Tính Kế


Người đăng: Lekhanhtoan2002

Sau khi thay thay đổi quần áo, Hoắc vũ cùng đội dong binh đoàn bắt đầu trở về
Thiên Vẫn thành.

Giữa trưa đoàn người Hoắc vũ dừng chân nghỉ ngơi cạnh một con xuối nhỏ. Rửa
mặt xong, Hoắc Vũ tìm một gốc cây ngồi xuống tu luyện, hắn đang là tu vi Tiên
Thiên trung kỳ. Cần hấp thu nhiều thiên địa linh khí mới có thể đột phá hậu
kỳ. Bỗng nhiên hắn nghĩ đến hắc nhẫn, từ lúc hắn đột phá trung kỳ vẫn chưa thử
đưa linh lực vào trong, hắn vô cùng mong chờ.

-" Có khi lại kiếm được thứ gì hữu ích... "

Vận chuyển linh lực như dòng xuối nhỏ của bản thân liên tục dồn vào trong hắc
nhẫn. Linh lực sau khi vào được hắn khéo léo điều khiển lại gần Ma Kinh, linh
lực nhẹ nhàng bao trùm, bị Ma Kinh hút lấy. Khoảng vài phút sau, Ma kinh dừng
lại việc hút linh lực của Hoắc Vũ. Trong nó lên một tiếng " rắc...c...c... "
cấm chế ở trong lại một tầng nữa tan vỡ. Hoắc Vũ vô cùng hồi hộp chờ đợi thứ
gì sẽ đến, " đùng " đầu óc hắn choáng váng. Một quả cầu màu đen có ma khí bốc
lên rơi vào trong đầu hắn, quả cầu màu đen sau khi chui vào nó không đứng yên
mà lập tức chui xuống đan điền. ở đan điền có thêm một quả cầu ma khí, nó bắt
đầu trào ma khí ra khắp thân thể Hoắc Vũ. Ma khi đi qua đâu thân thể của hắn
thoải mái đến đó, đặc biệt linh lực bị giảm đi nhưng thay vào đó nó cũng trở
nên tinh thuần hợn. Việc linh lực có tinh thuần hay không cũng rất quan trọng
đối với võ giả, nó quyết định tương lai võ giả mạnh yếu.

Sau này khi đạt tới kim đan, các võ giả sẽ phải liên tục mài giũa linh lực cho
nó trở nên tinh thuần hết mức của bản thân thân. Khi đó võ giả mới có thể đột
phá Địa vị, linh lực càng tinh thuần thì khi đột phá Địa Vị sẽ càng mạnh mẽ.
Đằng khác, linh lực càng tinh thuần thì khi sử dụng võ kĩ sẽ càng làm nó tăng
lên uy lực, đó là điểm tốt của linh lực tinh thuần.

...

Hoắc Vũ, hắn đang ngồi hưởng thụ sự thoải mái đang lan khắp thân thể thì một
giọng nói vang lên. Một thiếu niên đang bước lại gần, thiếu niên da ngăm ngăm
đen trông khá thật thà, vóc dáng to khỏe lực lượng nhưng hơi thấp. Nhưng qua
mấy ngay ở cùng đoạn người, Hoắc Vũ hắn biết kẻ này là một người âm hiểm và
nhẫn tâm. Thấy hắn lại gần, trong lòng Hoắc Vũ thầm đề phòng nhưng ngoài miệng
vẫn tươi cười :

-" ah! Thì ra là Hoạt huynh, không biết tìm tiểu đệ có việc gì vậy? "

Khoái Hoạt Bát tươi cười lại gần:

-"HaHa... Cũng không có gì, thấy tiểu đệ chăm chỉ tu luyện chắc cũng đã đói bụng. Ta mang một ít bánh và thịt khô sang đây để chúng ta cùng ăn..."

