Chương 29: Người Con Gái Nguy Hiểm


Cuối cùng sau khi lách qua nhiều đám đông thì khoảng cách ngày một gần, Tâm với tay đặt lên vai cô gái kia gọi:

\- Thục Trân

Cô gái đó từ từ quay lại và Tâm vô cùng sửng sốt bởi…

\- Có chuyện gì sao?

Cô gái này không phải là người đó dù cũng mặc áo chấm bi đen cùng quần jean, Tâm liền vội vàng cúi đầu xin lỗi vì nhận nhầm người. Cô gái kia đang vội nên chẳng để ý nhiều nhắc nhở vài câu rồi đi luôn:

\- Lần sau nhớ chú ý đó!

Còn lại mình Tâm giữa dòng người đông đúc mà vẫn thẫn thờ:

\- Là mình nhầm thật sao?

Rồi cô tự độc thoại: ‘Là mình nhìn nhầm thôi, không thể có chuyện cậu ấy trở về được. Đúng là vậy rồi, về phải đi khám mắt mới được… ‘

Cố tự trấn an mình nhưng càng nói như vậy càng khiến bản thân bất an hơn: ‘Nhưng nếu đó là cậu ấy thật thì không xong rồi. Mình phải làm sao đây?’

\- Mỹ Phương!

Nhanh chóng thoát ra khỏi giây phút bần thần, Tâm lấy điện thoại gọi nhanh cho người bạn Mỹ Phương. Con người ta khi lo sợ, bất an thì đều muốn có một chỗ tâm sự, bạn bè chính là như vậy. Máy đổ chuông: ‘Lên là lên là lên là lên, lên nóc nhà là bắt… ‘

\- A… lố!

Mỹ Phương vừa đang phủ kem tươi lên cho chiếc bánh mới ra lò của mình vừa bắt máy nhưng lại chẳng có tiếng trả lời liền bực yêu:

\- Uể, bạn Tâm thân yêu hôm nay sao im thế? Gọi đây có chuyện gì?

Bên kia đầu máy thì vui vẻ, yêu đời nhưng bên đây Tâm mang tâm trạng nặng nề, khó khăn mới mở lời được:

\- Có lẽ… Thục Trân đã trở về rồi!

Bộp – Cả chiếc điện thoại rơi xuống đất

Không sai, câu thông báo đó như tiếng sét đánh giữa trời quang, Phương như chết lặng vài giây mới nhanh chóng hồi phục nhặt điện thoại lên mà run run hỏi lại cho chắc:

\- Cậu chắc chứ? Chuyện này không đùa được đâu!

Nếu trong mắt của Tâm vẫn miễn cưỡng coi nó là bạn thì với Phương, nó là con ác quỷ không hơn không kém. ‘Chẳng phải nó đã đi rồi sao? Nó… Bằng cách nào?’ – đó chính là suy nghĩ của Mỹ Phương.

\- Mình không chắc nhưng thời điểm chúng ta chạm mặt sắp tới rồi! Cậu chính là cẩn thận... Bởi, cậu biết rõ mà.

Giờ điều Tâm lo chính là sự an toàn của Mỹ Phương, chỉ mong cho người đó chưa tìm ra nếu không thì thật không tưởng nổi.

\- Mình… biết rồi. Cậu cũng cẩn thận, là mình liên lụy cậu.

Không đợi Tâm trả lời thì đầu dây đã dập, nhìn chiếc điện thoại rồi cất vào trong túi, tựa vào lan can bên Hồ Tây nhìn về phía hoàng hôn nhạt nhòa cùng buồn tẻ, mặc kệ dòng xe tấp nập vẫn cứ đi.

Một câu thông báo bình thường như vậy mà lại khiến một con người đang vui vẻ bỗng tâm trạng u ám, khẩn trương. Vì sao vậy? Người tên ‘Thục Trân’ rốt cuộc là ai mà có sức ảnh hưởng lớn đến như vậy?

Cách đó không xa cũng có một cô gái mặc áo chấm bi đen cùng quần jean thêm chiếc kính mát lớn nhưng mỗi bước đi lại trầm ổn, khuôn mặt lạnh lùng bước tới một chiếc xe Mercedes nơi có một thanh niên đứng đợi cạnh đấy.

Người thanh niên cung kính mở cửa:

\- Mời cô chủ!

Cô gái bước lên xe sau đó là người thanh niên bước lên rồi báo cáo:

\- Cô chủ, một tuần nữa hai người bạn của cô sẽ tới Việt Nam, mọi chuyện đang tiến hành suôn sẻ như kế hoach nhưng có điều...

\- Nhưng… cái gì? – Cô gái vừa hỏi vừa nghịch mấy cái móng tay mới của mình nhưng không khí lại nồng nặc sát khí.

\- Người mà chúng tôi đang tìm dường như đã bốc hơi khỏi thế gian, đã dùng qua nhiều mối quan hệ và tiền bạc mà vẫn chưa tìm ra chút manh mối nào về người mà cô chủ đang tìm. Dường như có thế lực lớn nào đó đã che giấu hết tất cả. Rất khó để…

Người thuộc hạ khúm núm trả lời mà đáp lại là câu trả lời hờ hững của cái người mà hắn gọi là ‘cô chủ’

\- Tôi không quan tâm. Muốn dùng bao nhiêu tiền, quan hệ hay bất kì thủ đoạn nào cũng được miễn là phải có câu trả lời cho tôi.

\- Vâng, thuộc hạ sẽ cố gắng! Với cả bước tiếp theo sẽ là hành động luôn hay…

\- Đồ ngu! Toàn bộ kế hoạch ba năm nay tao lập ra chỉ vì người đó, giờ chưa tìm thấy tung tích thì thực hiện cái gì. Một chữ thôi: Đợi!

Ngắn gọn, không cảm xúc nhưng cũng đầy uy quyền khiến người thuộc hạ cúi đầu, điều chỉnh tâm tình rồi ngả lưng ra sau ghế hất tay ý bảo đi.

Tên thuộc hạ liền gật đầu rồi sực nhớ ra liền hỏi:

\- Cô chủ, hình như vừa nãy có một cô gái chạy theo cô, vì khoảng cách quá xa nên thuộc hạ không thấy rõ.

Chát – một bạt tay giáng thẳng vào má phải người thuộc hạ rồi nắm lấy chiếc cằm kéo mạnh tới gần mặt mình nói:

\- Hình như, người bên cạnh tao chỉ có ‘chắc chắn’ không có chuyện ‘hình như’. Nếu vô dụng như vậy thì… Cút!

Những móng tay đen xinh đẹp như muốn cắm sâu vào từng tấc thịt mà hằn vết, như thỏa mãn mới buông ra, nhếch mép cười rồi mới ngả lưng nhắm mắt định thần.

Người thuộc hạ thở dốc, bàn tay nắm chặt thành nắm đấm nhưng cuối cùng vẫn phải thả ra, cố kiềm chế hơi thở và cảm xúc rồi gật đầu với người lái, xe nhanh di chuyển về căn cứ.

Báo Thù Và Tình Yêu - Chương #29