Người đăng: ღMy Myღ▹-`2018´-◃
Một đêm ngon giấc.
Sáng hôm sau, khi mặc trời đã lên tới ngọn tre, Hiểu My vẫn cuộn mình trong
chăn, chẳng buồn nhúc nhích. Đợi đến khi cửa phòng liên tục phát ra những âm
thanh khô cằn lặp đi lặp lại. Cô mới chậm rì rì lật người, xuống giường, lần
mò bước ra. Dụi dụi đôi mắt tèm nhem, biếng lười lên tiếng.
- Tiểu sư tỷ, sớm a.
Phương Tình, một thân thanh y như nhành lưu ly rạng ngời dưới nắng, vài sợi
tóc theo gió lất phất, lướt khẽ qua bờ môi hồng tươi, mỉm cười cùng người đối
diện.
- Trần sư muội, chỉ mình muội còn nướng ngủ lúc này thôi.
Giao chậu rửa mặt vào tay Hiểu My, cô bước thẳng vào phòng. Ung dung ngồi trên
chiếc ghế nhỏ, chờ đợi.
- Muội tự sửa soạn nhanh một chút, ta có món quà bất ngờ dành cho muội.
Bị hai chữ quà lớn thu hút, Hiểu My dùng một tốc độ sét đánh, chưa tới một
khắc đã thu thập chính mình hoàn hảo. Xong quay sang người nào đó đang nhàn
nhã cạnh bên, mắt long lanh giục giã: Quà đâu, quà đâu?
Nhìn bộ dạng như con chó nhỏ của nàng, Phương Tình ha ha bật cười. Tiểu sư
muội này to xác hơn cả cô mà lại có biểu hiện ngây thơ như thế.
Dẫn Hiểu My sang phòng của mình, lolita mang một túi vải màu tím sẫm đặt lên
bàn, mở ra.
- Trần sư muội, đây là quà sư tỷ chuẩn bị cho muội, nhìn xem có thích không?
- Wow, quá đẹp. Tiểu sư tỷ, bộ trang phục này là tỷ chọn à?
Nâng lên bộ váy áo màu hồng nhạt, điểm hoa trắng lác đát trên thân, Hiểu My
vui mừng ướm thử.
Phương Tình hướng dẫn cô cách mặc rồi tế nhị ra ngoài. Nửa khắc sau, mới quay
lại kiểm tra, nhìn Hiểu My không ngớt lời khen ngợi. Ấn sư muội ngồi ngay ngắn
xuống bàn trang điểm, cô nhanh nhẹn thực hiện một loạt thao tác như nước chảy
mây trôi. Chẳng mấy chốc, búi tóc song bình hoàn đã chỉnh chỉnh tề tề được
tạo. Cắm vào trên đó mấy đoá hoa lụa màu tím phớt và một cây trâm ngọc hình
bướm trắng với hai dây kết đá rủ xuống bên tai, quá trình trang điểm kết
thúc..
Nhìn vào gương, Hiểu My vô cùng kinh hỉ. Nào có cô gái nào không vui mừng khi
biết mình cũng là một trang quốc sắc thiên hương.
Hiểu My cảm kích, đa tạ Phương Tình. Giọng có chút nghèn nghẹn.
Phương Tình cười cười, đưa cho cô đôi giày vải màu đỏ có thêu hoa bách hợp.
Sau đó, cả hai dẫn nhau ra ngoài.
……………………………………………………………………………..
Chính sảnh.
Đỗ Minh cùng Lữ Tuấn đang chuyện trò cùng Ngô thúc. Đám Kim Vỹ kê đã được bí
mật đưa lên xe ngựa, thẳng tiến Thiên Ba thành vào lúc tinh mơ. Đỗ Minh viết
cho sư phụ Phương Chiến một phong thư, báo cáo mọi chuyện về Trần Hiểu My và
tình hình chung của ba huynh muội. Đồng thời, cũng xin nán lại vài hôm, đợi
thương thế hoàn toàn hồi phục.
Đang lúc nghe Ngô thúc trình bày một số sự việc liên quan đến Vô cực kiếm phái
tại thành Hải Băng, Lữ Tuấn lơ đãng liếc mắt ra ngoài. Bất chợt thấy hai thân
ảnh như tinh linh xuất hiện, song song đi tới.