-" Vậy thì làm phiền Khoái huynh rồi! "

Chưa đạt tới Địa Vị thì vẫn chưa thể thay thế được ăn uống bằng việc hấp thu
thiên địa linh khí. Hoạt Bát tươi cười:

-" không có gì... Không có gì. "

Hai người ngồi xuống gốc cây Hoắc Vũ vừa tu luyện, cùng ăn uống vui vẻ. Bỗng
nhiên Khoái Hoạt Bát nhìn trái nhìn phải rồi lại nhìn hắn nói nhỏ:

-" Lý tiểu đệ, bây giờ ta có việc quan trọng muốn cùng đệ thương lượng. Trên đường đi ta đã phát hiện một chiếc hang động thần bí và cổ xưa, chắc chắn là của một đại năng nào đó sau khi chết để lại truyền thừa. Nhưng một mình ta thì cảm giác không an toàn. Nghĩ đi nghĩ lại chỉ có Lý đệ đây là đáng tin tưởng nhất cùng nhau chia sẻ cơ duyên đạt được. "

Nghe thấy vậy Hoắc Vũ mặt trầm ngâm suy nghĩ, "tên này chẳng nhẽ lại tốt thế".
Hắn cũng không từ chôi, muốn xem tên này muốn làm gì.

-" Thật sao, vậy tiểu đệ cũng không từ chối. Chúng ta lúc nào đi? "

Thấy Hoắc Vũ đồng ý, Khoái Hoạt Bát nở nụ cười nham hiểm đắc ý.

-" Vậy không cần chờ lâu, chúng ta bây giờ giờ xuất phát luôn... "

Hai người lập tức men theo bụi cây đi quay lại phía tây. Đi được 10 phút, Hoắc
Vũ đã thấy một hang động nhưng nó khá giống hang của các yêu thú, trong đó còn
phát ra mùi hôi thối.

-" Khoái huynh, sao ta cảm thấy đây là hang của yêu thú hơn vậy! "

Hắn quay mặt lại nhìn Khoái Hoạt Bát, bỗng mặt hắn thay đổi. Trên tay tên kia
xuất hiện thêm một cái chủy thủ.

-" Lý tiểu đệ ngươi đoán đúng rồi, đây chỉ là một hang yêu thú bình thường mà thôi... "

Hoắc Vũ đã có đề phòng trước lập tức lui lại một khoảng cách an toàn. Toàn
thân vận chuyển linh lực....

-" Khoái Hoạt Bát, ta biết ngươi chẳng có ý tốt gì! "

Khoái Hoạt Bát nghe vậy cười lớn khinh thường:

-" HaHa... Thật nực cười, một tên như ngươi đề phòng cũng không thay đổi được cái gì. Mau giao chiếc nhẫn trên tay ra đây, có thể ta sẽ tha cho ngươi một mạng. "

Hoắc vũ chỉ là Tiên Thiên trung kỳ, còn tên khoái Hoạt Bát đã là hậu kỳ. Dù
hơn nhau một bước nhỏ nhưng sức mạnh khác biệt rất lớn, nhưng Hoắc Vũ hắn có
bạo huyết. Có thể khiến hắn tăng lên sức mạnh ngang với Tiên Thiên đỉnh phong
một thời gian ngắn, cho nên hắn chẳng cần sợ hãi. Đối phương lại muốn chiếc
nhẫn trên tay hắn, thật là buồn cười. Đến hắn dùng hết sức cũng không tháo ra
được, làm sao có thể giao ra đây...

-" Chiếc nhẫn trên tay ta chỉ là một chiếc nhẫn bình thường, ngươi muốn nó làm gì?

-" HaHa, từ đầu ta đã chú ý tới nó rồi. Ta khẳng định nó là một bảo bối, vận nên ngoan ngoãn giao ra cho ta. "

Hoắc Vũ thở dài kèm theo sau đó là một nụ cười lạnh:

-" Vậy thì không đông thủ là không được rồi... "

Nghe thấy vậy Khoái Hoạt Bát càng cười lớn hơn:

-" Động thủ... Ngươi nghĩ sẽ có cơ hội sao. Bây giờ ta sẽ giúp ngươi siêu thoát. "

Dứt lời hắn lập tức lao về phía Hoắc Vũ...


Băng Hỏa Thần Ma - Chương #8