Người đăng: anhthu06042k3@
Cô cứ nghĩ rằng chỉ cần thoát khỏi cuộc sống thành thị phồn hoa thì có thể
sống yên ổn. Sẽ sống từng ngày êm đềm cùng bảo bối trong bụng chờ anh về.
Nhưng thật sự cô đã quá đơn thuần. Không phải cuộc sống yên bình chỉ phụ thuộc
vào địa điểm sống, mà ở khắp nơi đều có kẻ xấu. Vì vậy một người lương thiện
như cô phải học cách sinh tồn.
" Em là bông hoa hoa bách hợp tinh khiết, cứ như vậy đi. Những thứ tạp chất
bẩn thỉu của xã hội k nên vấy bẩn em. Tất cả hãy để anh" anh đã nói như vậy
Cô được anh bao bọc trong bàn tay một cách tỉ mỉ nâng niu nhất. Anh không hề
để cô phải chịu bất kì ủy khuất nào, anh chỉ muốn cô ngây ngô cười đùa suốt
ngày, vô lo vô nghĩ. Nhưng bây giờ thì không thể được, cô không chỉ có một
mình mà còn mang theo đứa con của anh. Thật xin lỗi, em không muốn là một
thiên thần, em chỉ muốn làm một người mẹ bình thường, một người mẹ có thể làm
tất cả để bảo vệ con của mình.
Từ cái ngày mà cô bị quấy rối, cô thường xuyên mất ngủ. Mặc dù cô không hề đi
ra ngoài, cửa luôn khóa chặt nhưng cô vẫn luôn có cảm giác không an tâm. Cô
biết nếu mình không nghỉ ngơi thật tốt sẽ ảnh hưởng đến bảo bối, vì vậy mà cô
đã tự trấn an mình ăn uống thật đầy đủ.
Như thường lệ, cô tắt đèn và lên giường ngủ. Không hiểu tại sao cô có một dự
cảm không hay. Có lẽ do phụ nữ mang thai thường rất nhạy cảm.
" Bảo bối, ngủ ngon" cô mỉm cười xoa nhẹ bụng mình. Ánh mắt khẽ đưa ra ngoài
cửa sổ về một nơi xa xăm
Anh! Hiện giờ anh đang làm gì?
------ nửa đêm ------
Nóng! Thật nóng!
Cô có cảm giác cơ thể trở nên nóng nực vô cùng. Mặc dù đang là mùa hè nhưng
ban đêm vẫn mát mẻ. Cô mơ màng tỉnh dậy, một đốm vàng nhỏ lập lòe khiến cô
nhíu mày.
Có chuyện gì xảy ra thế này?
" Khụ khụ.. " một mùi khói xông thẳng vào mũi cô khiên cô khó thở.
Cháy nhà!
Cô hoảng sợ, ý thức rằng phải chạy khỏi đây. Vụt dậy khỏi giường cô chạy ra
phòng khách. Lửa thật lớn, cô cố len lỏi qua đám lửa, đôi chân trần đã bị bỏng
đôi chỗ.
Cửa ra kia rồi! Một tia hi vọng xuất hiện.
" A..." cô khẽ kêu. Chiếc rèm cửa bị cháy rơi xuống, những đốm lửa nhỏ bắn vào
chân cô.
Thật đau, thật khó thở. Đầu óc cô bỗng trở nên mơ hồ, nhưng hai tay vẫn ôm
bụng bảo vệ đứa trẻ. Anh! Em phải làm sao đây?
Nhìn cánh cửa trước mắt mà không thể mở ra, cô thấy bất lực... Bảo bối, mẹ xin
lỗi...
Cạch! Bỗng cánh cửa chợt mở ra.
Một bóng đen xuất hiện, trông thật quen thuộc.
Anh!!!