Người Hữu Duyên Trong Vận Mệnh


Người đăng: ღMy Myღ▹-`2018´-◃

Nhóm đạo sĩ của Không Minh Động trong lòng căm phẫn, chật vật đi tới lầu hai.

Quỷ hòa thượng bộ dáng ung dung, vờ như người vừa ác mồm không phải là chính
lão. Thỉnh thoảng, người trong đại sảnh ở lầu một còn nghe được tiếng của lão
rì rầm.

- Thiện tai. Thiện tai. Tức giận là ma quỷ a.

Chưởng quầy cùng tiểu nhị: “…”

Thực khách: “…”

Trong sự chờ đợi của Vô Sắc. Cuối cùng, một bàn thức ăn chay thịnh soạn cũng
được dọn lên. Mọi người thấy vậy, nhẹ nhõm thở ra. Cuối cùng thì cái lão ác
tăng đó cũng có việc để làm. Nếu lão cứ nhàn rỗi như vậy, e là Vãn Nhất Phong
Lâu sớm muộn cũng phá vỡ quy định cấm động võ trong hôm nay.

Thế nhưng, dường như mọi người vui mừng quá sớm rồi. Bởi không lâu sau đó, tòa
đại lâu này lại đón tiếp một đoàn khách khác.

Các nam tử vừa đến một thân bạch y. Tóc búi cao, đầu buộc dải lụa mảnh màu
nước biển biếc xanh. Trên bộ trường bào có thêu huy hiệu hình một đóa anh túc
tím thẫm. Đây chính là dấu hiệu nhận biết của đệ tử Hoa Mông phái.

Quỷ hòa thường liếc mắt nhìn bọn chúng, sau lại tiếp tục gấp thức ăn, không
buồn buông lời châm chọc. Vô Sắc thấy thế, hạnh phúc ngập tràn. Ít đi một kẻ
thù thì nhiều thêm một cơ hội sống. Tiểu hòa thượng vội vã gấp một miếng khô
bò chay vào bát của sư phụ mình, miệng cười như hoa nở.

Ngờ đâu, đợi đến khi đám đệ tử Hoa Mông phái đang leo lên bậc thang để lên
tầng hai, Quỷ hòa thượng gấp miếng khô bò chay mà Vô Sắc bỏ vô, trầm mặt nhìn
đồ đệ của mình, tỏ vẻ bất mãn, tiếc hận vì dạy hắn phí công vô ích.

- Ta nói con rồi. Trên đời này, nhìn bất cứ việc gì, làm bất cứ việc gì đều
phải nhớ tới bản chất của nó. Đã là đồ chay thì cần gì phải đặt tên là khô bò
chay, đùi gà chay. Không phải nực cười lắm hay sao. Đừng tưởng mãng phu, chỉ
cần khoác lên người bộ đồ màu trắng là sẽ ra vẻ thư sinh. Làm người cần ngay
thẳng a.

Vô Sắc: “…”

Thực khách: Ặc… ặc….

Nhiều thanh âm bị sặc vang lên. Nhóm người mặc trường bào màu trắng đang bước
giữa cầu thang. Có người không vững bị sảy chân, đập mặt xuống tay vịn cầu
thang. Bị đau không nhẹ.

Người đi đầu là đại đồ đệ của Hoa Mông phái - Sỹ Lưu. Hai bên thái dương hắn
nổi lên cả gân xanh. Vừa quay lại nhìn đã thấy tên phá rối kia là lão hòa
thượng gầy nhom. Khí thế kia, khuôn mặt kia, ngoài Quỷ Hòa Thượng được chưởng
môn dặn dò thấy hắn phải làm như mắt điếc tai ngơ thì còn ai.

Sỹ Lưu nhớ tới lời dặn dò của chưởng môn trước khi xuống núi, nén một bụng lửa
giận, không chỗ phát tiết, mạnh mẽ giẫm đạp lên bậc thang rồi bước tiếp lên
cao.

Lúc này, đại sảnh lầu một tiếp tục chìm vào một mảnh im re. Nhiều người cảm
thấy may mắn vì không trúng phải công kích của Quỷ hòa thượng.

- Có ý tứ. Ha ha ha.

Tại một bàn khác trong đại sảnh, một đôi nam nữ mặt lạnh đang ngồi thưởng
rượu. Ánh mắt sáng quắc, thu lấy toàn bộ tràng cảnh hiện tại. Cứ mỗi lần thấy
lão hòa thượng bên kia mở mồm châm chọc người khác, khóe môi bọn họ lại nhếch
lên. Đây đúng là đạo đức của kẻ thích xem náo nhiệt.

Nam tử trung niên vóc dáng vạm vỡ, to gấp đôi người bình thường. Mái tóc xoăn
tít, dài tới vai. Trước mặt là bộ râu xồm xoàm, che đi ngũ quan cùng nét tuấn
tú trên gương mặt.