Ngoài tiểu sư muội Tình Tình vô cùng quen thuộc, người phía sau, hồng y như
hoạ, mắt ngọc mày ngài, lúng liếng môi cười nhìn cảnh sắc hai bên. Tay áo
phiêu diêu bay bổng. Eo thon nhỏ uyển chuyển đong đưa. Vóc dáng hoàn mỹ, thướt
tha như lăng ba tiên tử. Trời ạ? Nếu không phải nhìn thấy tiểu mao cầu đang
biếng nhác vùi trong lòng nữ nhân, hắn sẽ không nhận ra đó là Trần muội muội.
Hiểu My gật đầu với mọi người.
- Đại sư huynh, nhị sư huynh, Ngô thúc, ngày mới tốt lành a!
Đỗ Minh cùng Ngô thúc quay người sang nhìn Trần Hiểu My, ánh mắt thoáng qua
chút kinh diễm rồi biến mất. Tiếp tục bàn giao vài việc vặt cuối cùng.
Phương Tình huơ huơ bàn tay, cười hì hì, không hề kiêng nể:
- Nhị sư huynh, hồi thần a. Nước bọt chảy cả ra ngoài kìa.
Lữ Tuấn xốc xếch, ngượng ngùng đỏ mặt.
- Để Trần muội muội chê cười rồi. Huynh chỉ là quá đỗi ngạc nhiên. Chỉ mới
một đêm không gặp mà muội thay đổi đến khó thể nhận ra. Huynh cũng có quà tặng
muội đây.
Nói rồi, Lữ Tuấn tháo xuống ngọc bội phỉ thuý hình trăng khuyết đang đeo bên
hông, nhẹ đặt vào lòng bàn tay Hiểu My. Phương Tình thấy vậy, vờ ghét bỏ, lầu
bầu mấy tiếng:
- Nhị sư huynh thật không phải, ngay cả thứ quý trọng như vậy mà cũng lấy ra
được. Ghen tị mà.
Lữ Tuấn cười, gõ đầu cô một tiếng rõ to.
- Muội ghen tị thì tìm đại sư huynh mà lấy. Phân bì với sư muội của mình thì
có gì hay. Mất hết phong độ người làm sư tỷ a.
Hiểu My vờ khách sáo vài câu rồi nhận lấy ngọc bội, cũng học Lữ Tuấn đeo vào
phần váy dưới eo. “Quà tặng miễn phí, có ngu mới không lấy. hehe”.
Tiễn Ngô thúc ra cửa, Đỗ Minh quay vào, hoà chung cùng bầu không khí hài hoà,
vui vẻ.
- Còn đây là quà của sư huynh.
Đỗ Minh vừa nói, vừa đặt lên tay Hiểu My một túi gấm màu xanh, hơi nặng.
Hiểu My mở túi quan sát, thấy rất nhiều thỏi vàng lấp la lấp lánh, xen kẻ là
những thỏi bạc chừng 10 lượng cũng chiếu sáng ngân quang.
- Đại sư huynh, đừng nói là huynh moi hết cả gia tài tặng muội đó nha. Muội
nhận rồi thì đừng hối hận đòi lại đó.
- Ha ha ha, Trần muội muội yên tâm. Chỉ là chút thành ý nho nhỏ, lát nữa nhị
sư đệ sẽ dẫn muội và Tình Tình ra ngoài dạo phố. Thích gì cứ mua. Khi về tới
môn phái, sư phụ sẽ giao gấp ngàn lần hơn số vàng bạc này cho muội để chia lại
đám Kim vỹ. Muội cứ an tâm tiêu xài.
Thăm hỏi vài câu, Lữ Tuấn dẫn theo hai sư muội ra ngoài, Đỗ Minh lưu lại vừa
dưỡng thương, vừa xử lý nội vụ.
………………………………………………………………………..
Ban ngày, đường phố tại Hải Băng thành người ngựa ngược xuôi, vô cùng náo
nhiệt. Các cửa hàng tấp nập, ra ra vào vào. Tiếng tiểu nhị dạ thưa đon đả,
tiếng khách nhân ngạo nghễ khen chê…
Hai bên lề đường, có rất nhiều người bày đồ trên mặt đất, rao bán vật phẩm, có
đặc biệt, cũng có tầm thường. Đa phần đều là dân chúng bần hàn, cũng có khi là
người giang hồ, tứ phương lang bạt.
