Người đăng: ღMy Myღ▹-`2018´-◃
Chiếc chuông đồng giữa không trung liên tục phát ra lực hút, kéo lấy đám người
Trần Trường An. Thần hoả Phượng Hoàng toàn lực đánh vào nó, hiệu quả tuy chậm
nhưng vẫn làm pháp bảo của Yêu thần đang từ từ tan chảy. Chỉ chút nữa thôi.
Chút nữa thôi là có thể cứu được bọn họ rồi.
Thế nhưng, ngay thời điểm quan trọng này, Kim Phượng lại phải đối mặt với nguy
cơ sinh tử.
Hơn trăm lưỡi đao mang theo sức huỷ diệt từ thiên địa hồng hoang, nhắm thẳng
hướng của cô lao tới. Nếu không tránh kịp thì e là thần phượng phải bỏ mạng
tại đây. Dù cho Phượng Hoàng có thể dục hoả trùng sinh. Nhưng liệu Thanh Y có
tha cho cô cùng nhóm người Trường An? Đáp án dĩ nhiên ai ai cũng biết.
Kim Phượng đã quyết định hi sinh tính mạng của bản thân mình. Bỏ ngoài tai
giọng cười đắc ý, quái dị của Thanh Y, đôi mắt vàng rực của cô kiên định nhìn
về chiếc chuông cổ trên cao mà gia tăng thêm thần hoả.
Khi các mũi đao còn cách cô không quá ba mét. Bất ngờ, từ trời cao, vô số lôi
điện giáng xuống ầm ầm. Thanh Y kinh hoảng tột cùng, bởi mục tiêu của các tia
lôi điện đó chính là các lưỡi đao đang nhắm vào Kim Phượng.
Tình thế phút chốc đổi chiều. Kim hộ vệ an toàn, chuông cổ cũng ngừng xoay.
Trần Trường An, Hùng A Đại cùng Lạc Vô Trần lần nữa được cứu khỏi quỷ môn
quan, còn chưa kịp phục hồi bình tĩnh.
Thanh Y nhân lúc Kim Phượng còn chưa chu ý tới mình, vội vã trốn đi.
Không ngờ, một tấm lưới lôi điện thật lớn đột ngột hiện ra, bao trùm lấy hắn.
Từng tia chớp trắng xâm nhập vào người. Hắn thảm thiết kêu gào. Không lâu sau
đó thì đau đớn ngất đi. Bản thân biến thành một đòn bánh bị buộc thật nhiều
vòng, chiếu sáng lập loè, không ai đụng đến được.
Kim Phượng ngơ ngác nhìn một màn quen thuộc trước mắt. Ký ức cách đây hai vạn
năm mạnh mẽ ùa về. Cảm xúc đắm chìm nên không chú ý tới thân ảnh nam nhân tiêu
sái tiến đến từ xa.
Một bộ trường bào màu nguyệt nha viền tơ vàng. Tay áo có thêu hình lượn sóng
đơn giản nhưng tinh tế, cao sang. Một mái tóc trắng dài tận thắt lưng, tuỳ ý
tung bay ngược gió. Vài sợi cố tình vương trên sóng mũi thật cao, làm gương
mặt tuấn tú đậm chất nam nhi thêm chút nhu hoà. Đôi mắt màu xanh trong veo,
thẩm sâu như biển cả. Giữa vầng trán cao vời còn có một chữ vương phát sáng
kim quang.
Trần Trường An cùng Hùng A Đại còn đang đối phó với hai con yêu thú đã nản chí
từ lâu. Lạc Vô Trần thì xoè tay đón lấy chiếc chuông cổ giờ đã thành phế bảo.
Khi hắn ngẩng đầu lên, lập tức phát hiện sự xuất hiện đột ngột của nam nhân
này.
- Kim hộ vệ. Đã lâu không gặp.
Giọng nói nam tính chầm chậm vang lên. Kẻ mới tới từ xa quan sát vị thần
phượng đại nhân. Lên tiếng gửi lời chào như những người thân hữu tha hương gặp
lại.
- Ngươi đã trở về?
- Phải. Ta đã trở về.
………………………………………………………………………………
Bờ biển Huyền Hải.
Mặt trời lặn xuống chân mây. Hoàng hôn nhuộm cả vùng trời phía tây một màu đỏ
rực. Mặt biển phản chiếu ráng chiều, xinh đẹp đến mông lung.
Vài cánh chim nhao nhác gọi đàn, tìm đường về tổ. Xa xa, đám hải thú đập nước
đùng đùng, văng vẳng tiếng kêu la.
