Sáng hôm sau
Mọi người đã bắt đầu tập trung đầy đủ ở đại sảnh và lần này khách sạn còn cử thêm một hướng dẫn viên đi cùng mọi người, phục vụ cho chuyến đi tham quan. Sau đó tất cả đi bộ tới công viên, Thiên lý vô cùng bất mãn với việc này:
\- Anh hai tại sao không đi xe mà lại phải đi bộ chứ!
Nhìn khuôn mặt khó coi kia của em mình Thiên Tài âm trầm không nói bởi cái tính tiểu thư của em mình, Tâm thấy vậy liền trả lời thay:
\- Chị Thiên Lý à! Chúng ta đi bộ không phải sẽ nhanh hơn sao? Từ khách sạn tới công viên Shinjuku Gyoen rất gần nên đi bộ là hợp lý nhất. Với lại như vậy cũng tốy cho sức khỏe mà.
Thiên Lý cảm thấy bực trong lòng: ‘Cái con bé quê mùa này cứ xen vào chuyện người khác, ai khiến nó mở lời đâu.’ . Dù bực tức nhưng không thể nói thẳng ra bởi ở đây còn có bà nội và anh hai, nói ra có khi chẳng được gì mà chỉ chuốc thêm phiền phức và ấn tượng xấu trong mắt mọi người đành nuốt lại vào họng.
\- Tôi biết rồi!
Thế rồi đoàn người cùng tới công viên Shinjuku Gyoen trong sự im lặng, không ai nói gì mấy.
Công viên Shinjuku Gyoen
Bước qua cánh cổng, men theo con đường đoàn người lần lượt nhìn thấy những cây hoa anh đào to lớn với sắc hoa hồng nhạt đẹp đẽ. Ngay lúc này người hướng dẫn viên thể hiện vai trò của mình trong chuyến tham quan bằng việc giới thiệu qua về công viên này:
\- Shinjuku Gyoen rộng 58.3 hecta, nằm giữa quận Shibuya và Shinjuku. Ngày xưa trong thời đại Edo, nó là một vùng dinh thự của lãnh chúa Shinshu Takato và bắt đầu mở cửa từ năm 1906 như sân vườn Hoàng gia. Sau chiến tranh, nơi đây trở thành công viên Quốc gia, mang phong cách sân vườn Anh Quốc kết hợp với sân vườn Nhật Bản từ ngày xưa cùng với phong cách vườn phương Tây hiện đại.
Ngưng một hồi người đó nói tiếp:
\- Ngoài ra, ...
Đã nhiều lần đi Nhật nên nghe về mấy cái giới thiệu như vậy cũng đã đến thuộc lòng Thiên Lý rất không có kiên nhẫn nói:
\- Sao cô giới thiệu dài dòng quá vậy? Không biết nói ngắn gọn hơn hay sao?
Sau câu nói đó là mọi ánh mắt đều hướng tới Thiên Lý, Thiên Tài thực không hài lòng với cách nói của em mình, lên tiếng nhắc nhở:
\- Thiên Lý, người hướng dẫn viên đang làm tốt công việc của mình, em thế nào lại phàn nàn. Nếu thấy chán cứ về khách sạn trước đi.
Thiên Lý thầm nghĩ trong đầu: ‘Anh hai tưởng mình muốn đi chắc, đáng lẽ giờ này mình phải được chăm sóc da đặc biệt ở tiệm spa rồi. Nếu không phải vì theo dõi cái con nhỏ Tâm kia thì mình đâu phải tới đây có những ngày buồn chán như vậy’. Nghĩ rồi liếc mắt nhìn Tâm với cái nhìn khó chịu, dù nghĩ như vậy nhưng cũng không thể nói ra, nhất là trước mặt anh trai. Cô tuy đã dịu đi nhưng vẫn nói:
\- Anh, em thấy cũng sắp trưa rồi sợ mọi người đã đói nên mới nóng vội như vậy. Có phải không cô hướng dẫn viên.
Nghe gọi đích danh hơi lung túng nhưng rất nhanh người hướng dẫn viên cũng đáp lại:
\- Dương… Dương tiểu thư cũng vì lo cho mọi người. Tôi sơ suất nên là giới thiệu ngắn gọn mới đúng. Bây giờ là kể về truyền thuyết hao anh đào.
