Ma Thần


Người đăng: Lekhanhtoan2002

Sau khi gặp phải Ngân Nguyệt lang, Hoắc vũ đã tách ra khỏi đám người Bành
Thống chạy về một phía. Nhưng số hắn lại không may, giờ phút này hắn bị Ngân
Nguyệt lang đuổi giết rất thảm thiết.

Chạy quá lâu cơ tay, cơ chân căng cứng khiến hắn đau nhức mệt mỏi. Đằng sau
Ngân Nguyệt lang vẫn đuổi theo sát hắn, dường như nó đã coi hắn là mục tiêu
phải chết mới thôi.

Bây giờ Hoắc Vũ đã có ý nghĩ bỏ cuộc, hắn gần như không còn sức để chạy nữa.
Chạy thêm một lúc hắn đã hoàn toàn kiệt sức, chân hắn lảo đảo không tự chủ
được ngã vào một bụi cây bên cạnh.

Nhưng khi ngã vào hắn mới bất ngờ phát hiện ra, ở trong bụi cây này là một cái
hố sâu khiến người ta không thể nhìn được thấy đáy. Hắn bị rơi và trong đó,
rơi xuống một đoạn hắn đã không thấy được gì nữa rồi. Dù giơ bàn tay lên cũng
không thấy nổi năm đầu ngón tay bởi vì xung quanh quá tối, không có lấy một
tia ánh trăng chiếu nổi xuống nơi này.

ở trên miệng hố, Ngân Nguyệt lang thấy hắn bị rơi xuống nó vẫn đứng đó, đi qua
đi lại. Một hồi lâu, nó hú một tiếng dài rồi quay lại đuổi theo đám võ giả
khác bỏ qua Hoắc Vũ.

Trong miệng hố tối tăm khi Hoắc Vũ rơi thêm một đoạn thì một tiếng "ùm" vang
lên trong hố. Hắn phát hiện mình đã rơi xuống một cái hồ nước ở trong đáy hố.
Thầm cầu may mắn, nếu đây là đất cứng thì một khi hắn rơi xuống chỉ còn nước
tan xương nát thịt.

Khi rơi xuống, đằng xa trong miệng hố. Hắn nhìn thấy có một thứ gì đó phát ra
ánh sáng màu vàng kim trông cực kì trói lóa. Dù đã rất mệt mỏi nhưng hắn vẫn
cố bơi theo hướng có ánh sáng vàng kim phát ra vì nơi đó là nơi duy nhất có
ánh sáng. Bơi được một lúc bỗng hắn vui mừng quá đỗi hét lớn:

-" Đúng là ông trời không tuyệt đường người! "

Vì hắn chạm thấy đất liền, vội vàng bò từ dưới nước lên, hắn uể oải nằm rạp
xuống đất. Do quá mệt bây giờ hắn không còn nổi một chút sức lực để đi. Nằm
được khoảng 30 phút hắn mới miễn cưỡng ngồi dậy được.

Hắn tò mò nhìn ngó xung quanh nhưng vẫn chẳng thấy được gì, trừ cái nơi có ánh
sáng vàng kim phát ra. Hắn nhìn chăm chú một hồi lâu, quyết định đi tới, dù
sao hắn muốn cũng chẳng ra khỏi nơi này được.

Lại gần hắn thấy cái ánh sáng màu vàng kim ấy phát ra từ một thứ trông như
giọt nước óng ánh. Nhưng nó lại tỏa ra mùi vị thánh khiết, kèm theo đó có chút
dư vị tanh của máu. Không nhịn được bất giác kêu lên :

-" Thật thánh khiết..! "

Bên cạnh giọt máu ấy có một chiếc nhẫn màu vàng ánh nhưng pha thêm vào đó là
một chút màu đen tuyền trông cực kỳ thần bí. Kèm theo đó, đặt trái, phải cạnh
giọt máu vàng kim là hai quả cầu một xanh thánh khiết một đen u ám. Quả cầu
màu xanh khi nhìn vào thì khiến hắn lạnh thấu xương tủy. Trái với quả cầu màu
xanh! Thì quả cầu màu đen khiến ta cảm giác nóng rực như muốn thiêu đốt linh
hồn.

