Anh - Nhưng Cảm Giác Thật Lạ.


Người đăng: anhthu06042k3@

" Bà xã, dậy ăn sáng nào" tiêng gọi trầm thấp của anh thật êm ái đánh thức cô
dậy

Anh đã trở về được ba tháng, từ cái đêm ở trong bênh viện, cuộc sống của cô
như được cứu vớt, cuối cùng cô đã thực hiện được lời hứa đợi anh trở về. Mặc
dù rất hạnh phúc và vui sướng nhưng không hiểu sao trong lòng cô cứ có cảm
giác lạ lẫm.

Cô khẽ mở mắt, tiếp thu những ánh nắng mặt trời từ bên ngoài

" Bảo bối, chào buổi sáng"

Cô mỉm cười thật hạnh phúc. Từ trong bếp mang theo mùi hương của thức ăn, thật
thơm. Cô nhẹ nhàng bước xuống giường, do cái thai được bảy tháng rồi, bụng
rất lớn nên cô đi lại cũng khá khó khăn.

" Em ở yên đó, để anh đỡ em" anh từ trong bếp bước ra, thấy cô đặt chân trần
xuống đất thì nhíu mày, tỏ ra không vừa ý.

" Ông xã, vừa bảo bối đạp em" mặc dù bị cằn nhằn nhưng cô thật hạnh phúc. Từ
khi anh trở về, anh dường nhu trở nên tâm lí dịu dành hơn. Trước kia anh cũng
rất yêu thương cô nhưng không có dịu dàng chăm sóc thái quá như thế này.

Quả là cô đã dội một gáo nước vào đống lửa nhỏ. Anh nghe cô nói bảo bối cử
động mà trở nên hớn hở

" Đâu đâu, cho anh nghe một chút"Nói rồi anh áp tai vào bụng cô.

Cô nhìn cảnh tượng này mà trong lòng như rót mật. Đây là hình ảnh trong mơ mà
cô đã tưởng tượng biết bao nhiêu lần, giờ thì đã thành sự thật.

Anh đỡ cô ra ngoài bàn ăn, nhìn những món ăn trên bàn cô không khỏi cảm thán

" Oa, ông xã, anh học nấu ăn từ bao giờ vậy?"

Trong mắt anh chợt lé lên một tia kì quái rồi nhanh chóng biến mất

" Mới đây thôi, vì bà xã nên anh mới học"

Cô cứ có cảm giác là lạ, nhưng thôi bỏ đi dù gì anh cũng trở về, còn học nấu
ăn vì cô nữa cô nên hạnh phúc mới phải.

" Ừm,thật ngon" anh đưa một miếng thịt vào miệng cô, mùi vị quả thực có thể
sánh ngang đâu bếp chuyên nghiệp.

" Vậy ăn nhièu một chút" anh lại tiếp tục đút cho cô

" Em có thể tự làm được mà" cô muốn anh ăn cùng chứ không chỉ đút cho cô.

Cô cho rất nhiều đò ăn vào bát anh. Từ lúc anh về đêma giờ cô thấy anh như gầy
đi, da cũng xanh hơn. Không biết anh đã làm gì mà trở nên như vậy cô thật đau
lòng.

" Bà xã, em há miệng ra, canh rong biển này" anh vui vẻ đưa một muỗng canh
trước miệng cô

Rong biển? Tim của cô khẽ đập mạnh, lồng ngực hư bóp lại.

" Có chuyện gì vậy? Sao không ăn?" Anh khó hiểu nhìn khuôn mặt đang thất sắc
của cô.

" A... không... không có gì. Em bị dị ứng" cô vội lắc đầu, đôi mắt cụp xuống
che dấu sự đau lòng

" A... thật xin lỗi. Anh thật bất cẩn"anh luống cuống bỏ bát canh sang một bên

" không sao đâu" cô nhìn anh, mỉm cười máy móc.

Anh thật sự quên.... hay là....


Bảo Bối Và Em Sẽ Chờ - Chương #7