Trần Tùng lấy từ giới chỉ không gian ra một bình hầu nhi tửu mà Hiểu My hiếu
kính, pha một ít vào bình rượu hoa điêu trên bàn.

Mang theo rượu đã pha chế cùng ít linh quả trong giới chỉ, hắn đứng phắt dậy,
mạnh mẽ đi tới cạnh bên Quỷ hòa thượng, kéo ghế ngồi xuống. Giọng nói dõng dạc
mang theo khí thế ngất trời.

- Lão sư phụ. Ta muốn hóa duyên.

Quỷ hòa thượng đang trừng mắt nhìn Vô Sắc, thấy người tới vẫn ngó lơ. Đến khi
Trần Tùng mở nắp bình rượu đặt lên bàn của lão. Lão mới ngẩng đầu lên.

- Ngã Phật từ bi. Đa tạ.

Trần Tùng ung dung lấy hai cái bát trống trên bàn, rót rượu ra. Đẩy một bát
đến trước mặt lão tăng.

Thanh âm cốp cốp vang lên. Hai người nâng bát, chạm nhẹ vào bát đối phương rồi
ngửa đầu uống cạn.

- Sư phụ. Đây là rượu a. – Vô Sắc nhìn thấy thế thì hốt hoảng.

- Ta chỉ vừa uống nước. - Quỷ hòa thượng mặt không biến sắc đáp lại.

Trần Tùng nhìn mọi việc trong mắt. Sự thưởng thức với hai thầy trò này càng
tăng lên.

- Tại hạ Trần Tùng.

- Mọi người đều gọi ta là Quỷ hòa thượng, thằng nhóc kia là Vô Sắc.

Hai bên đơn giản chào hỏi. Sau đó, Vô Sắc nhìn Trần Tùng thật kỹ. Trong lúc
này, vị nhị thúc của Hiểu My lại đang rót thêm rượu vào trong bát, đẩy đến
trước mặt Vô Sắc.

- Uống đi. Tốt cho cơ thể.

Vô Sắc nhìn sư phụ. Thấy lão tăng gật đầu thì hai tay run rẩy, cầm chén rượu
lên uống. Đến khi cảm nhận một luồng ấm nóng di chuyển khắp kỳ kinh bát mạch,
hai mắt của hắn sáng rỡ. Lời sư phụ, tuyệt đối không sai a.

Ha ha ha.

Trần Tùng thấy Vô Sắc có biểu cảm đáng yêu như thế thì cười to. Hắn lấy vài
trái linh quả đẩy đến trước mặt tiểu nhân nhi. Nhưng bị Quỷ hòa thượng toàn bộ
lưu lại. Cất hết vào ngực áo.

- Đồ tốt cũng nên dùng có hạn, trẻ con không biết nặng nhẹ, lão tăng ta bảo
quản vẫn hơn.

- Được. – Ngạo Thiên Quân khẳng khái đáp lời.

Quỷ hòa thượng nói: Ngài và bằng hữu từ xa đến đại lục Đông Cưu này, không
biết có việc gì?

Trần Tùng không ngạc nhiên vì câu hỏi của lão. Hắn rất thẳng thắng: - Tìm hai
người. Tên gọi Trần Chí, Lam Bình. Họ là đại ca, đại tẩu của ta.

- Ồ, hóa ra là hai người họ.

- Lão sư phụ biết bọn họ sao?

- Từng có duyên gặp gỡ.

Quỷ hòa thượng tự rót một bát rượu cho chính mình. Nghe Trần Tùng nói tiếp.

- Ta mới từ xa đến hôm nay thôi. Một đường từ Nghiêu Quốc tới đây, rất mong
mỏi sớm gặp được thân nhân nhiều năm cách biệt.

Giọng nói Trần Tùng lúc này có chút tang thương. Quỷ hòa thượng nhìn hắn, tay
lần tràng hạt không biết từ đâu lấy ra. Vẻ mặt nhàn nhạt cất tiếng:

- Thí chủ. Số mệnh không hợp phụ mẫu, huynh đệ. Người thân hiện tại, chung
đụng thì ít mà xa cách thì nhiều. Trong vận mệnh phải gặp gỡ người hữu duyên
thì mới mong phá giải.

- Ô. Không ngờ đại sư lại có còn biết xem tướng đoán mệnh. Quả nhiên cao
nhân. Tại hạ khâm phục. Nhưng không biết người hữu duyên ở đâu a?

- Quỷ hòa thượng đưa mắt nhìn về Kim Phượng: Không ở đâu xa.

Trần Tùng nhìn theo ánh mắt của lão tăng, khẽ lắc đầu, nói: - Không thể nào a?

Quỷ hòa thượng cười cười: - Trong lòng nhận định, cần chi ánh mắt thế gian.

Cả hai lúc này bị một ánh mắt rét lạnh chiếu tới, thức thời ngậm miệng. Kim
Phượng hừ hừ vài tiếng cũng thôi.

……………………………………………………………..

