Thiên Toa Thần Kích


Người đăng: Lekhanhtoan2002

Cứ thế một năm trôi qua, trong một năm này Hoắc Vũ hắn đã đạt tới cảnh giới
Tiên Thiên sơ kỳ. "Bạo Huyết " cũng được hắn tu luyện đến tiểu thành ( chú ý:
tất cả võ kĩ đều có 3 thành thục. Sơ thành, tiểu thành, đại thành...)

Sau khi đạt tới Tiên Thiên, thân thể hắn cũng được rèn luyện trở nên vô cùng
mạnh mẽ, có thể sánh ngang với Tiên Thiên hậu kỳ. Thân thể hắn để trần, làm lộ
ra những hàng cơ bắp cuồn cuộn, trông vô cùng cường tráng. Khiến cho khó cô
gái nào có thể cưỡng lại được sự mạnh mẽ của thân thể này.

...

Thời gian trôi qua cũng đã một năm, Hoắc Vũ cảm thấy hắn cũng đến lúc trở ra
thế giới ngoài kia rồi. Nhưng trước khi rời đi, hắn quyết định sẽ vào trong
cái kia hang động để tìm hiểu bí mật trong đó.

Hít một hơi sâu rồi mới bước vào, càng vào sâu trong hang ánh sáng đang dần
biến mất chỉ còn lại bóng tối tĩnh mịch. Hoắc Vũ, hắn bắt đầu vận chuyển linh
lực dồn vào hai mắt khiến cho tầm quan sát của hắn có thể nhìn rõ hơn trong
bóng tối, đây là điều cơ bản mà hắn có thể làm ở đây. Càng sâu vào trong, tứ
phía lại tăng thêm vài phần u tối tĩnh mịch khiến Hoắc Vũ lo lắng tăng thêm.

Từ lúc mới bước vào đến giờ, hắn cảm giác càng vào sâu nhiệt độ xung quanh
càng giảm xuống . Cái lạnh, buốt thẩm thấu vào cơ thể khiến hắn bản thân không
tự chủ rùng mình lên một cái. Nhưng hắn vẫn kiên trì giữ vững cước bộ, tiếp
tục bước sâu vào bên trong. Đi sâu thêm khoảng 20m nữa, bên trong bắt đầu xuất
hiện những tia ánh sáng xanh truyền ra.

Bây giờ hắn thật sự đã cảm nhận được cái gọi là " Lạnh thấu xương ". Không khí
xung quanh đã thật sự quá lạnh, trên người hắn bắt đầu xuất hiện thêm một lớp
băng mỏng.

-" Thật sự quá là quá lạnh... Hay ta nên trở ra. "

Ngoài miệng nói vậy nhưng trong lòng hắn đang truyền đến một cảm giác thân
thiết. Trực giác đang mách bảo hắn hãy tiếp tục tiến sâu vào bên trong. Đắn đo
một chút, hắn quyết định liều mình bước sâu vào.

Vượt qua cái lạnh, cố gắng hắn đã bước được đến phần cuối của hang động. Xuất
hiện trước mắt hắn là một tảng băng kích thước cực lớn, nó tương đương với một
tòa núi nhỏ. Nhìn kỹ, hắn phát hiện trong trung tâm tảng băng đang chứa một
thứ gì đó trông rất quyen mắt, hắn có cảm giác đã từng nhìn thấy.

Hình như hắn đã nghĩ ra thứ đó, bỗng nhiên toàn thân chấn động không tự chủ
lui lại mấy bước. Hô lên :-" chính là nó,... "

Nó ở đây chính là thanh " Thiên Toa Thần Kính " mà hắn đã từng nhìn thấy trong
tay hình ảnh của vị kia Ma Thần. Bỗng nhiên cánh tay trái của hắn run lên
khiến hắn bừng tỉnh.