Ngưng chút để lấy thêm bình tĩnh rồi bắt đầu kể:
\- Ngày xưa ở xứ Phù Tang, tại một ngôi làng ven ngọn núi Phú Sĩ có một cậu bé khôi ngô tuấn tú khác thường. Năm cậu một tuổi có một vị đạo sĩ ghé qua trao cho cha cậu một thanh sắt đen rồi lặng lẽ ra đi, cha cậu không lâu sau qua đời. Năm cậu mười bốn tuổi người mẹ trao cho cậu thanh sắt đen đúng như lời cha cậu từng dặn, cầm thanh kiếm dường như có một sức mạnh lớn lao nào đó tràn vào cơ thể, một khát khao khó hiểu chợt vụt tới: cậu phải trở thành kiếm sĩ nổi tiếng nhất đất nước. Cậu bái vị võ sĩ đạo lừng danh làm thầy và tự tay ren thanh sắt thành cây kiếm đầy uy lực. Chẳng mấy chốc cậu trở thành một thanh niên mười tám sống cùng người mình yêu – con gái của thầy nhưng buồn đau bởi thanh kiếm của mình chưa từng no say trong máu, với chàng kiếm là sự nghiệp, cuộc sống và tất cả… Cô gái lấy thanh kiếm thanh kiếm từ chàng trai nhìn chàng rồi đột ngột đâm thẳng vào tim mình nhuộm đỏ cả thanh kiếm lẫn tấm áo kimono, ánh sắng rực rõ, hào quang lóe lên: nó đã được mình trong máu. Nhưng kể từ đó mà không một ai muốn kết bạn cùng chàng, cô độc, lẻ loi. Cuối cùng chàng đứng trước ngôi mộ cô gái, lấy thanh kiếm rạch bụng mình rồi mạnh mẽ rút ra, ngã xuống ngôi mộ, còn kiếm cắm sâu vào mộ đất. Tuyết không ngừng rơi, phủ trọn lấy tất cả và từ đó có cây hoa lạ mọc lên, mùa xuân nở ra những đáo hoa hồng thắm, mọi người gọi nó là hoa anh đào.
Sau khi người hướng dẫn viên nói xong liền nhanh chóng dẫn mọi người tới chỗ nghỉ trưa đã được chuẩn bị trước đấy. Trước mắt mọi người là tấm trải thảm dã ngoại kẻ ô vuông trắng đỏ trên nền cỏ xanh cạnh gốc cây hoa anh đào, trên đó có nhiều món ăn nổi tiếng của Nhật . Người hướng dẫn viên nhanh mời mọi người ngồi xuống thưởng thức.
Phải nói được ăn những món ngon của Nhật, ngồi ngắm hoa anh đào và tận hưởng cái không khí vui vẻ của mọi người xung quanh khiến bản thân ta dường như cũng dâng lên một niềm vui khôn xiết khó tả. Tâm gắp thêm thức ăn cho bà nội, Tài chẳng thèm đụng đũa chỉ nhìn ra bầu trời xanh và đám trẻ nhỏ đang vui đùa, còn lại thì đang dùng bữa. Đúng thật là lạ có đồ ăn ngon mà chẳng ăn chỉ nhìn ra khoảng không với sự trầm tư kể cả lúc đi chơi, nhiều lúc cô tự hỏi anh ta có phải quá lạnh lùng hay không? Nhưng kì lạ nhất chính là cô khi dạo gần đây lúc nào cũng chú ý tới cái người này và nhiều lúc có những cảm xúc đến bản thân chẳng hiểu nổi. Thôi kệ vậy!
Bữa trưa cứ vậy mà trôi đi, mọi người tản ra mỗi người lại vào một sở thích, không gian riêng của bản thân. Thiên Lý ngồi nghe nhạc và chat, Thiên Tài nghe điện cấp dưới báo cáo, đúng là kẻ cuồng công việc, đi chơi cũng vác theo chẳng thể rời tay. Còn lại Tâm và bà nội thì đi ngắm mấy cây hoa anh đào… Cứ như vậy cho tới khi…