Cho Phép Động Vào Con Của Tôi.


Người đăng: anhthu06042k3@

Từ khi cô biết mình mang thai, sự trống trải trong cô cũng bớt đi vài phần.
" Bảo bối, hôm này trời thật đẹp, chúng ta ra ngoài đi dạo nhé" cô vuốt ve
bụng mình, mặc dù chưa có nhô lên nhưng cô có thể cảm nhận được sinh mạng nhỏ
của nó.

Mặc một chiếc váy đơn giản, cô ra khỏi nhà đến công viên tản bộ.

Hơn hai tháng kể từ khi anh đi, không biết giờ anh thế nào, có chăm sóc tốt
cho mình không, mặc dù lo lắng nhưng cô vô cùng tin tưởng anh.

" Ông xã, chúng ta có một đứa bé, anh biết không. Mau trở lại, em và con rất
nhớ anh" cô nhìn ánh nắng rực rỡ như nụ cười của anh mà thầm thì.

Chợt điện thoại reo

"Alo"

" Thư kí, tổng giám đốc muốn cô tối nay đi xã giao với ngài ấy, tôi gọi tới
báo cho cô biết" giọng của trưởng phòng lanh lảnh ở đầu dây bên kia.

"Dạ" cô khẽ đáp rồi cúp máy. Đưa tay lên bụng mình khẽ than thở" bảo bối, xin
lỗi con. Ngày mai chúng ta sẽ đi chơi tiếp"~~~~~

Tiếng nhạc xập xình đập vào tai khiến cô nhíu mày. Tại sao công ti lại xã giao
ở địa phương này?

" thư kí, ở đây"

" Chào tổng giám đốc, chào mọi người" cô lễ phép cúi chào.

" Nào nào ,tới đây" tổng giám đốc kéo cô vào giữa đám người.

Một tên tai to mặt lớn nhìn cô bằng ánh mắt dâm đãng khiến cô rùng mình. Thật
ghê rợn.

" đây phải chăng là thư kí của ngài? Chậc chậc, quả là xinh đẹp đi"

"Ai, ngài bộ trưởng quả là có anh mắt đi nha. Thư kí đây cũng là đệ nhất mĩ nữ
của công ti tôi đó" tên tổng giám đốc cười nịnh nọt, hắn biết tỏng tên kia ưa
thích cô rồi.

Cô vẫn ngồi im lặng, một cảm giác lo sợ lan tỏa. Cuộc giao dịch này có lẽ
không bình thường.

" Giám đốc à, có lẽ miếng đất này ..." hắn khẽ liếc tên tổng giám đốc một cái,
tất nhiên tên này cũng hiểu ý.

" Ha ha, được chứ được chứ..." hắn cười rồi quay sang nhìn cô" thư kí, cô ở
lại bàn giao với ngài bộ trưởng, tôi có việc gấp về trước... nhớ phục vụ tốt"
nói rồi hắn đứng dậy, nhanh chóng rời khỏi.

" Tổng..." cô vội gọi, toan đứng dậy đuổi theo nhưng bị kéo lại

" Nào cô em, có muốn bàn giao công việc không?" Hắn nói với giọng sở khanh,
thật buồn nôn.

" Xin ngài thả tôi ra" cô cố trẫn tĩnh bản thân, mạnh miệng nói

" thả ra ? Đừng tỏ vẻ nữa, anh đây sẽ cho em lên đỉnh cao của sự sung sướng.
Ngoan anh chiều" hắn cợt nhả cười, ép cô ra sau ghế. Cô cố giãy giụa để thót
khỏi thân hình mập ú của tên bộ trưởng.

Chát! Hắn tát mạnh vào khuôn mặt cô, khóe miệng đã rỉ máu

" Á à, mày ngon nha, chống cự à. Muốn ông cho mày chết không?"

Cô thật đau, thật đau... nước mắt đã nhòa hai mắt không thể nhìn rõ thứ gì,
trong đầu cô bây giờ chỉ có một ý định duy nhất....

CHOANG!

"A...."

Cô run rẩy nhìn tên sở khanh đang nằm bất tỉnh trên sàn nhà... Máu, thật là
nhiều máu... Cô mặc dù hoảng sợ, nhưng trong ánh mắt lại hiện lên một tia sát
khí

" Không cho phép động vào con của tôi"


Bảo Bối Và Em Sẽ Chờ - Chương #3