Nhìn lại, Hoắc vũ trợn mắt há mồm vì hắn thấy một điều không thể tin tưởng.
Hình xăm mãnh long ở cánh tay trái của hắn đang chuyển động, nó bắt đầu phát
ra ánh sáng màu xanh ( xanh dương ) sau đó từ từ há miệng hút lấy hàn khí từ
tảng băng kia. Kì lạ, khi hàn khí được mãnh long kia hút vào qua lòng bàn tay
mà hắn không có cảm giác lạnh. Thay vào đó là cảm giác thoải mái đang từ từ
truyền khắp thân thể hắn, tốc độ hút của băng long càng mạnh mẽ thì cảm giác
kia cũng tăng lên. Hắn nhắm mắt lại cảm thụ vì cảm thấy bản thân lại sắp đột
phá.

Vui sướng, ngồi xuống xếp bằng cảm nhận bản thân cái này thân thể. Mặc thời
gian trôi qua, đột nhiên thân thể hắn chấn động, linh lực quần quận tuôn trào.
Hắn đã đột phá cảnh giới Tiên Thiên trung kỳ, lặng lẽ củng cố cảnh giới đến
khi cái cảm giác thoải mái kia biến mất thì hắn mới mở mắt tỉnh lại. Toàn thân
cùng tinh thần vô cùng sảng khoái, hình xăm trên cánh tay trái đã trở lại bình
thường.

Nhìn lại hắn vô cùng hoảng hốt... Tảng băng to lớn kia đã biết mất không dấu
vết, hiển nhiên đã bị băng long hút hết.sau khi tảng băng biến mất thì cái kia
Thiên Toa Thần Kích đã hoàn toàn lộ ra, nó ảm đạm không phát ra bất cứ ánh
sáng nào, chẳng khác gì vũ khí bình thường cùng loại khác. Hắn nghi hoặc? :

-" Chẳng nhẽ ta đã nhớ nhầm! "

Bước lại gần chiếc chiến kích, Hoắc Vũ vươn tay nắm lấy nhưng điều kì lạ ở đây
là dù hắn dùng sức làm sao cũng không thể di chuyển nó đi dù chỉ một chút. Bây
giờ hắn có thể khảng định chiếc chiến kích này có điều gì đó không bình thường
. Bất chợt hắn nghĩ ra điều gì đó, giơ lên chiếc nhẫn lại gần chiến kích. Quả
nhiên không ngoài dự đoán của hắn, chiếc kích đã có phản ứng nó rung lên liên
tục rồi bay đâm thẳng vào chiếc nhẫn. Chỉ thấy chiếc nhẫn lóe lên ánh sáng rồi
im lặng, nhìn quanh chiếc chiến kích đã biến mất không bóng dáng.

Nhắm mắt vận chuyển linh lực chuyền vào chiếc nhẫn, hắn bỗng nhiên há hốc
miệng. Bởi vì trong chiếc nhẫn đã xuất hiện thêm một vùng không gian chứa đầy
ma khí tách biệt với không gian chứa quyển ma kinh " Ma Thần Địa Ngục Kính "
kia. Trong vùng không gian ma khí dày đặc, đã có thêm cái kia một chiếc chiến
kích đang lơ lửng nhẹ nhàng hấp thụ ma khí. Hoắc vũ điều khiển linh lực có
chứa ý chí của hắn lại gần với ý định lấy chiếc kích ra nhưng nó vẫn như cũ
mảy may như cũ chẳng phản ứng.

Lắc lắc đầu, hắn thở dài một hơi quyết định bỏ qua việc này, khi nào có cơ hội
hắn sẽ nghiên cứu kĩ. Ra khỏi cửa động hắn vẫn hơi suy nghĩ vẩn vơ về chiếc
nhẫn hắc kim này, rất nhiều lần hắn đã thử dùng nó cất đồ vật mà không được,
vậy mà hôm nay nó lại chứa cái này đồ vật ???

...

Bỏ qua tất cả suy nghĩ, hắn đang đứng trước vách đá lần đầu tiên bản thân xuất
hiện ở đây. Không lâu trước, hắn đã phát hiện ra trên vách núi có một hang đá,
có lẽ đó là đường hắn đến đây cũng là cái duy nhất lối ra...

Góp ý, ủng hộ để ta có thêm động lực viết truyện nhá " _ "


Băng Hỏa Thần Ma - Chương #6