho tôi. Tôi nhất định sẽ còn quay lại và bắt cô phải trả giá cho mọi chuyện, kể cả việc ngày hôm nay.

Ngoài trời đổ mưa lúc nào không lúc này tiếng giông bão cùng sấm chớp vang khắp trời, một thân ảnh đen hòa vào làn mưa đó cứ bé dần bé dần cho tới khi khuất bóng.’

.....

Tất cả những kỉ niệm xa xôi mà chân thực như mới ngày hôm qua, Tâm cứ như vậy mà chìm vào hồi ức cũ, ngơ ngẩn nhìn thì bỗng vang sau lưng cô: ‘Bíp… bíp’

Quay lại phía sau là chiếc xe ô tô cực quen thuộc đập vào mắt, bước xuống xe là một người cũng cực kì quen thuộc khắp người tản ra khí lạnh khiến cô rung mình một cái kèm theo giọng nói:

\- Chết tiệt! Cô muốn chơi trò trốn tìm đến thế hả?

Báo Thù Và Tình Yêu - Chương #30