Người đăng: ღMy Myღ▹-`2018´-◃
Sau nhiều ngày phong trần mệt mỏi, cuối cùng, đoàn người đã về tới Thiên Ba
Thành.
Vừa vào cổng thành, Hiểu My nhận thấy bầu không khí ở đây vô cùng khác biệt.
Xung quanh xuất hiện không ít đệ tử áo xanh, đồng phục đặc trưng của Vô Cực
Kiếm Phái. Kẻ nói người cười, tự nhiên đi lại.
Hàng quán mọc lên san sát, nhà trọ, tửu điếm xuất hiện khắp nơi. Người buôn
bán nhỏ cũng nối tiếp nhau bày hàng trên mặt đất. Náo nhiệt cực kì.
Mình thật sự yêu thích nơi này nha. - Hiểu My có cảm giác như lại trở về với
xã hội hiện đại. Không ngờ, ngành thương nghiệp, dịch vụ tại Thiên Ba thành
lại phát triển đến như thế. Gần như bất cứ thứ gì cần, đều có thể tìm thấy ở
đây. Hắc hắc, nếu nói cho cô biết nơi này còn có BVS, cô tuyệt không kinh
ngạc.
Nhìn thấy vẻ đặc sắc không ít trên gương mặt giai nhân, nhị sư huynh môi mắt
cong cong, tiến lại gần, giọng nói ôn hoà không giấu được niềm tự hào sâu kín:
- Nơi này là Phi Sơn trấn, trạm gác đầu tiên của Vô cực Kiếm phái ta. Qua
khỏi nơi đây là chúng ta đã có thể về nhà của mình rồi. Muội nhìn xem.
Dõi mắt theo hướng chỉ của bàn tay Lữ Tuấn, Hiểu My trông thấy được dãy Hằng
Sơn sừng sững, xuyên toạc chân mây. Năm ngọn núi như bàn Tay Phật Tổ, to lớn,
hùng vỹ như chống cả bầu trời. Đỉnh núi phiêu phiêu mây trắng. Đứng từ nơi này
còn trông thấy vài toà kiến trúc lấp loáng ánh vàng giữa màu xanh ngắt của đất
trời, cây bụi.
- Quá đẹp! Sau một thoáng sững sờ, Hiểu My cảm thán thốt lên.
Cố nén nỗi kích động sâu sắc trong lòng, nắm chặt dây cương, chân thúc nhẹ,
đoàn người chầm chậm tiến lên. Đám Đỗ Minh liên tục gật đầu với các sư huynh
đệ lướt ngang chào hỏi.
………………………………………………………………………………
Qua khỏi Phi Sơn trấn, bọn họ dừng chân bên dưới ngọn Nhị Thần Sơn. Nơi này,
có không ít phòng ốc tường đá, mái cong, bố trí dọc theo hai bên đường lên
núi, như các dãy nhà trọ ở hiện đại. Đây chính là loại nhà ở công vụ của các
đệ tử phụ trách gác cổng, đưa tin, hỗ trợ, khách vãng lai viếng thăm môn phái.
Đoàn người vừa ngừng lại đã có vài đệ tử bước tới, cúi chào rồi dắt ngựa đến
nơi chăm sóc. Đỗ Minh dẫn đầu các sư đệ, sư muội, từng bước theo bậc thang
tiến thẳng lên trên. Vừa đi, vừa hướng tỷ đệ Hiểu My giới thiệu.
- Tương tự như các ngọn thần sơn khác. Nhị Thần Sơn phân thành 3 khu vực. Khu
vực chân núi là nơi sinh hoạt và tu luyện của các đệ tử ngoại môn - những
người vừa gia nhập Vô cực kiếm phái hoặc trình độ khinh công còn thấp. Khu vực
đỉnh núi là nơi ở của Kiếm Trung Quân Phương Chiến cùng một số kiến trúc quan
trọng của bản môn.
Trước năm 10 tuổi, Phương Tình ở cùng phụ mẫu, sau đó thì dời xuống chân núi,
từ từ tu luyện đi lên. Hiện tại, tiểu sư muội cùng chúng ta ở khu vực thứ ba,
lưng chừng ngọn núi. Nơi dành riêng cho các đệ tử nội môn và thân truyền đệ tử
của sư phụ.
Như đã nói lúc đầu, trình độ khinh công càng lợi hại càng được ở trên cao. Tuy
vậy, để tạo điều kiện thuận lợi cho các đệ tử, khu vực dưới chân núi và lưng
chừng núi đều có Tàng thư các, Nghị sự phòng, Võ đường, Sân thí luyện, phòng
bếp …. Chỉ là mọi thứ đều có cấp bậc phân chia rõ ràng.
- Đại sư huynh, vậy muội cùng Trường An sẽ ở đâu? Đang im lặng lắng nghe,
Hiểu My đột ngột lên tiếng.
