Đến Kinh Thành


Người đăng: ღMy Myღ▹-`2018´-◃

Lâm Hữu Phúc bị chối từ thì tức giận không cam. Hắn tìm mọi cách để cướp lấy
Lan Nhược Ninh. Vì thế, trong lúc tiểu cô nương Lan gia đi lễ chùa, hắn cho
người giả làm đạo tặc, bắt đi. Sau đó thì Lâm Hữu Phúc lại giả nhân giả nghĩa,
dẫn quân đi cứu người. … Mọi chuyện tiếp theo, hoàn toàn do vị thế tử Hầu gia
định đoạt.

Lan Thắng Ninh vì muốn bảo vệ danh tiết của muội muội nên cắn răng, nén giận,
gả Lan Nhược Ninh đến Trấn Quốc Công phủ.

Đêm động phòng hoa chúc, tân nương nước mắt rửa mặt, lòng dạ chết lặng. Muốn
quyên sinh để tự giải thoát cho bản thân. Lâm Hữu Phúc lời ngọt tiếng ngon,
hắn hứa chỉ cần nàng ngoan ngoãn nghe lời thì sẽ đảm bảo cho đại ca thuận lợi
ngồi lên vị trí Binh Bộ Thượng Thư. Còn ngược lại, huynh đệ bọn họ chỉ có thể
gặp nhau nơi chín suối.

Lâm Hữu Phúc đối xử với Lan Nhược Ninh cũng có thể xem là không tệ. Ở tại tòa
phủ đệ to lớn này, không những có cái danh phu nhân Trấn Quốc Thế Tử mà còn
được bao ăn, bao mặc miễn phí. Bà bà dù nghiêm khắc, hung dữ, nhưng tức phụ
ngoan ngoãn, dễ bảo nên ngoại trừ việc khó dễ mỗi ngày khi thỉnh an thì cũng
chẳng gây ra việc gì khiến người rét lạnh nhân tâm.

Trấn Quốc Công Lâm Mậu Chính tính tình khá lạnh nhạt. Một năm cha chồng và con
dâu gặp gỡ, trò chuyện cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Cho nên, cuộc sống
của Lan Nhược Ninh tại Lâm phủ trong năm đầu tiên trôi qua khá bình an, nhàn
nhã.

Một năm sau, Lan Nhược Ninh có mang Lâm Tiểu Hổ, Lâm Hữu Phúc cũng nạp thêm
thị thiếp. Trong số đó, cháu gái của Lâm thị là Loan Nhi được gả tới. Ả tìm
mọi cách lấy lòng Lâm Hữu Phúc. Cuối cùng, vì muốn chiếm lấy vị trí trưởng tôn
mà không ngừng bày kế hãm hại, khiến cho Lan Nhược Ninh phải ôm lấy đứa trẻ bị
coi là con hoang rời khỏi Trấn Quốc Công Phủ. Bọn hắn còn tìm tới chỗ Binh bộ
thượng thư, đòi lại công đạo cho bản thân mình.

Nhân chứng vật chứng đầy đủ. Lan Thắng Ninh giận đến thổ huyết. Dù trong lòng
rất rõ chuyện này chắc chắn là một âm mưu. Nhưng mà muốn lật đổ Trấn Quốc Công
Phủ không phải là chuyện một sớm một chiều. Hơn nữa, muội muội đã bị đưa ra
khỏi kinh thành. Chưa biết sống chết thế nào.

Lan Thắng Ninh hận bản thân vô dụng. Hắn quyết định ẩn nhẫn chờ thời, yên lặng
một bên nhìn Lâm Hữu Phúc nâng Loan nhi của hắn thay thế vị trí của muội muội.

Lan Nhược Ninh bị đưa ra khỏi Lâm phủ, một đường xuôi nam. Cô không muốn trở
thành gánh nặng của đại ca, lại không muốn bị phu thê Lâm Hữu Phúc tìm thấy
nên cứ vậy trốn đi. Ma Ma và thị nữ bên người đã chết dưới mấy đợt ám sát của
ả Loan nhi, đổi lấy cơ hội cho Lan thị thoát được truy kích. Trời xui đất
khiến, Lan Nhược Ninh đến được Chu Gia Thôn.

Người của phủ Trấn Quốc Công không tìm thấy mẹ con cô. Chắc vẫn tiếp tục chạy
về phía nam tìm kiếm.

………………………………………………………………………..

Lâm Tiểu Hổ im lặng nghe mẫu thân kể lại thân thế của nó. Trong lòng ngập tràn
tức giận. Nó âm thầm thề, một ngày nào đó phải lật đổ toàn bộ Trấn Quốc Công
phủ, đòi lại công đạo cho mẫu thân.

