Thấy trời cũng sắp trưa, nắng bắt đầu gắt và oi thì Tâm liền đỡ Dương lão phu nhân vào nhà để ăn bữa trưa rồi nghỉ ngơi thì có cơn gió mạnh mang không khí oi thổi tới làm cho: Xoảng… Xoảng… Mấy chậu hoa mẫu đơn rơi xuống khiến cả hai cùng quay đầu nhìn. Bà nội phản ứng ngay:
\- Chậu… chậu hoa mẫu đơn.
Dương lão phu nhân vô cùng quý trọng những chậu hoa này giờ nó bị bể thì muốn đi tới nhưng Tâm cản bà lại sợ sẽ làm bà bị thương. Những tiếng vỡ lớn gây sự chú ý và có nhiều người làm chạy ra chứng kiến, ba nguười làm vườn xếp hàng xin lỗi, dù ít dù nhiều thì chậu hoa bị bể sẽ liên quan tới họ. Đúng lúc bà quản gia tới, thấy vậy liền nói:
\- Mấy người làm việc kiểu gì vậy hả? Dám làm bể chậu hoa ưa thích của Dương lão phu nhân. Cả ba người trưa nay chưa dọn dẹp xong thì đừng ăn cơm.
Sau khi mắng bọn họ xong thì bà quay ra cúi người xin lỗi Dương lão phu nhân và tự nhận là bà quản lý không tốt. Thấy vậy Tâm nói:
\- Mọi chuyện lỡ rồi, hay là như vậy đi. Bà quản gia đưa bà nội lên phòng và chăm sóc bà thật tốt, tôi ở lại xử lý cho.
Má Dung dùng đôi mắt nghi hoặc nhìn Tâm nhưng nhanh chóng đưa Dương lão phu nhân đi khi bà vẫn còn đăm chiêu nhìn chậu hoa mẫu đơn bị vỡ. Khi bóng hai người khuất dần, đám đông tản ra đi làm việc của mình thì Tâm tới gần ba người họ nói:
\- Nào chúng ta bắt đầu làm nha!
Nói xong liền nhanh chóng tới dọn mấy chậu hoa bị bể, ba người làm ngây ra nhanh tới cùng Tâm dọn. Hóa ra chậu rơi xuống vì cột không chặt trên giàn đây mà. Cả bốn người dung hết cả buổi trưa của mình để làm với một tinh thần vui vẻ: trong lúc làm việc còn hát hò, nói cười,… Khi còn chút công việc thì Tâm chạy vào nhà và bảo mọi người:
\- Công việc còn lại mọi người làm nốt nhé! Cố lên!
Trong thư phòng
\- Tạm thời công việc chúng ta bàn tới đó, hai bác thấy thế nào?- Thiên Tài hỏi.
\- Được rồi. Mọi chuyện như vậy là ổn, việc về tổ chức ‘Quốc’ cháu và Tịnh Đế hãy giải quyết cho ổn thỏa, ta không còn ý kiến.- Bỗng có tiếng kêu: Rột… Rột…
\- Tiếng gì vậy?- Nhất Giang Hồ lên tiếng khi thấy có âm thanh lạ.
\- Đại ca, là bụng em đang đói quá cho nên mới kêu nè. Đã 2 giờ chiều rồi mà không được ăn cơm, vậy đến khi nào mới được ăn.
Nghe A Đẩu nói thế thì bây giờ hai người mới để ý đồng hồ hóa ra đã muộn như vậy, Thiên Tài liền mời họ tới phòng ăn dùng cơm. Khi tới phòng ăn và ngồi xuống thì các món ăn được đem ra bởi người làm. Trong lúc ăn cơm, Giang Hồ nói:
\- Mà đúng rồi, Tài ạ. Dẫu sao cháu bây giờ cũng đã 29 tuổi đầu rồi, không còn bé nữa cũng nên nghĩ tới việc kết hôn đi.
Vừa nghe tới đây thì Thiên Tài hiểu bác muốn nói gì, gần đây mẹ của cậu suốt ngày đưa ảnh mấy thiên kim tiểu thư danh giá của các tập đoàn và bắt cậu đi xem mặt, thật phiền phức. Nếu không phải vì mẹ cùng cha cậu đi du lịch thì chắc cậu sắp thủng lỗ tai vì việc này. Dù đang ăn ngồm ngoàm nhưng A Đẩu lên tiếng:
\- Phải đó. Mau mau kết hôn để ta được uống rượu mừng và bế cháu nữa.