Hoà chung cùng dòng người qua lại, Hiểu My có cảm tưởng như dạo chơi trên phố
đi bộ. Không khí thật không sai.
Bất chợt, ánh mắt Hiểu My dừng lại thật lâu trên một gian hàng phía bên phải.
Thu hút cô không phải là những thứ vật phẩm đơn sơ mà là người bán hàng nhỏ
bé, nhút nhát với mái tóc bạch kim và đôi tai nhọn hoắc. Đáng nói, giữa cảnh
phồn hoa, rực rỡ nơi đây. Gian hàng đó lại quá lẻ loi, cách biệt.
Chủ gian hàng thấy có khách nhân ghé, vội vội vàng vàng giới thiệu:
- Tỷ tỷ xinh đẹp, tỷ có thích tảng đá nhiều màu sắc này không? Đệ vất vả lắm
mới tìm được nó gần một khe suối. Còn chậu hoa này nữa, rất hợp với tỷ.
Thằng bé vừa nói vừa chú tâm quan sát từng cử động nhỏ trên gương mặt nữ nhân.
Đôi mắt trong vắt màu tím sáng lên muôn vàn hy vọng.
Nhìn sâu trong đôi mắt đó, Hiểu My cảm nhận được một nỗi cô đơn lẫn bi thương
khó nén. Cô như thấy hình ảnh của chính mình, cũng lạc lỏng, bơ vơ nơi dị
giới, không gia đình, không người thân.
- Tiểu đệ đệ, đệ biết đá này là đá gì? Hoa này là hoa gì sao?
Thằng bé ấp úng gãi đầu: Đệ… đệ… không biết?
Phương Tình kế bên, trỏ tay chọt chọt vào mái tóc trắng của nó. Nó sợ hãi, co
rút thật nhanh:
- Hay nhỉ? Cái gì cũng không biết mà dám giới thiệu cho chúng tôi.
Hiểu My thương xót, nhìn Lolita nhắc nhở:
- Tiểu sư tỷ chớ đùa. Tiểu đệ đệ đừng sợ, mấy hòn đá này khá thú vị, tỷ mua
giúp đệ. – Cô quay sang nói cùng thằng bé.
Hiểu My dùng 10 lượng bạc chỉ để mua mấy hòn đá vô tri. Lữ Tuấn cho cô một
ngón cái, cười cô ra tay rất bạo.
Lại tiếp tục dạo một vòng, cả ba quyết định dừng chân trong một tửu điếm dùng
cơm trưa. Vừa ngồi xuống bàn, tiểu nhị lăng xăng bước tới, niềm nở mời mọi
người lựa chọn thức ăn.
Gọi vài món ăn môn bài của tửu điếm. Hiểu My rót chén trà, đưa lên miệng, khẽ
nhấp. Chợt nhớ tới chuyện vừa rồi, buộc miệng hỏi:
- Nhị sư huynh, thằng bé tóc trắng khi nãy, hình như không phải người?
Lữ Tuấn gật đầu khẳng định: Không hoàn toàn là người. Nó là Á nhân.
- Á nhân? Hiểu My kinh ngạc thốt lên.
- Á nhân là hậu duệ của người và thần thú. Trong người mang huyết thống nửa
người nửa thú. Tuy nhiên, nó lại không thể độ kiếp khi tu luyện.
Ngược lại, huyết thống hỗn tạp nên các môn phái cũng chả mấy quan tâm.
Nếu được sự bảo bộc của phụ mẫu thì tốt, không thì phải tự lăn lộn sinh tồn,
giống trường hợp vừa rồi muội gặp.
- Thật tội nghiệp. Hiểu My nhắm mắt thở dài.
Mỗi người đều có rất nhiều sự lựa chọn trong suốt cuộc đời. Nhưng có một việc
không thể lựa chọn. Chính là lựa chọn phụ mẫu của chính ta.
Yên vị trong lòng Hiểu My, tiểu mao cầu trầm ngâm, nặng nề suy nghĩ.