Trong lúc phải dừng vì chờ đèn đỏ, anh mới nói ra mục đích của mình khi đưa cô tới chợ Đồng Xuân này:
\- Thật ra sắp tới ngày mừng thọ cho bà nội tôi cho nên tôi muốn tặng cho bà một bất ngờ.
À đứa cháu ngoan muốn hiếu thảo với bà, rất tốt nhưng liên quan gì tới cô.
\- Một bất ngờ? Vậy cho hỏi nó quan hệ gì tới tôi.
\- Thực ra một mình tôi đi cũng được nhưng như vậy hơi buồn chán nên rủ cô đi cùng cho vui.- Thiên Tài trả lời một cách nhẹ nhàng như không trái với khuôn mặt tức giận bên cạnh.
\- Anh đùa tôi hả? Rảnh quá nên sinh nông nổi, anh… đúng là không còn cái gì để nói nữa. Tôi mặc kệ mau chở tôi về tiệm bánh, anh thì rảnh rồi nhưng tôi cực cực kỳ là bận do đó…
Nghe cô nói muốn về tiệm bánh làm mà không muốn đi cùng anh, chẳng hiểu sao trong lòng có chút mất mát và khó chịu nhất là cảnh vừa lúc nãy. Cô cùng Vương Thiếu Phong trò chuyện vui vẻ như hai người bạn thân, lúc đó cô cười lên vô cùng xinh đẹp, với anh chẳng có mấy nụ cười đó cả. Giọng nói có chút lạnh đi:
\- Cô không muốn đi cùng tôi đến vậy?
Nhìn khuôn mặt lạnh kia cô thật muốn nói: “Phải đó. Tôi chẳng muốn đi cùng anh chút nào, chỉ tổ tốn thời gian!”. Nhưng cuối cùng vẫn là nuốt xuống, nói câu hoà hoãn:
\- Cũng không hẳn, đi chơi thế này có chút thoải mái, thư giãn.
Nghe xong câu đó Khuôn mặt của Thiên Tài mới chút giãn ra, tiếp tục ngồi vững lái xe. Qua nhiều con phố như: hàng Bài, hàng Bông, Hàng Buồm,… Cuối cùng dừng xe tại một cửa hàng gốm sứ truyền thống, bước xuống xe, đập vào mắt là bức hoành phi chữ Hán màu vàng, cùng Thiên Tài bước vào trong.
Bên trong càng cổ kính hơn với những cái cột trụ nâu sờn, vách tường tróc nhưng trong đó sang lên những tác phẩm gốm sứ đa chủng loại cùng các loại sản phẩm ngọc thạch tinh tế tới từng chi tiết. Càng tiến vào thì nhìn thấy một ông lão già đeo kính đang soi đi nhìn lại chiếc bát men cổ, cảm thấy có người bước vào nhưng ông vẫn tiếp tục công việc và nhàn nhạt hỏi:
\- Tới mua cái gì vậy?
Câu hỏi cộc lốc vậy mà anh chẳng tức mà nhàn nhạt cười nhìn ông lão kia như nhìn một cố nhân, có thể thấy là bạn vong niên (1) chăng?
(1): là tình bạn của hai người cách nhau 10 tuổi hoặc một hàng Can.
\- Ông vẫn vậy chẳng thay đổi?
Lúc này ông lão kia mới ngẩng mặt lên nhìn, đột nhiên nở nụ cười đặt chiếc bát men xuống đứng dậy và nói với sự vui mừng:
\- Ôi trời! Đây không phải là Thiên Tài hay sao?
Thiên Tài cũng lễ phép đáp:
\- Đã lâu không gặp ông Trần. Dạo này cửa hàng buôn bán vẫn tốt chứ?
\- Tốt, tốt nhưng cậu tới đây mua cái gì vậy? – Ông Trần hỏi
\- Cháu tới muốn mua bộ trà đạo cho bà nội, không biết chỗ ông có không?
Ông Trần nghe xong liền mời Thiên Tài vào trong nói chuyện, anh liếc qua cô gái nhỏ đứng bên ngoài kia, định gọi cô nhưng thôi. Anh nghĩ: ‘Cô nhóc đứng đợi ở đó một lát chắc không sao đâu.’
Đúng, bây giờ không sao nhưng lát nữa thì có sao thật đấy!
Tâm mải mê nhìn lọ hoa tinh xảo màu trắng thuần kia với đoá hoa mẫu đơn màu đỏ thẫm khắc chính giữa càng khiến nó nổi bật và kiêu hãnh hơn tất cả. Tuy không hiểu hết cái tinh tế và giá trị nghệ thuật ẩn bên trong chiếc bình nhưng cô có thể thấy chiếc bình này là sự kết tinh của tâm hồn nghệ nhân.
Xem qua một lượt nhưng món đồ khác trong tủ kính lại xem tới mấy chiếc gương trên tường đa dạng hình thù nhất là chiếc gương hình hoa hồng. Chiếc gương phản ánh quang cảnh phố xá đông đúc, người qua kẻ lại, do Tâm quay lưng lại để nhìn vào bên trong nên không thấy cảnh bên ngoài nhưng qua tấm gương cảnh thật chân thực. Bỗng một hình bóng lướt qua tấm gương tuy hơi nhanh nhưng cô vẫn nhận ra:
\- Thục Trân
Lúc cô quay ra thì không còn người, tâm trạng phức tạp càng khiến cô luống cuống rời khỏi cửa hàng gốm sứ truyền thống mà đuổi theo cô gái kia, bình tĩnh nhớ lại là người mặc áo chấm bi đen cùng quần jean. Đến ngã tư thấy cô gái quẹo phải Tâm cũng quẹo theo nhưng dường như cô càng cố chạy càng cách xa cô gái phía trước, chắc tại hôm nay phố quá đông người đi.
Cuối cùng sau khi lách qua nhiều dấm đông thì khoảng cách ngày một gần, Tâm với tay đặt lên vai cô gái kia gọi:
\- Thục Trân
Cô gái đó từ từ quay lại và Tâm vô cùng sửng sốt bởi…