- Trầm ngâm một chút, Đỗ Minh mới trả lời, giọng điệu không mấy phần chắc
chắn: Có thể bắt đầu từ khu vực dành cho đệ tử ngoại môn. Tuy sư phụ bảo sẽ
nhận muội làm đồ đệ, nhưng xét khả năng khinh công của muội hiện tại, cũng
không thích hợp lên trên. Còn đối với Trường An, phải xem dự định tương lai
của đệ ấy thế nào.
Mọi người đều nghiêng đầu, nhìn sang thiếu niên áo trắng đang suy tư bên cạnh,
chờ đợi cậu bé mở lời.
Trường An nhìn tỷ tỷ, thấy cô cũng mỉm cười khích lệ, nó ngập ngừng một chút,
sau lại hạ quyết tâm, nhìn vào mắt Hiểu My, kiên định nói:
- Đệ muốn nghiên cứu y dược. Đệ không thể lợi hại như tỷ tỷ nhưng đệ cũng
muốn có thể chăm sóc, trợ giúp tỷ nhiều hơn. Quyển sách Phương tỷ tỷ tặng đệ,
đệ đọc xong hết rồi. Đệ thấy rất có hứng thú với nó. Nếu có thể, đệ muốn
nghiên cứu sâu hơn nữa, tiếp xúc dược thảo nhiều hơn nữa. Tỷ tỷ. Tỷ đồng ý
không?
Hiểu My nhìn vẻ mặt căng thẳng của thằng bé, lòng đầy cảm động:
- Đệ đệ ngốc, dù đệ làm gì, chỉ cần không trái đạo đức, chẳng trái với lương
tậm thì tỷ đều ủng hộ.
- Cảm ơn tỷ. Khuôn mặt mỹ thiếu niên sáng ngời. Đôi mắt tím đẹp như hai viên
tử ngọc long lanh ngấn nước.
Lữ Tuấn nghe được nguyện vọng của nó, giơ một tay, vuốt vuốt cái cằm hoàn mỹ,
suy tư . Một thoáng sau, hắng giọng nói:
Ta thấy Ngũ Thần Sơn mới thật sự thích hợp cho đệ ấy. Vô Ưu bà bà không phải
đang chọn đệ tử đó sau. Biết đâu, tiểu An có thể thử.
- Vô Ưu bà bà? Hiểu My đột ngột cao giọng, có chút không rõ ràng.
- Đúng vậy, Vô Ưu bà bà, một thân bản lĩnh sâu sắc khó lường, rất am hiểu về
y lý, thảo dược. Chỉ là tính tình hơi đặc biệt, không biết có chịu nhận tiểu
An của chúng ta hay không? Phương Tình lắc lắc đầu, thì thầm khe khẽ.
- Chưa thử sao biết không được. Ta có lòng tin hoàn toàn ở tiểu An. Hiểu My
khẳng định.
- Đa tạ tỷ.
……………………………………………………………………………
Vừa trò chuyện, vừa ngắm cảnh, gần 2 canh giờ sau, 5 người bọn họ đã dạo một
vòng hết khu vực dành cho đệ tử ngoại môn. Thật rộng lớn a. Cảnh vật tuyệt
vời, nhân khí thịnh vượng. Tuy nơi này, trình độ võ công của các đệ tử không
cao, nhưng ai nấy đều hết sức tập trung, chuyên chú tu luyện. Tiếng binh khí
chạm nhau, tiếng hò hét vang lên từng hồi, làm lay động cả không khí, cỏ cây.
Giữa xanh biếc nền trời, đôi lúc chập chờn hư quang, kiếm ảnh.
Băng qua một rừng thuỷ trúc, mọi người tiến nhập khu vực thứ hai. Phương Tình
hớn hở, tính dự vào ưu thế chủ nhà, làm hướng dẫn viên du lịch. Một phen nhiệt
huyết sôi trào, nhưng, chưa kịp nói lời nào đã có một bóng áo xanh loé lên,
vòng tay, cuối đầu đầy kính cẩn:
- Đại sư huynh, Nhị sư huynh, Phương sư tỷ, Sư phụ và các trưởng lão đều đợi
mọi người tại Nghị sự phòng. Mong các sư huynh, sư tỷ tranh thủ thời gian.
Sau khi nói xong, nam tử mới xuất hiện, ngẩng đầu, gật gật với Hiểu My cùng đệ
đệ. Oa, lại là một nam tử tuấn tú a. Đáng tiếc thay, cô chưa kịp đánh giá,
chấm điểm nhan sắc thì người ta đã lắc mình biến mất. Khinh công quá giỏi đôi
lúc cũng không tốt nha!
Trường An nhìn thấy biểu hiện tiếc hận của tỷ tỷ, có chút nghi ngờ. Không lẽ
tỷ mình có ý với người ta. Nhưng mới gặp lần đầu, còn chưa kịp nhìn rõ mặt a.
Nếu Hiểu My biết được suy nghĩ trong lòng đệ đệ, chắc đã thổ huyết không
ngừng.