\- Bác có phải là muốn cháu kết hôn với Chu Anh.- Tài hỏi bác nhưng vẫn nhìn vào đĩa thức ăn không ngẩng đầu.
\- Ta không thích con bé đó mà thích cô nhóc tên Tâm- hộ lý của Dương lão phu nhân.- Giang Hồ đáp.
\- Phải ha. Cô nhóc đó rất thú vị à nghen. Ta từng trải trên tình trường nên khuyên cháu hãy giữ cho chặt cô nhóc đó kẻo để tuột mất thì sau này sẽ hối hận không kịp đâu.- A Đầu chen lời.
Thiên Tài suy nghĩ về lời hai bác mà không trả lời, hai người thấy vậy cũng chỉ ăn không nói thêm gì hơn và bầu không khí của phòng ăn lại tĩnh lặng, thi thoảng có chút va chạm của các dụng cụ.
Quay trở lại với Ngự hoa viên
Lúc đầu trong tư tưởng họ thì cô gái này khác với những vị tiểu thư cao quý nhưng làm cuối cùng là không chịu nổicái nóng khắc nghiệt bên ngoài mà bỏ đi, thật giống với ‘mấy bông hoa nhà kính’ không hơn không kém. Nhưng họ đã lầm, có tiếng nói vọng lại:
\- Mọi người làm xong rồi à, tốt quá! Mau ngồi xuống đây ăn cơm đi.
Ba người ngây ra lần nữa cứ nghĩ cô gái này bỏ vào nhà rồi chứ ai dè lại là đi lấy cơm trưa cho bọn họ ăn, tự thấy áy náy khi nghĩ về cô gái trước mắt như vậy liền cúi đầu bước tới. Sauk hi tất cả đều ngồi xuống thì Tâm lấy chai nước mát lạnh ra đưa từng người, họ nhận lấy, có người uống nấy uống để nhưng có người thì lại uống nhẹ nhàng vô cùng. Lúc này Tâm mới nói:
\- Mọi người cùng ăn cơm nào!
Có người hiếu kì hỏi:
\- Không phải cô ăn bên trong nhà có hơi mát từ máy lạnh sao? Giờ lại ra đây chịu nắng nóng, tí nữa má Dung ra trách chúng tôi thì biết làm sao?
Nghe qua giọng nói thì đã hiểu ngay hàm ý khinh thường, không chút tin tưởng ở Tâm nhưng Tâm chỉ mỉm cười đáp:
\- Ngồi ở đây coi như tự rèn luyện bản thân thích nghi môi trường mới, không phải rất tốt sao?
Cô làm vườn kia nghe xong cũng không có nói gì thêm mà cắm đầu vào ăn. Một chàng trai trẻ nói:
\- Dẫu sao cũng coi như có duyên với cô. Chúng ta làm quen nhé, được chứ?
Tâm gật đầu:
\- Tôi tên là Tâm- hộ lý của Dương lão phu nhân. Tới đấy làm... bao lâu ấy nhỉ, à là hơn một tháng,mong mọi người chỉ thêm cho. Đến lượt mọi người rồi.
Và lần lượt mọi người tự giới thiệu:
\- Tôi là Fank. Mới tới đây làm không lâu và đang học hỏi kinh nghiệm, mong được chỉ bảo thêm.- Chàng trai tự giới thiệu rất dịu dàng. Tiếp đến là một bà lão trung niên:
\- Tôi là má Tiên. Làm ở đây lúc Dương phu nhân về làm dâu ở Dương gia.
Bà trông hiền từ và đôn hậu giống với Dương lão phu nhân. Tiếp theo là một cô gái nhưng trong ánh mắt lại hiện lên vẻ bốc đồng, nóng nảy của tuổi trẻ, kiêu ngạo nói:
\- Tôi tên là Fiona. Tuy còn trẻ nhưng dày kinh nghiệm, làm ở đây trước Fank ba tháng.
Rồi mọi người bắt đầu ăn uống và nói chuyện vui vẻ với nhau hơv. Thế nhưng có một cặp mắt sắc bén liếc qua cô, lúc Tâm nhìn tới liền thu lại vẻ bình thường của chính mình mà cùng mọi người bàn tán rôn rả về mấy việc vặt trong cuộc sống, công việc.