Ta Sẽ Rời Khỏi Đây


Người đăng: ღMy Myღ▹-`2018´-◃

- Ta không nói dối. Nàng chỉ là không dám chấp nhận sự thật. Hơn nữa, cùng ta
ở lại, có gì không tốt sao?

Nghe được câu trả lời của Tử Quân, Hiểu My sững sờ. Cô ngồi sụp xuống ghế. Bàn
tay vịn vào cạnh bàn khe khẽ run lên.

Không khí im lặng quỷ dị cứ thế kéo dài. Đến lúc Tử Quân tưởng như cô nàng đã
cam chịu số phận thì người đối diện bỗng vụt đứng dậy. Bày tay nhẹ nhàng giữ
lấy quả cầu nhỏ đeo trước ngực, tay còn lại khẽ chạm vào quả cầu lông mềm mại
là còn đang say ngủ ở bên trong. Một sự tự tin dần lan tỏa. Cho dù hoàn cảnh
hiện tại bất lợi đến thế nào thì bên cạnh cô vẫn luôn có những người mà cô hết
mực yêu thương, trân trọng.

Chỉ cần không ngừng cố gắng, kiên trì chờ đợi. Khi Thiên Vũ tỉnh lại, cô chắc
chắn có thể rời khỏi chỗ này.

Nghĩ thông suốt. Trần Hiểu My quay lại nhìn nam tử áo tím đối diện. Đôi mắt
sâu thẩm như màn đêm, không hề có chút ánh sáng. Vừa kiên định nhưng lại vừa
tàn nhẫn, lạnh lùng.

- Ta nhất định có thể rời khỏi đây. Ai có ý định ngăn cản, gặp thần sát thần,
gặp phật sát phật. Kể cả ngươi.

Tử Quân bị khí thế trên người cô dọa cho. Hắn thoáng giật mình, nhưng sau đó,
nụ cười trên mặt lại càng tươi như như mẫu đơn, lung linh trước nắng.

- Được. Ta sẽ không ngăn cản nàng. Bảo vật của ta, tất cả vẫn tặng cho nàng.
Chỉ cần khi rời khỏi nơi này, nàng có thể mang ta theo là được.

………………………………………………………………………..

Hiểu My ở lại tòa lâu đài này đã vài hôm. Nơi này ngoại trừ xinh đẹp như
tranh, còn có linh khí dồi dào. Vô cùng thuận tiện để cô và Tiểu Mao Cầu hấp
thụ.

Dưới sự hướng dẫn của Tử Quân, mỗ nữ càng lúc càng chủ động và thuần thục điều
khiển linh khí trong thiên địa, cải tạo cơ thể và tăng cường pháp thuật của
mình.

Đáng ngạc nhiên nhất, là cuộc sống mỗi ngày trôi qua đều có ba bữa cơm với đầy
đủ gạo trắng, rau xanh và cá thịt.

Thấy cô tò mò, Tử Quân dẫn cô đến khu vực phía sau lâu đài. Nơi đây giống như
một thôn trang trên địa cầu. Có rất nhiều người mặc áo vải, đi chân trần đang
chăm sóc lúa thóc, hoa màu. Còn có cả những người làm nhiệm vụ nuôi dưỡng các
loài dã thú, động vật nhỏ cung cấp thịt cho cả lâu đài. Hiểu My nhìn thấy
trong đám này có nai, hoẵng, gà, thỏ, voi rừng…. đúng là phong phú đến hết chỗ
chê.

- Mấy con này giống như động vật hoang dã tại Nguyệt Sơn. Ngươi tìm đâu ra
hay vậy?

- A, từ trên trời rớt xuống.

Tử Quân thành thật trả lời.

Ha ha. Đúng là từ trên trời rơi xuống. Vì Hiểu My nhìn thấy trong đám động vật
nhỏ nhắn này còn có cả một con thỏ bép mập cụt đuôi mà cô ném xuống Nguyệt Sa
vài hôm trước. Con thỏ chết bầm vừa nhìn thấy cô thì lập tức bày ra bộ dáng
hoảng sợ, ngã đùng xuống vờ chết ngất. Khiến cho Tử Quân đứng bên cạnh rất
không phúc hậu, sảng khoái cười to.

Trần Hiểu My không thèm để ý đến một người một thỏ đang lên cơn điên, cô trưng
ra bản mặt “Bà đây không chấp nhất mấy kẻ bại não” rồi cứ thế bước đi. Chỉ vài
chục bước chân, trước mặt cô đã xuất hiện một vườn nho, những chùm quả tím
bóng loáng dưới lớp lá xanh tươi, trái trái to tròn, đều như họa.