Trần Hiểu My nghe hết chuyện xưa của Lan Nhược Ninh thì chỉ thở dài, không
buồn không vui, không nhìn ra cảm xúc. Đây là một Môtíp quen thuộc của xã hội
phong kiến cổ đại. Cô từng đọc qua mấy chuyện cung đấu, gia đấu quá nhiều rồi.
Nhân sinh của Lan thị kế tiếp thế nào, hoàn toàn do nàng ta quyết định.

Tại nơi này, Hiểu My chỉ là một khách qua đường, không hơn. Nể tình đồ đệ, cô
có thể trợ giúp Lan Nhược Ninh, nhưng mà cô sẽ không chủ động can thiệp vô.
Lan Nhược Ninh muốn báo thù, hoàn toàn không liên can gì tới cô cả.

Hiểu My nhìn mẹ con Lan thị, nghiêm nghị lên tiếng: - Lâm Tiểu Hổ, con đi làm
cơm. Lan tỷ thì chuẩn bị hành trang. Sau khi ăn sáng, chúng ta lập tức rời
khỏi Chu Gia thôn.

Lan thị gật đầu. Lâm Tiểu Hổ chạy ra ngoài, tranh thủ thịt mớ cá vừa bắt được.
Thoắt cái, trong phòng còn lại mình Hiểu My. Cô khẽ vuốt đóa hoa tím phớt trên
búi tóc, cười khổ:

- Đời người như mộng. Ai lại ngờ, lai lịch của mẹ con họ lại chẳng nhỏ tí
nào.

……………………………………………………………………….

Ngay trong ngày hôm đó, Hiểu My cùng hai mẫu tử Lan Thị rời khỏi Chu gia thôn,
ngược về hướng bắc.

Ra khỏi thôn, họ đi thêm mấy canh giờ thì tới một thị trấn tương đối lớn. Ở
nơi đó, Lan Thị xuất ra nữ trang được cất giấu làm sính lễ cho nhi tử, thuê
một cỗ xe ngựa. Nàng ta lại thuê thêm một lão hán đánh xe rồi bọn họ lại tức
tốc thẳng tiến hướng kinh thành.

Hành trình này tương đối thuận lợi. Hiểu My đóng vai trò thần tiên tỷ tỷ, bảo
hộ hai mẹ con Lan thị một cách chu tất. Không để cho biến cố phát sinh.

Lâm Tiểu Hổ từ lúc biết được thân thế của mình, nó trưởng thành thấy rõ. Mặc
dù vẫn cười đùa vui vẻ, nhưng có nhiều lúc, nó ngồi một mình im lặng. Bộ dáng
tiểu lão đầu làm Hiểu My chướng hết cả mắt.

- Này nhóc. Bản thân sống thật tốt, chính là cách báo thù tốt nhất. Còn ngược
lại, lúc nào cũng tự dằn vặt, ép buộc bản thân thì chỉ khiến cho bọn chúng
thích thú, mừng vui. Tâm trạng hiện giờ của con, không thích hợp cho con đường
truy cầu võ đạo, nói gì tới tiên đạo sâu xa.

Lâm Tiểu Hổ hoảng hốt, quỳ sụp xuống chân Hiểu My.

- Haiz… con phải nhớ, chỉ có kẻ mạnh mới có thể tự làm chủ vận mệnh của mình.

- Dạ, sư phụ.

Hiểu My vì muốn đồ đệ khôi phục ý chí và sự hồn nhiên của con trẻ mà không
ngừng nghĩ cách. Một ngày nọ, lúc đi qua một thảo nguyên thật lớn. Mỗ nữ yêu
cầu người đánh xe ngừng lại. Cô thi triển tuyệt chiêu Thiên Long Thập Nhất
Thức từ đầu tới cuối. Lão bá đánh xe và hai mẫu tử nhìn đến ngây người.

Lâm Tiểu Hổ lần đầu tiên chứng kiến toàn bộ mười một chiêu trong bộ côn pháp
này. Nó ngoác mồm, kinh ngạc, sững sờ. Lúc trước, Hiểu My sợ quấy rầy đến sự
yên bình của Chu Gia thôn nên chỉ nói miệng là nhiều. Cũng không dùng đến Như
Ý Côn mà chỉ dùng một thân cây to làm mẫu.

Còn bây giờ, hỏa long bay lượn, ánh lửa ngợp trời. Như Ý côn dưới ánh nắng,
phát ra kim quang vô cùng rực rỡ, xinh đẹp.

Hiểu My biểu diễn xong thì dập tắt lửa. Xách theo Như Ý Côn quay lại chỗ xe
ngựa. Cười cười, nhẹ nhàng hỏi:

- Thế nào?

- Sư phụ, Pháp thuật thật lợi hại.

Lão bá đánh xe và Lan thị cũng gật đầu lia lịa, tán đồng với ý kiến của Tiểu
Hổ Tử.

Hiểu My lắc đầu. Cô nói: “Không phải pháp thuật. Chỉ đơn giản là võ thuật đã
luyện tới trình độ tinh thâm. Một phần nữa là do Thanh Côn này có hỏa thuộc
tính. Khiến cho chiêu thức của côn pháp càng thêm xuất thần nhập hóa, lợi hại
vô song”.