Điều này khiến Hoắc Vũ hoảng hốt lui ra xa. Hắn suy đoán hai quả cầu này đặt
đây để giúp cho giọt máu vàng kim kia giữ được sự thánh khiết.
Nhìn chăm chú giọt máu bỗng dưng một hình ảnh xuất hiện trong đầu hắn. Một ma
thần hùng vĩ, thân cao 10m, người phát ra ánh sáng đen vàng óng ánh . Trong
tay cầm một chiếc Thiên Toa Thần Kích được trạm trổ đầy hoa văn thần thánh.
Thân ảnh toát ra một khí chất uy nghiêm không thể xúc phạm, làm cho hắn không
tự chủ muốn quỳ bái.

Hắn đang nhìn hình ảnh kia đầy sùng bái thì: trái tim hắn bỗng dưng đau nhói
từng cơn khiến hắn bừng tỉnh. Hắn phát hiện giọt máu vàng kim kia đã biến mất
một cách lạ lùng... Còn tim hắn thì đau đớn vô cùng.

Sự đau đớn bắt đầu lan rộng ra toàn thân. Hắn cảm giác trong người mình như có
hàng ngàn con kiến đang bò cùng nhau cắn xé, khiến hắn đau đớn ngư ngàn dao
cắt thịt. Nỗi đau đã vượt qua sự chịu đựng khiến hắn bắt đầu kêu gào thảm
thiết. Hắn hận bản thân không thể chết ngay bây giờ đẻ thoát khỏi nỗi đau thể
xác lẫn linh hồn này.

Đến khi da thịt xuất hiện những vết nứt nẻ thì hắn đã không còn chịu đựng được
nữa, trực tiếp ngất đi. Không biết hắn đã bất tỉnh bao lâu, khi hắn tỉnh lại
cơ thể đã không còn đau đớn nữa thay vào đó hắn phát hiện bản thân mình đã
xuất hiện ở một nơi khác. Không còn ở trong hố sâu tối tăm kia.

Nơi này là một khu rừng, cây cối mọc tren trúc, tiếng chim hót líu lo. Bên
cạnh hắn là một con suối tươi mát chảy róc rách. Cái không khí trong lành này
khiến hắn bất giác hít một hơi thật sâu. Người hắn bông dưng trở nên nhẹ nhàng
cực kỳ thoải mái giống như vừa được thoát thai hoán cốt xong. Hắn bỗng dưng
giật mình phát trong người hắn có một dòng khí ấm đang lưu chuyển, giống như
một tiểu xà đang bơi lội trong cơ thể. Sau một tiểu chu thiên khiến toàn thân
hắn cực kỳ thoải mái. Cơ bắp hắn như tăng mấy phần lực lượng.

Linh Lực?

Đây là ý nghĩ đầu tiên trong đầu hắn. Nhưng hắn cảm thấy thật vô lý " chỉ
những người có linh căn sau khi tu luyện trở thành võ giả thì trong người mới
xuất hiện linh lực " vậy mà một kẻ không có linh căn như hắn làm sao có thể
xuấn hiện linh lực.

Bất giác hắn nghĩ đến giọt máu màu vàng kim sau khi biến mất trong cơ thể hắn.
Chẳng nhẽ nó đã làm hắn thoát thai hoán cốt, có được linh căn để tu luyện. Chỉ
có như vậy mới giải thích được sự kỳ lạ trên người hắn.

Hắn bắt đầu kiển tra cơ thể, khiến hắn cười khổ là trên người hắn đã không còn
một mảnh vải, giờ phút này hắn đang trần truồng như nhộng. Nhưng điều làm hắn
bất ngờ nhất chính là cơ thể hắn xuất hiện những hình xăm kỳ lạ. Cánh tay trái
thì có thêm hình xăm mãnh long uốn lượn, tay phải thì hình ảnh ma thần gào
thét.

Hắn giờ không biết phải làm sao chỉ biết cười khổ, nhìn quanh cơ thể trên ngón
tay trỏ bên cánh tay trái của hắn xuất hiện thêm chiếc nhẫn vàng kim mà hắn
nhìn thấy ở trong hố. Hắn cố thử rút nó ra khỏi ngón tay, nhưng dù hắn cố hết
sức cũng không thể rút ra được. Đành phải bất lực...

Xuống xuối tắm rửa qua, lên bờ hắn bây giờ phải kiếm thứ gì đó để mặc. Chứ cứ
lông nhông thế này cũng khó chịu.


Băng Hỏa Thần Ma - Chương #3