Chương 25: Tiểu Thư Lắm Tiền


Tại Royal city

Trong cửa hàng quần áo DKNY

Hình ảnh cô gái thướt tha với chiếc váy tím kết hợp đôi giày đen hàng hiệu đã thu hút nhiều ánh mắt của mọi người, nhất là việc theo sau cô là ba, bốn cô nhân viên của cửa hàng. Người đó không ai khác là Dương Thiên Lý – tiểu thư danh giá của Dương thị, viên ngọc quý của nhà họ Dương.

Cô đi lướt qua từng dãy quần áo, trong lòng thực tức muốn chết rồi hỏi nhân viên:

\- Hừm, dạo này không có hàng mới sao?

Một cô nhân viên tươi cười trả lời:

\- Dạ có mấy chiếc váy đầm voan mới về. Đây là thiết kế phóng khoáng, dáng xoè phối ren phần thân vô cùng đẹp. Hoặc là đầm cổ yến gam hồng gắn hạt ngọc trai tạo điểm nhấn thu hút…

Thiên Lý chỉ phẩy tay ngụ đồng ý, mấy cô nhân viên nhanh chóng lấy ra mấy bộ váy đầm đem đến cho cô thử. Sau mấy lần thử rồi bước ra, mấy cô nhân viên đều khen cô không ngắt:

\- Tiểu thư, vóc dáng của cô thật đẹp

\- Chiếc đầm yếm hồng càng tôn thêm nước da trắng mịn của cô.

Nhận được những lời khen Thiên Lý tỏ vẻ vô cùng đắc ý, tâm trạng vui vẻ hẳn lên mà ra lệnh như nữ hoàng:

\- Gói hết tất cả những bộ váy cùng quần áo tôi vừa thử.

Mấy cô nhân viên vui mừng như vớ được vàng mà thực hiện, gói hết đống đồ cẩn thận rồi đem ra thu ngân.

\- Tất cả hết một trăm ba mươi bảy triệu, thư tiểu thư.

Thiên Lý thanh toán tiền bằng cách rút tấm thẻ mạ vàng lấp lánh trong ví ra đưa cho thu ngân quẹt, sau đó ký giấy mà dặn đem tới tận nhà. Cô lại chuyển sang các cửa hàng khác mà tiếp tục chọn lựa quần áo mốt mới, được mấy nhân viên theo phục vụ rồi thanh toán bằng thẻ, ký giấy rồi cứ như vậy cho tới mấy cửa hàng nổi tiếng khác: Lee Royal City, Carlo Rino, Ecco,…

Cuộc sống của cô là sự ngưỡng mộ của bao cô gái khác khi mỗi lần shopping lại đuợc tiêu nhiều tiền như vậy. Họ chỉ có thể ngắm nhìn với ghen tỵ mà trách số mình: ‘Sao đời mình nhọ thế chứ?’

Ngồi trong xe ô tô Thiên Lý ra lệnh với tài xế:

\- Tới Diamond Zino!

Tài xế năm nay cũng tuổi ngũ tuần(1) , xét thấy ở vị trí chú của Thiên Lý, đáng ra nên được nhận mấy lời lễ phép của con trẻ. Vậy mà một câu lịch sự cũng khó được nghe qua, từ lúc Thiên Lý còn nhỏ ông đã là tài xế của cô bé, dù biết tính tình của Thiên Lý như vậy nhưng ông vẫn thấy buồn. Chỉ có thể nghe mấy lời chủ nhân ra lệnh, chẳng bao giờ được nhận một lời cảm ơn. Có lẽ phận là tôi tớ nó là vậy, ông chỉ đành mà lái xe đi.

(1) :Tuổi năm mươi

Diamond Zino

Bước vào bạn sẽ ngạc nhiên mà còn bất ngờ với vẻ tráng lệ nơi đây, màu trắng thuần khiết phối với chút điểm xanh nước biển làm nên cái tao nhã, quý phái. Nơi đây gần hai tầng: tầng một dùng để bán các loại trang sức đá quý khác nhau phong phú không chỉ về các thể loại còn về sắc màu. Tầng hai là tư vấn cho khách hàng nên chọn loại nào cho phù hợp với bản thân, ngoài ra đây còn là nơi dùng để tiếp khách quý đặt lô hàng lớn.

Đi xung quanh các gian hàng, ngắm qua nhiều loại trang sức đá quý nhưng không cái nào vừa lòng. Cô chợt đứng lại, tầm mắt của Thiên Lý bị thu hút bởi chiếc vòng tay kim cương xinh đẹp liền tiến tới bảo nhân viên bán hàng:

\- Lấy cho tôi xem chiếc vòng tay đó!

Người nhân viên ngập ngừng giây lát rồi nghĩ: ‘Mình cho vị tiểu thư xem chút chắc không sao đâu, với lại mỗi vị khách tới đây không phú thì quý đều không thể đắc tội’

Kịch

Chiếc vòng được đặt trong hộp đưa lên cho Thiên Lý xem qua.

\- Thưa tiểu thư, đây là vòng tay Ziconium mới của nhà thiết kế nổi tiếng Lily White. Vòng tay gồm ba mươi viên kim cương vuông 3ly6, ở giữa vòng là bông hoa bốn cánh kim cương trắng và nhuỵ là viên cương xanh lục bảo 6ly31…

\- Được, được, tôi biết rồi!

Cô nhân viên còn đang nói thì Thiên Lý bực mình chặn lại. Cô rất ghét nghe người khác nói nhiều, đối với trang sức chỉ cần nó đẹp và hợp mắt thì cô mua luôn mặc kệ giá cả. Nói rồi bảo nhân viên gói chiếc vòng tay lại nhưng người này lại ngập ngừng nói:

\- Xin lỗi tiểu thư nhưng… có vị tiểu thư khác đã đặt tiền trước rồi ạ.

Thiên Lý nghe xong tức giạn mắng:

\- Người khác đặt tiền rồi thì sao? Chỉ cần tôi thích là phải có cho được, cô có biết tôi là ai không? Tôi là Dương Thiên Lý – tiểu thư của tập đoàn Dương thị, là người nào dám tranh đồ với tôi chứ! Cô mau nói xem là ai đặt tiền trước hả?

Giọng nói lớn đã thu hút nhiều ánh mắt của các vị khách khác, lúc đầu họ nghĩ lại là một cô tiểu thư ngạo mạn thích lên đời chẳng đáng nhắc nhưng khi nghe là tiểu thư của Dương thị liền xanh mặt không dám nói.

Đúng lúc cô nhân viên không biết phải làm sao thì giọng nói nữ dõng dạc vang lên:

\- Là tôi!

Báo Thù Và Tình Yêu - Chương #25