Bên dưới dàn nho như tranh vẽ ấy, vài bóng người lúi cúi qua lại. Đôi chân vội
vã như con thoi, thu hoạch những chùm quả chín mọng. Mồ hôi nhỏ xuống hai bên
thái dương nhưng trên mặt lại ẩn hiện một nụ cười.

Mãi mê ngắm nhìn phong cảnh điền viên như thơ như mộng, bỗng nhiên, trong đầu
Hiểu My xuất hiện một nghi vấn. Nhìn lại nam tử áo tím nhàn nhã, híp mắt bên
cạnh mình, mỗ nữ gằng từng tiếng một:

- Đám người này, ở đâu ra?

- Từ trên trời rớt xuống. Tử Quân vẫn bộ dáng không sợ chết. Thành thật trả
lời.

- Vô lý. Khi ta rớt xuống đây. Sức hút lớn đến cỡ nào? Phàm nhân bình thường
vốn không thể nào chịu được. Tử Quân, có phải ngươi nên giải thích gì không?

Nam tử áo tím nhìn nụ cười tựa tiếu phi tiếu trên gương mặt của Hiểu My, bỗng
dưng có một cảm giác lạnh toát xuất hiện, chạy dọc theo sống lưng. Nụ cười này
thật đáng sợ a.

Hắn vô thức lùi lại một bước. Sau mới chầm chậm giải thích, lời nói tuy đứt
quãng, nhưng mà không hề khó để nhận ra nguyên nhân thật sự của nó như thế
này.

Bầu trời màu vàng phía bên trên chính là Nguyệt Sa. Còn thế giới mà hai người
họ đang đứng là một không gian khép kín, nơi giam giữ Tử Quân của các vị thần.

Tử Quân bị phong ấn linh lực và thuật pháp, mấy chục năm nay, nhờ không ngừng
cố gắng và vô số mánh khóe ẩn giấu, hắn mới dần khôi phục lại. Ốc đảo này là
một pháp bảo không gian được hắn kích hoạt trong thời gian gần đây. Có lẽ khi
kích hoạt bảo khí, đã gây ra biến động rất lớn cho thế giới bên ngoài. Cho nên
sau đó, từ trên trời liên tục có người rớt xuống.

Tử Quân không muốn tổn thương đến họ. Vì thế, ngay từ khi cảm ứng được, đã tạo
ra một bức màn bảo vệ, để họ tiếp đất an toàn. Dù sao, nơi này vào được mà ra
không được. Năm tháng dài đằng đẳng, hắn không muốn trôi qua lạnh lẽo, cô độc
một mình. Cho nên hành vi này có lợi cả đôi đường.

Những động vật khác cũng được cứu giúp như thế. Nuôi chúng có thêm việc làm
cho đám nhân loại, lại có thể cung cấp lương thực. Dù sao, ham mê lớn nhất của
Tử Quân chính là thưởng thức sơn hào hải vị khắp bốn phương. Ai nói đã là thần
tiên thì phải quanh năm tích cốc. Như thế còn làm thần tiên để làm gì?

- Vậy đến phiên ta, Nguyệt Sa xảy ra chuyện gì? Ngươi cũng nên giải thích rõ
a.

- Tại ta cảm nhận được hơi thở của nàng. Nên có động tay động chân một ít.
Chỉ là muốn gặp nàng nhanh hơn thôi mà.

- Ha ha. Ngươi chỉ động tay động chân một chút, nếu như ta đây không đó Ngư
Long Chiến Giáp, ngươi có biết kết quả hiện tại như thế nào hay không? Còn giả
vờ vô tội với ta? Xem ra lão hổ không phát uy, ngươi lại xem nó là mèo chết.
Không biết sợ là gì?

Vừa dứt lời, Trần Hiểu My đã nhanh chóng lao lên. Túm lấy cổ áo của Tử Quân
rồi liên tục ra chiêu, thuần túy chỉ là quyền đấm cước đá. Nhưng mà với thần
lực trời ban của mỗ nữ, nếu như Tử Quân không phải thân thễ cường hãn nghịch
thiên thì đã gãy rời xương cốt, sớm siêu thoát từ lâu.

- Á… Ta sai rồi. Nàng ngừng lại có được không?

-…

- Ta sai rồi, ta sai rồi, nàng đừng đánh lên mặt. Á… Đừng đánh lên mặt. Á…

Đám người đang làm việc chỗ này, nhìn thấy Ma Vương của bọn hắn bị ngược như
vậy, không những không chống trả mà còn ôm lấy mặt, hét lớn xin tha thì kinh
ngạc đến rớt cằm.