Sau khi ăn uống xong, tửu lâu cũng dần giải tán. Quỷ hòa thượng dẫn theo Vô
Sắc đứng dậy ly khai.

Trần Tùng vốn dĩ cũng muốn đi theo, nhưng nhìn tới Kim Phượng, ý định đành xếp
vào một bên. Dù sao, hắn cũng không muốn mình lại bị mất mặt trước lão tăng
cùng tiểu sư phụ.

Hai bên tạm biệt. Tới đây, màn trời chiếu đất, đâu đâu cũng là nhà. Trần Tùng
nhìn nữ nhân áo đen trước mặt lên tiếng.

- Tiếp theo, chúng ta đi đâu.

- Tùy ngài.

- Vậy tìm đại một nơi dừng chân, chờ đến khi đại hội.

- Tốt.

…………………………………………………………………

Mười ngày sau:

Trên quảng trường rộng lớn bên cạnh Vãn Nhất Phong Lâu, Đại hội võ lâm lần thứ
mười một chính thức diễn ra.

Từ hai hôm trước, giang hồ vô danh tiểu tốt đã kéo tới đây, chọn cho mình một
vị trí thuận lợi quan chiến. Đại biểu các gia tộc, bang phái thì tùy theo vị
trí trên giang hồ mà được sắp xếp chỗ ngồi riêng.

Trần Tùng và Kim Phượng cũng đến từ rất sớm, chọn một đại thụ cao to. An vị
trên đỉnh ngọn cây, có tán lá che quanh mát rượi. Vừa yên tĩnh, vừa có thể
quan sát toàn bộ tình hình bên dưới quảng trường. Thích hợp vô cùng.

Trần Tùng và Kim Phượng mỗi người đều tựa lưng vào thân cây rộng lớn sau lưng.
Hai người ở hai phía khác nhau nhưng tư thế thì hoàn toàn giống nhau như đúc.

Lục tục tiếp theo, cũng có vài người muốn chiếm vài chỗ trên thân cây bên dưới
bọn họ. Tuy nhiên, vừa đến gần đã cảm giác được một luồng lãnh khí khủng khiếp
từ đại thụ tỏa ra. Bọn họ tiu nghỉu rời đi. Trong mồm còn không ngừng lẩm bẩm:
Đã là tuyệt thế cao thủ, sao không đến vị trí của mình mà chiếm lấy chỗ của
bọn họ làm gì cơ chứ?

- Ta thích. Ha ha. - Trần Tùng trên ngọn cây nghe thấy, nhếch môi.

Nhưng mà hai người yên tĩnh không lâu, trên đỉnh đại thụ đối diện bên kia,
cũng có hai người. Hai bên nhìn nhau, gật đầu chào hỏi.

Trần Tùng nói: - Mới vài hôm không gặp. Tiểu sư phụ này hoàn toàn thay da đổi
thịt, thoát xương hoán cốt. Đúng là nhìn không ra nha.

Đúng vậy, hàng xóm của Ngạo Thiên Quân chính là hai thầy trò Quỷ hòa thượng.
Tiểu sư phụ Vô Sắc trong thời gian ngắn được linh quả mà Trần Tùng ban cho tẩm
bổ. Thoắt cái bộ dáng đã khác biệt. Cả người chắc nịch, hồng hào. Hai mắt lấp
lánh tựa sao trời. Tinh thần đúng là không tệ. Hắn chấp tay hướng về phía Ngạo
Thiên Quân, cúi đầu thi lễ.

- Vô Sắc đa tạ thí chủ. Á…

Tiểu thượng nói xong thì lảo đảo. Nếu không nhờ sư phụ túm cổ áo của hắn, có
lẽ, hắn đã rớt xuống từ trên cao.

Trần Tùng thấy thế, lại ha hả cười.

- Tiểu sư phụ, nên tu luyện thật tốt. nếu không, cả đời đều bị người khác
xách cổ, giống….

Ngạo Thiên Quân đang nói nửa chừng, phát hiện mình vừa lỡ lời nên im bặt.

- Thiện tai, thiện tai.

Phía bên kia, thanh âm của lão tăng vọng tới đều đều.

Một canh giờ nữa qua đi. Quảng trường bên dưới đã chật ních người. Từ trên cao
nhìn xuống thì chính là một sân khấu đủ màu, hệt như phường nhuộm.

Trên khán đài cao nhất tại phía bắc, lấy một chiếc ghế lót da bạch hổ làm
trung tâm, hai bên, vài chiếc ghế thái sư phong cách kém hơn, xếp theo hình
vòng cung. Đây là vị trí cho đương nhiệm Võ lâm minh chủ cùng các vị cây đa
cây đề, đức cao vọng trọng trên giang hồ.

Sau một tràng dài phát biểu của lão nhân tóc hoa râm – giáo chủ Trường Sinh
Phái – Ngô Đông. Võ lâm đại hội, chính thức bắt đầu.


Bàn Tay Vàng Của Nữ Nhân Khiêm Tốn - Chương #205