Đám người Trần Đại Uy chia nhau lên rừng, xuống biển, chuẩn bị bữa đại tiệc
sơn trân hải sản làm vui lòng lão đại. Dù sao, từ lúc rời khỏi Thiên Thuỷ cốc
tới giờ, Hiểu My vẫn đang nhốt mình ở trong lều, làm bạn với chu công. Họ muốn
cho cô một sự bất ngờ khi tỉnh dậy. (Haiz. Nữ chính ngủ còn hơn phụ nữ có
thai. Khoa trương dễ sợ).
Ba người Lãnh Nguyệt, Lữ Tuấn cùng Phi Long Thái tử thì đang đối ẩm, toạ đàm.
Chuyện của bọn nam nhân quan trọng thế nào, cũng không khỏi xoay quay hai vấn
đề: hồng nhan và sự nghiệp.
A Thuỷ và Lãnh đại gia muốn tìm hiểu thêm một số chuyện liên quan đến Trần
Hiểu My từ Lữ Tuấn. Bởi lẻ, trong ba người bọn hắn, chỉ có vị đệ tử của Vô cực
kiếm phái này là xuyên suốt bên cạnh chuyển thế của Hoan Hỉ thần thời gian dài
nhất, từ lúc còn là một tiểu cô nương cho đến khi trở thành một nữ nhân tài
giỏi như hiện tại.
Lữ Tuấn chọn lọc một số sự kiện tiêu biểu để nói ra. Hắn ta không ngu đến nổi
chia sẽ toàn bộ thông tin người yêu cho tình địch. So với Lãnh Nguyệt có trí
nhớ từ kiếp trước hay vị Thái tử Giao long nhan sắc tuyệt trần này, hắn cảm
thấy thua kém thật nhiều. Dù ngoài mặt tỏ vẻ như chẳng có chuyện gì. Nhưng mỗi
lúc nhìn họ quanh quẩn bên cạnh vị hôn thê của mình, hắn cảm thấy thật chua.
Vì thế, nhị sư huynh không ngần ngại, mang chuyện hắn đã dẫn cô về ra mắt tại
Lữ gia, đem ra khẳng định chủ quyền tình yêu đôi lứa. Lãnh Nguyệt nghe thấy
thì nhíu nhíu cặp mày. Trong lòng nguyền rủa tên này không dưới ngàn lần mới
thấy thoải mái hơn.
A Thuỷ thì chỉ im lặng cười cười. Dù sao thì ba mươi chưa phải là tết. Chỉ cần
chưa động phòng thì cơ hội vẫn rất lớn để đoạt được tình ái của mỹ nhân.
Xem ra, sự phúc hắc đã nhuộm đen tâm trí của cả ba người. Bởi thế mới nói,
tình yêu là kẻ thù của người quân tử. Anh hùng khó qua ải mỹ nhân a.
Lúc Hiểu My chui ra khỏi lều trại của mình, tìm đến nơi này thì thấy cả ba vị
tướng quân của Hoan Hỉ thần, mỗi người đều có một bầu rượu trên tay. Ánh mắt
lặng trầm, nhìn xa xăm ra bờ biển.
Tiếng bước chân của cô đã khiến họ chú ý, đồng loạt ngoái đầu lại nhìn.
- Mọi người có nhã hứng như vậy sao không gọi muội ra. Cùng ngắm hoàng hôn
trên biển cũng là một niềm vui giữa nhân sinh. Không phải ai cũng có thể chiêm
ngưỡng kỳ quan thế này.
Hiểu My vừa nói, vừa nhẹ nhàng đi đến, ngồi xuống cạnh bên Nhị sư huynh. Điều
này làm Lữ Tuấn thầm vui vẻ, đắc ý trong lòng.
A Thuỷ thấy được nữ thần xuất hiện, từ bên cạnh Lãnh Nguyệt đứng lên, sà xuống
cạnh Hiểu My, bất chấp cái nhìn đầy ý vị của nhị sư huynh.
Bốn người vừa mới chuyện trò được dăm ba câu thì bọn người Thần Võ binh đoàn
cũng về tới. Trên tay mỗi người đều mang theo đầy ấp chiến lợi phẩm từ cuộc đi
săn.
Hiểu My thân làm lão đại của bọn họ, vì thế, môi mắt cong cong, không tiếc lời
khen ngợi. Sau đó, lăng xăng chỉ huy cả đám nam nhân chuẩn bị buổi đại tiệc
ngoài trời.
Bãi biển xuất hiện rất nhiều giá đỡ. Lửa nổi lên. Không khí tràn ngập hương
thơm. Cái đói bỗng dưng ùa tới, tiếng bụng sôi vô hạn đè nén vẫn cứ tự nhiên
phát ra. Mọi người nhìn nhau cười, không khí hài hoà đến lạ.
Tuy nhiên, ngay lúc này, phía chân trời vọng đến tiếng yêu thú phi hành vỗ
cánh rất to. Tiếng gió rít, không khí rách toẹt làm mọi người biến sắc. Tưởng
đâu có thú tiều tập kích. Mặt mọi người căng thẳng, tay nắm chặt vũ khí, chuẩn
bị tấn công.
