Mấy hôm sau, mọi chuyện lại diễn ra như hằng ngày. Đằng xa có hai người đàn ông tiến tới trước cổng nhà Dương, người bảo vệ thấy liền ngơ ngác hỏi:
\- Cho hỏi hai người tới đây có việc gì không?- Người đàn ông đi sau tức giận khi dám không nhận đại ca nhà hắn, quát :
\- Dám hỏi như vậy hả? Ông ấy là bác của thiếu gia nhà này còn không mau mở cửa.
Người bảo vệ nghe xong liền cuống cuồng chạy tới mở cửa mời hai người vào. Hai người đi vào, người đàn ông đi trước nói:
\- Em gái ta thích sự yên tĩnh, không nên nói to như vậy.
Người kia gật đầu rồi im lặng cùng chủ mình bước vào nhà, ngồi xuống ghế làm bao con mắt ngơ ngác và cả tiếng lao xao. Bà nội đòi uống nước nên, Tâm liền xuống dưới nhà lấy nước bê lên. Sau khi từ nhà bếp đi ra thì thấy người lạ nghĩ là khách của tên đó đến chơi liền mặc kệ thì người đàn ông lúc nãy lên tiếng:
\- Bê nước cho đại ca nhà ta mà đi đâu vậy!– Tâm vẫn im lặng mà bước đi lên cầu thang. Ông ta lại quát:
\- Có biết người ngồi đây là ai không hả?– Lần này không thể nhịn Tâm nhẹ nhàng bước xuống đầu cầu thang hướng hai người mà nói:
\- Thưa hai bác, cháu mặc kệ hai người có là ai. Dù nhiều tiền tới đầy nhà hay quyền cao chức trọng đi nữa thì cháu cũng chẳng quan tâm, chỉ biết là vào nhà người khác mà không nói tiếng nào thì vô cùng bất lịch sự.
Tâm hung hồn lấy hết hơi mà nói. Con người kia định đáp trả thì ông bác bên cạnh ngăn lại, ngẩn đầu lên hỏi:
\- Vậy cháu có biết lời nói có thể gây ra tai họa khôn lường không?– Tâm chỉ trả lời:
\- Những lời cháu nói là sự thật hưng nếu có gì không phải thì mong bác bỏ qua cho. Nhưng cháu phải nhắc nha: bác vào nhà người khác tự tiện như vậy thật không phải phép!
Người đi theo quá bất ngờ bởi chưa ai dám lên tiếng dạy đời đại ca mình như thế, vậy mà hôm nay lại có con nhóc lớn gan này, thầm nghĩ ‘Con bé chết chắc rồi’. Nhưng trái lại ông bác mỉm cười:
\- Được, là ta không đúng xin lỗi cháu. Vì ta đang đợi thiếu gia Dương trở về bàn chuyện – Tâm nghe xong hiện lên chút tức giận nói:
\- Vậy bác ngồi đợi đi ạ. Cháu xin phép.
\- Khoan đã, cháu tên gì vậy ?
\- Là Tâm còn bác…
\- Nhất Giang Hồ, đây là A Đẩu– thư kí kiêm vệ sĩ của ta.– Tâm chỉ gật đầu
Nói xong Tâm đi lên tầng, còn lại hai người ngồi phòng khách. Người bên cạnh tức giận nói :
\- Đại ca, sao phải nhún nhường con nhỏ miệng còn hôi sữa đó chứ. Nếu mà là em thì nó xong đời rồi.– Ông bác này không trả lời vệ sĩ chỉ im lặng đợi.
1 tiếng sau…
\- Không đợi nữa, thằng nhóc Dương Thiên Tài này làm cái trò gì mà lâu vây cơ chứ? Đại ca, em sắp chết vì đói rồi. – Người vệ sĩ than vãn nhưng…
Cạch… Cạch… Hai đĩa bánh được đặt trước mặt hai người với lời nói:
\- Bác ăn tạm trong lúc đợi Dương thiếu gia về nhé!– Người vệ sĩ liền xông tới ăn ngồm ngoàm còn ông bác này chỉ bất ngờ hỏi:
\- Tại sao lại mang bánh cho ta nhất là người lạ?- Tâm chỉ đáp:
\- Dù là người lạ thì cũng là người mà là người thì luôn cần ăn.
\- Mà Dương phu nhân đâu? Từ nãy tới giờ ta không thấy?
\- Dạ, Dương chủ tịch và Dương phu nhân cùng nhau đi du lịch quanh thế giới cho khây khỏa rồi ạ. Chắc vì vậy mà mọi công việc đều do Dương thiếu gia quản lý nên mới bận rộn như vậy. Đúng lúc này thì có tiếng xe trở về…
\- Ồ, có lẽ Dương thiếu gia về rồi. Cháu không làm phiền ba người nói chuyện, cháu xin phép ra ngoài hoa viên cùng bà nội.
Tâm đứng dậy và ra hoa viên cùng Dương lão phu nhân, đúng lúc Dương Thiên Tài bước vào phòng khách gặp hai người bác của mình liền cúi chào. Nhất Giang Hồ gật đầu rồi cùng Thiên Tài vào thư phòng, bàn việc mà không thể để người khác biết.