- Sư phụ, thanh côn này tên là gì?

- Như Ý côn. Là pháp bảo hộ thân của ta. Nặng gần ngàn cân. Con muốn thử nhấc
lên không?

- Dạ không – Lâm Tiểu Hổ hoảng hốt lắc đầu. Nó tự biết bản thân mình có bao
nhiêu phân lượng.

Hiểu My mỉm cười. Thu Như Ý Côn lại, bỏ vào giới chỉ không gian. Tiếp theo, mỗ
nữ lấy ra một thanh côn khác, toàn thân bao phủ một màu xanh dương, lấp lánh,
rạng ngời.

- Đây là Lam Tiêu côn – nặng không tới năm trăm cân, có thủy thuộc tính, được
tạo ra từ tinh thiết mấy ngàn năm. Tiểu Hổ à, đây là vũ khí mà ta chuẩn bị cho
con. Tạm thời ta tự mình bảo quản. Một ngày nào đó, con đủ mạnh, ta sẽ giao
lại. Con thấy thế nào?

- Đa tạ sư phụ.

Tiểu Hổ Tử quỳ xuống dập đầu. Nó không thể ngờ, sư phụ lại tặng cho nó một vũ
khí tuyệt vời như vậy. Nhân sinh nó ngay từ lúc này đã có mục tiêu mới. Nó
quyết tâm phải tu luyện thật tốt để sớm ngày sử dụng được Lam Tiêu Côn.

Lan thị khẽ đưa tay, lau giọt nước mắt đọng trên khóe mắt, hướng Hiểu My nói
lời cảm tạ từ tận đáy lòng. Bản thân người làm mẹ, nàng ta dĩ nhiên hiểu mục
đích chính của Hiểu My khi mang Lam Tiêu Côn ra tặng cho nhi tử lúc này. Nó
không chỉ đơn giản là động viên, khích lệ a.

Một màn này chỉ là bước đệm nhỏ trên hành trình Bắc tiến của nhóm người Hiểu
My.

Lại thêm mấy ngày nữa trôi qua, xe ngựa của Hiểu My và hai mẫu tử Lan thị đến
được bến đò của sông Thiên Lộ. Kể từ đây, bọn họ phải chuyển sang đi đường
thủy. Lão hán đánh xe được Lan Thị trả thêm một túi bạc nhưng lão không nhận.

Hiểu My thấy vậy, lấy một bình bạch ngọc từ không gian giới chỉ của mình, tặng
cho lão. Cô ân cần dặn dò.

- Lão bá cả đoạn đường này cực khổ. Đây là một chút lòng thành, xin hãy nhận
lấy. Mặc dù chưa chắc có thể chữa khỏi hoàn toàn cho nhi tử của lão. Nhưng có
thể khiến hắn mạnh khỏe, sống lâu hơn.

Lão phu xe mới đầu còn muốn từ chối, nhưng mà nghe hết lời nói của Hiểu My thì
vội vàng nhận lấy, dập đầu cảm tạ. Có trời mới biết, vì bệnh tình dằn vặt mà
nhi tử của lão đau đớn, khổ sở đến độ nào.

- Đây là loại đan dược khá bình thường do đệ đệ ta luyện chế. Tác dụng chính
của nó là kiện thể, kéo dài tuổi thọ. Bình này có mười viên. Mới đầu có thể
pha với nước mà dùng. Khi nào cơ thể khỏe mạnh thì có thể dùng trực tiếp. Đối
với phu thê lão bá cũng có tác dụng không kém. Chỉ cần lưu ý tới liều lượng và
cách khoảng thời gian.

Hiểu My tranh thủ quảng bá sản phẩm cùng hướng dẫn sử dụng. Lão xa phu trong
lòng chấn động, run rẩy quỳ xuống trước mặt Hiểu My, dập đầu.

- Trần cô nương. Xin đa tạ.

- Không có gì. Nếu có duyên, hi vọng chúng ta có ngày gặp lại.

Hiểu My nói xong thì quay đầu lên thuyền. Hai mẹ con Lan Thị đã đứng chờ. Lái
thuyền nhanh chóng khua mái chèo, lướt sóng lao đi.

Trên bờ. Lão xa phu vẫn quỳ tại nơi đó, cho đến khi thuyền lớn chở Hiểu My
hoàn toàn mất dạng, lão mới đứng dậy. Lau nước mắt, giục ngựa trở về.

……………………………………………………………………….

Hãy ủng hộ tác giả bằng cách đọc và giới thiệu cho bạn bè cùng đọc bộ tiểu
thuyết Bàn Tay Vàng Của Nữ Nhân Khiêm Tốn trên Website Truyencv.com

Thân ái!


Bàn Tay Vàng Của Nữ Nhân Khiêm Tốn - Chương #257