Thế nhưng, khi khoảng cách đến gần. Hiểu My nhìn thấy trên lưng đám yêu thú
phi hành điểu là những gương mặt quen thuộc thì kích động, một nỗi vui mừng
khôn xiết cứ thế dâng lên. Ánh mắt hồng hồng, tựa như sắp khóc đến nơi.
- Tỷ tỷ. Đệ về rồi.
Trường An nhảy xuống đầu tiên. Hắn nhanh chóng chạy ùa đến cạnh bên Hiểu My.
Bộ dáng như tiểu hài tử, dừng lại trước mặt tỷ tỷ của mình, đôi mắt tím long
lanh chờ đợi.
Hiểu My thân mật ôm lấy hắn, hai bày tay vỗ vỗ trên lưng. Miệng còn không
ngừng lải nhãi: Tốt, tốt. Đệ bình an làm ta thật cao hứng a.
Tiếp theo. Kim Phượng cùng các nam nhân khác cũng lần lượt nhảy xuống từ thân
thể cao hơn hai trượng của các con yêu thú bốn cánh, đầu chim ưng, mình sư tử.
Trông qua uy nghi, ngạo ngễ, khí thế bức người.
Hiểu My cũng cho Kim Phượng một cái ôm thắm thiết, rồi quay sang mỉm cười với
Lạc Vô Trần cùng Hùng A Đại. Nhưng đến khi ánh mắt của mỗ nữ dừng lại trên
thân ảnh của nam tử tóc trắng, áo màu nguyệt nha thì hô hấp bỗng dưng đình
trệ. Nhất là khi đôi mắt màu xanh sâu thẳm dưới vầng trán cao rộng phát sáng
một chữ vương, nhìn cô đầy lưu luyến, cảm xúc chứa chan… mỗ nữ lập tức nhận
ra, đây chính là đồng bọn đầu tiên của cô khi vừa đặt chân đến dị giới này.
- Thiên Vũ. Ngươi đã trở về.
- Phải. Ta đến tìm nàng để lấy lại trấn gia chi bảo. Hi vọng nàng vẫn chưa
tặng cho ai.
Ặc. Câu nói thật sát phong cảnh. Thế nhưng, đây mới đúng là phong cách của
Bạch Hổ - thần thú thống trị toàn bộ bờ bắc đại lục Huyền Thiên, đại tướng
quân và cũng là một trong thập nhị phu thần của Trần Hiểu My kiếp trước.
- Hoan nghênh ngươi trở lại. Đây đúng là bất ngờ lớn mà ta nhận được hôm nay
nha. Đúng là gần mười năm không gặp, ngươi đã trở thành một tuyệt đại soái ca.
Thật ngoài sức tưởng tượng của ta.
Hiểu My ha hả mở miệng cười. Trường An và những người khác có mặt đúng là mở
rộng tầm mắt. Đây chính là nữ nhân vô tâm vô phế mà họ từng gặp được trong
nhân sinh.
Tiếp theo. Thiên Vũ ưu nhã tiến tới đối diện với Hiểu My, khoảng cách rất gần,
đến nỗi cô có thể nhìn thấy từng sợi lông mi run rẩy trên gương mặt đầy nam
tính nhưng lại hoàn mỹ từng góc cạnh của nam nhân.
Nếu so với Lãnh Nguyệt mang theo một vẻ đẹp tà mị, Phi Long thái tử nhan sắc
không thuộc về nhân loại ở trần gian. Trần Trường An thì phong thái nhàn nhã,
lạnh nhạt như trích tiên, nhị sư huynh thì tuấn tú, ôn hoà như mỹ nam nhà bên
cạnh, Lạc Vô Trần thì kiêu ngạo, lãnh đạm như không bị vướng bận bởi phiền não
nhân sinh... Thiên Vũ trước mặt cô lại có một vẻ đẹp lãnh khốc, cực ngầu.
Ha ha ha. Dàn mỹ nam bên cạnh mỗ nữ ta quả là mỗi người một vẻ, mười phân vẹn
mười.
Trong lúc Hiểu My đang âm thầm đánh giá, so sánh nhan sắc giữa các mỹ nam.
Thiên Vũ đã giơ bàn tay trắng ngần, mạnh mẽ ra trước mặt cô. Thái độ diệu kỳ.
Nhu hoà lên tiếng:
- Đeo giúp ta.
Hiểu My đang ngơ ngác, liền lập tức hồi thần. Sau đó, từ giới chỉ không gian,
lấy ra một chiếc vòng đá nhiều màu giống cái mang trên tay của Trường An, đeo
vào cho Thiên Vũ. Ha ha. Vật quy nguyên chủ. Bảo vật gia truyền của Trần gia
cô a.