“Đây chắc chắn là kẻ mạo danh. Ma quân nhà ta không thể nào vô dụng đến vậy?”
Đây là suy nghĩ của tất cả bọn hắn. Nhưng mà trang phục đó, gương mặt đó,
giọng nói đó, không phải Đại Ma Vương của bọn hắn thì còn ai nữa. Haiz… cô
nương kia xinh đẹp như thế, không ngờ lại là phần tử bạo lực. Thứ cho bọn họ
thấy chết không cứu. “Chủ nhân, chúng tôi sẽ cầu nhiều phúc cho ngài”.

Cuối cùng thì trận đánh đập tàn nhẫn đó cũng kết thúc trong tiếng thút thít
của nạn nhân và tiếng thở đèn nén của tất cả những người khác đang có mặt tại
thôn trang.

Hiểu My hài lòng, xoa xoa cổ tay mỏi nhừ, hừ lạnh một tiếng rồi trở lại lâu
đài. Hai hôm nay, cô độc chiếm căn phòng rộng rãi nhất, sang trọng nhất và
cũng có tầm nhìn tốt nhất tại đây. Tử Quân còn cho thêm người phục vụ chu đáo
cho cô khiến cô cảm giác giống một bà hoàng có muôn vạn thần dân cúi đầu thuần
phục.

Đến giờ cơm, một bàn thức ăn phong phú được dọn lên. Quả nhiên có món thịt thỏ
nướng vàng ươm, béo ngậy, kích thích khứu giá và cả thị giác như muốn đui mù.

Hiểu My khua đũa, liên tục gấp thức ăn cho vào bát của mình. Không thèm nhìn
lấy nam nhân anh tuấn đang chăm chú quan sát cô bằng cặp mắt hoa đào đầy lãng
mạn.

Đến khi bụng đã căng tròn, mỗ nữ mới hài lòng buông đũa xuống, dùng nước thơm
để súc miệng rồi đứng lên, ra thôn trang sau lâu đài tản bộ tiêu thực. Tử Quân
nhanh chóng chạy theo.

- Nơi này của ngươi có người nào họ Cù hay không?

- Ta cũng không nhớ. Một lát, cứ kêu bọn họ tập trung lại, tra hỏi là được
rồi.

Làm sao một người vĩ đại như hắn lại cần phải nhớ tên của bọn người hầu trên
ốc đảo? Đối với Tử Quân mà nói, cứu họ một mạng lại thêm thu nhận họ đã là ân
đức bằng trời. Còn chuyện sinh sống như thế nào? Tử Quân dẫn bọn họ quăng tại
nơi này rồi mặc kệ.

Hiểu My chọn một nơi quang cảnh không tệ, tập họp tất cả mọi người trong thôn
trang lại với nhau. Nhìn hơn 30 nam tử có mặt, cô có một loại cảm xúc như đối
diện với Thần Võ Bang tại Hải Băng Thành. Ha, có cảm giác nhớ nhà. Đúng là rất
lâu rồi không gặp bọn họ. Càng phải nhanh chóng rời khỏi đây thôi.

Dằn xuống các suy nghĩ không thích hợp trong hoàn cảnh hiện tại. Hiểu My nhìn
một vòng những nam nhân chen chúc xếp hàng phía trước. Tuy là phàm nhân, nhưng
tại ốc đảo này được linh khí nuôi dưỡng cẩn thận. Bọn họ có vẻ như tươi trẻ,
ngập tràn sức sống chứ không như bên ngoài bị tàn phá bởi thời gian.

Mấy mươi nam tử đưa mắt nhìn nhau. Vị cô nương này không biết tìm bọn họ đến
có việc gì? Trình độ bạo lực của cô, họ đã tận mắt chứng kiến rồi. Chỉ sợ mình
trở thành đệm thịt kế tiếp, nên ai cũng bị bóng ma tâm lý trong lòng, e ngại
nhìn về phía Hiểu My, ánh mắt như cừu nhỏ trước con sói sám đang múa vuốt, nhe
nanh.

- Trong số các ngươi, có ai mang họ Cù, người ở Nguyệt Thành, nhanh chóng
bước ra.

- Là chúng tôi.

Sau một phút im lặng, ba nam tử chầm chậm ra khỏi hàng. Họ đứng trước mặt hai
người Hiểu My và Tử Quân, không dám ngẩng cao đầu. Mãi đến khi nghe được mệnh
lệnh của nữ nhân duy nhất tại ốc đảo này, cả ba mới thẳng thắng, ngẩng lên.

- Cũng có nét giống. Ta có biết một hộ gia đình tại phía Nam Nguyệt Thành.
Một lão nhân họ Cù và một đứa trẻ gọi Cù Hiểu Bình, không biết các người có ấn
tượng gì không?


Bàn Tay Vàng Của Nữ Nhân Khiêm Tốn - Chương #171