Người đăng: tutai180520@
Về đến kí túc đã là 1h chiều, cô vội tắm rửa xong xuôi, mặt một bộ đồ trông
rất đơn điệu-chiếc váy dài dưới gối với chiếc áo thổ cẩm thật rộng và dài phủ
hơn nửa chân váy,kết hợp với đôi giày adidas đã mòn cũ quen thuộc nữa ;thì đây
là bộ đẹp nhất của cô rồi. Thật ra, Bân Nhi cũng mua tặng cô rất nhìu quần
áo,nhưng cô rất hiếm khi đụng đến chúng ;chỉ những lúc nào về nhà bố cô mới
phải dùng đến.
Biệt thự Trung Sơn nằm ở ngoại ô.Chính vì thế, Dương Gia Hân phải đi cũng khác
xa, từ kí túc xá ngồi xe bus ra khỏi thành phố, rồi lại tiếp tục đi xe đạp một
đoạn mới có thể đi đến đó. Cũng có cách khác dễ dàng hơn, nhưng có ai đời mỗi
lần đi dạy thêm lại gọi taxi cơ chứ! Thế thì cô phải nhịn ăn à?
Giữa trời nắng,cô phải đạp xe hơn 3km, đã vậy cái biệt thự quái đảng ấy,sao
lại nằm một mình trên đồi cơ chứ. Dương Gia Hân than thầm: 'Sao những người
giàu có lại thích chỗ như thế này cơ chứ ! Chẳng được j,nhưng đường đến bệnh
viện hẳn là rất xa, xát suất tử vong không phải cũng lớn hơn sao ? Thật không
thể hiểu nổi...'.
Đến nơi, Dương Gia Hân thật sự là hết cả sức lực rồi,nếu sau này phải thường
xuyên như vậy thì cô chết mất. Có điều, so với mệt chết thì bị đuổi học vì
không có tiền nộp đáng sợ hơn nhiều. Khu này rất rộng,nhưng chỉ rải rác vài
ngôi biệt thự, mà Trung Sơn lại nằm ở trung tâm, nên Dương Gia Hân không mất
nhiều thời gian để tìm theo địa chỉ ấy. Cô nhìn chằm chằm vào cổng lớn ngôi bị
thự kia, nhưng tìm mãi cũng không thấy chuông cửa đâu.Lúc ghé đầu vào nhìn bên
trong qua những khe nhỏ thì cánh cổng đột nhiên bật về phía sau làm cô xém
chút nữa bị ngã.Không có đóng sao?Bên trong cũng không có bóng dáng người
nào,trông thật yên tĩnh, cô rụt rè bước từng bước vào trong sân. Dương Gia Hân
đảo mắt bốn phía, rồi phải há mồm cảm thán: 'Wow...!!! Đẹp thật...'
Không giống với sự hào nhoáng của những ngôi biệt thự khác, Trung Sơn mang một
vẻ đẹp cổ kính rất giản dị ;nhưng cũng chính điều đó lại khiến nó trở nên thu
hút ,đặc biệt là Dương Gia Hân cảm nhận được sự ấm áp trong ngôi nhà này-khác
hoàn toàn so với cảm giác trống vắng mỗi lúc đứng trong chính ngôi nhà của
mình.
Cô đi dọc theo hai bên những bụi hoa để vào cửa chính. Dương Gia Hân chỉ vừa
ấn chuông 2 cái đã có người mở cửa,là một người phụ nữa tầm 30, trông rất xinh
đẹp,sắc xảo.
Người phụ nữ vừa nhìn đã nhận ra cô, nở một nụ cười khả ái :
-Là Dương Gia Hân đúng không ? Em vào trong đi.hihi...
Dương Gia Hân bước vào trong, nhìn ngắm xung quanh ngôi nhà, nội thất bên
trong hầu hết là gỗ,vừa cổ xưa,vừa mang nét hiện đại,rất tinh tế lại vừa có
cảm giác thân quen.Không hiểu sao,nơi này lại khiến cô yêu thích đến vậy, cô
bất giác mỉm cười,nụ cười ấy dường như mang một nỗi buồn sâu lắng: "mộc".Cô sờ
tay về phía ngực,nắm chặt một vật nhỏ gồ gề rắn chắc được đeo trên cổ. Vòng cổ
này cô luôn đeo bên mình,không lúc nào tháo ra cả. Chiếc vòng chỉ gồm thanh gỗ
dài khoảng 2cm, cỡ ngón tay út, và một sợ dây thừng nhỏ gắn với nhau ; trông
có vẻ rất tầm thường nhưng đó lại là thứ quí giá nhất đối với Dương Gia Hân.