Tai Nạn – Xuyên Không


Người đăng: ღMy Myღ▹-`2018´-◃

Ánh nắng ấm áp chiếu qua chiếc rèm che màu trắng của khung cửa sổ làm sáng rõ
cảnh vật bên trong của căn phòng. Trên chiếc giường ngủ bộn bề các loại thú
bông lớn nhỏ, chiếc chăn bông ụ thành một đống nhăn nhúm, còn chủ nhân của nó
thì co ro rúc thành một đống nằm kế bên. Đôi tay ôm lấy chiếc gối hơi màu hồng
đã phai đi hơn nửa, hai chân thì cong lên, gập sát vào ngực. Người ta nói,
tướng ngủ phản ánh tâm hồn của một con người. nhưng Hiểu My lại chả tin vào
điều đó. Trước sự chăm chọc của lão ba, lão nương nhà mình, cô luôn dẫu môi tự
hào vì mình luôn giữ được cái dáng ngủ trời sinh như trước lúc lọt lòng.

Reng reng reng..

Hiểu My giơ tay mò mẫm rồi vỗ mạnh một phát. Chiếc đồng hồ báo thức tức tưởi
lăn lông lốc xuống sàn rồi im bặt. Đây là lần thứ N cô làm việc này. Một sáng
kiến tuyệt vời sau khi tự mình hủy hoại hết bốn cái di động. Ai da, truyền
thống dù sao vẫn tốt hơn.

Sau một hồi nằm nướng, Hiểu My bất đắc dĩ phải rời giường. Hôm nay là ngày đầu
tiên cô trình diện tại chỗ làm mới. Dù sao cũng không thể trễ được.

Chạy vội vào nhà vệ sinh làm tất cả các thủ tục quy định. Hiểu My mở chiếc tủ
áo rồi ôm cả đống trang phục đặt lên giường. Đêm qua mãi cày bộ tiểu thuyết
ngôn tình mới nhất, đến gần sáng mới mơ màng ngủ nên chưa chuẩn bị. Giờ nên
chọn bộ nào để gây ấn tượng tốt nhất trong mắt mọi người đây. Thử rồi lại thử.
Cuối cùng, cô chọn chiếc áo trắng cổ sen, tay bướm bằng lụa mỏng, kết hợp với
váy đen chữ A ngang gối. Xem như tạm ổn. Người ta nói: Người đẹp nhờ lụa. Hiểu
My tự nhận mình là một cô gái khiêm tốn: Chiều cao khiêm tốn, nhan sắc khiêm
tốn, ngoại hình khiêm tốn… thì việc trang điểm để biến thành một lolita khiến
mọi người phải yêu em từ cái nhìn đầu tiên quả là một ước muốn xa vời. Dù sao,
một nhân viên tập sự cũng chỉ dần tao nhã, gọn gàng chắc cũng không đến nỗi.

Sau khi trang điểm sơ qua theo phong cách tự nhiên, Hiểu My chạy vội ra cửa.
Đường phố buổi sáng vào giờ cao điểm, quả thật … vô cùng ô nhiễm. Khói, bụi và
tiếng ồn. Không biết đã bao nhiêu lần cô ngẩng mặt lên trời và ao ước: “Thượng
đế trên cao xin thương xót cho con xuyên đến một nơi thiên nhiên trong lành,
trăm phần trăm xanh sạch đẹp”. Ấy vậy mà, chả biết là thượng đế đang ngủ hoặc
bận online, hay lời cầu xin của một nữ nhân khiêm tốn như cô không được chấp
nhận. Thế nên cô vẫn phải đi về hằng ngày trên những con đường chật cứng các
loại xe và vô cùng phong phú về mùi vị tràn ngập trong không khí.

Đang lúc miên man suy nghĩ thì đèn đỏ bật sáng. Hiểu My dừng xe lại. Cô là một
công dân gương mẫu nên phải chấp hành đúng luật giao thông. Nhưng xã hội vô
vàn người, không phải ai cũng muốn mình trở thành gương điển hình người tốt
việc tốt như cô. Bởi vậy nên bỗng chốc mà cô thấy bản thân mình bị thúc mạnh,
trời đất quay cuồng. Cô bay lên khỏi xe, dùng một tư thế đẹp mắt như phim kiếm
hiệp cổ trang để tiếp đất bằng mặt…. Văng vẳng bên tai là những âm thanh hỗn
tạp. Ánh sáng lóe lên rồi chợt tắt. Hiểu My lâm vào bóng tối hoàn toàn.

……………………………………………………………………..

Có lẽ là rất lâu sau đó, tại một vùng đất bạt ngàn xanh với những khu rừng và
những gốc cổ thụ mà ba đến năm người ôm không hết, trong một sơn cốc nhỏ, có
một vật thể lạ - ấy không – có một cô gái nhỏ đang nằm bất tỉnh bên bờ suối.
Sao lại bảo đó là cô gái? Ít nhất, từ ngoại hình ta vẫn có thể nhận ra, dù sao
thì một người có mái tóc dài đen mướt (Nếu không tính đến vẻ rối bù của nó),
đôi bàn tay màu lúa mạch đang ôm lấy khuôn ngực trần lộ ra hai quả đào nho
nhỏ, nhìn từ gốc độ nào cũng chẳng phải đàn ông. Nhất là đôi mắt với rèm mi
dài cong vút đang nhắm chặt bỗng khẽ rung rung làm ta đoán ngay được người đó
đang tỉnh dậy.

Hiểu My nặng nề làm quen với ánh sáng chói lóa trước mặt. Cô mở mắt ra, lồm
cồm bò dậy rồi dùng đôi thiên lý nhãn quét một góc 360 độ khắp bốn phương. Sau
đó, một tiếng hét với âm lượng gần 120 đề xi ben bật ra làm chấn động cả sơn
cốc, khiến chim chóc nháo nhào tung cánh và nước suối cũng phải văng tung tóe
phía sau.

- Thượng đế thức giấc. Lão nương xuyên không. A…………..


Bàn Tay Vàng Của Nữ Nhân Khiêm Tốn - Chương #1