Chương 664: Đến Nơi!


Lúc này mới đến vị diện chiến trường chưa tới nửa ngày, tự mình hành động, Lâm Lôi biết binh lính bình thường không có khả năng một mình hành động.

"Tới gần rồi!" Lâm Lôi dùng linh hồn truyền âm nói.

Bây giờ, Lâm Lôi phán đoán người này quân địch tự mình hành động. Lâm Lôi, Bối Bối lặng yên trong bụi cỏ, nhìn bóng người tới gần, một tia năng lượng đều không dám phát tán, sợ rằng đối phương phát hiện ra. Chỉ một lát sau, khoảng cách giữa song phương giảm đi, chri còn cách hai - ba trăm thước.

"Sao vậy? Không cảm giác được khí tức của huy chương của hắn." Bối Bối truyền âm nói.

Lâm Lôi trong lòng nhịn không được kích động: "Là quân địch!"

Nhân mã cùng một phía, đều có thể cảm giác khí tức huy chương của nhau, nếu cảm giác không được thì đó là quân địch!

"Hắc hắc, không ngờ tới vưa mới đến vị diện chiến trường, là có thể gặp được một người của quân địch. Chắc hắn là một thống lĩnh." Mắt Bối Bối tỏa sáng: "lão Đại, người này giao cho ta, ta sẽ giải quyết hắn."

"Được." Lâm Lôi đè nén kích động.

"Sưu!" Bối Bối đột nhiên bay tới.

đồng thời, một đạo ảo ảnh phệ thần thử khổng lồ xuất hiện phía sau Bối Bối đích. Vào lúc này, Bối Bối không chút do dự, sử dụng luôn tuyệt chiêu của hắn - - Thiên phú thần thông phệ thần vô cùng quỷ dị. Người kia không ngã xuống, mà quay đầu nhìn qua Bối Bối.

"lão Đại, ta cảm giác không được thần cách, linh hồn của hắn!" Bối Bối lo lắng truyền âm nói: "được rồi, xung quanh còn có một người nữa. Ta cảm giác được khí tức huy chương của hắn, cách ta không xa, là người cùng phía của chúng ta."

Ở phía xa có người bay đến, hắn cũng biết mình bị phát hiện liễu.

"Hai vị!" Người mặc áo bào mầu tro cất cao giọng nói: "Các ngươi công kích thân ảnh mặc áo màu đen là tử thần khôi lỗi của ta."

"Khôi lỗi?" Lâm Lôi và Bối Bối ngẩn người ra.

"Hóa ra là khôi lỗi, khó trách chúng ta phát hiện không được khí tức của ta và cũng khó trách Bối Bối thi triển thiên phú thần thông lại mất đi hiệu lực." Lâm Lôi khóc cũng không được, cười cũng không song. Lúc này, người mặc áo bào mầu tro giờ chuyển thân rời đi.

Bối Bối lập tức mở miệng nói: "Hải, đừng nóng vội đi!"

Nói xong liền bay tới..

"Sưu!" Tử thần khôi lỗi cũng bay tới, nhanh chóng chặn Bối Bối lại. Đồng thời tử thần khôi lỗi miệng phát ra tiếng nói:"Các ngươi định làm gì?"

"Chúng ta cùng một trận doanh đích, không thể hỏi một chút chuyện sao?" Bối Bối nhìn tử thần khôi lỗi ở trước mắt.

Bổn tôn người mặc áo bào mầu tro đã rời đi, lưu lại tử thần khôi lỗi đương nhiên không sợ, cho dù tổn thất thì nhiều nhất tổn thất một khôi lỗi thôi.

"Hai vị ……" Tử thần khôi lỗi lạnh lùng nói: "Làm sao ta biết được các ngươi có hay không cùng một trận doanh với ta. Có lẽ, các ngươi giết chết một binh lính bình thường của phía ta, sau đó lấy máu nhận chủ, dùng thân phận huy chương của bình thường này. Ai có thể xác định được hai người có hay không giả mạo."

Lâm Lôi, Bối Bối ngẩn người ra.

Cũng có thể giả mạo sao?

Suy nghĩ cẩn thận biện pháp giết chết một binh lính bình thường. Đầu tiên giải trừ thân phận huy chương của mình, sau đó lấy máu nhận chủ thân phận huy chương của quân địch. liền có thể ngụy trang. Đợi cho đến khi chiến tranh chấm dứt, lại dùng thân phận huy chương của. Lâm Lôi và Bối Bối còn chưa nghĩ đến điểm này.

"Cho dù các ngươi không giả mạo, người cùng trận doanh cũng có thể tự giết lẫn nhau!" Tử thần khôi lỗi nói xong, liền rời đi.

Lâm Lôi, Bối Bối hai người cũng không ngăn cản tử thần khôi lỗi.

"lão Đại, ta hiểu được một chút, Vì quan vị thống lĩnh ở trong quân doanh lại đề phòng chúng ta rồi." Bối Bối nói. "Cũng giống như người vừa rồi, lo lắng chúng ta đối phó hắn."

Bối Bối cũng hiểu được, đối phương không phải sợ bọn họ hai người, mà là người cùng một phía chém giết, cho dù giết thành công, cũng không có công lao. Nếu thất bại sẽ chết. Do vậy, người mặc áo bào mầu tro đương nhiên phải đi.

"Hắn lo lắng chúng ta giết hắn sao?" Lâm Lôi bất đắc dĩ nói: "đối với chúng ta, giết hắn không có một chút công lao nào. À. không!" Trong đầu Lâm Lôi chợt sáng lên. Hắn rốt cục hiểu được vì sao người cùng trận doanh cũng có thể tự giết lẫn nhau l.

"Sao?" Bối Bối nghi hoặc nhìn Lâm Lôi.

"Người cùng trận doanh cũng có thể tự giết lẫn nhau." Lâm Lôi cảm thán.

"Sao lại vậy?" Bối Bối khó hiểu nói.

"Rất đơn giản, chỉ cần hai người quen nhau, một người gia nhập Hắc Ám Thần Giới nhất phương, tên còn lại gia nhập Quang Minh thần giới nhất phương. Ví dụ là Bối Bối ngươi cùng ta, ở hai trận doanh đối lập. ta giết chết người phía mình. Có huy chương màu đỏ, đối với ta là vô dụng, nhưng ta có thể cho ngươi! ngươi giết chết người phía ngươi, lấy huy chương màu vàng, ngươi có thể cho ta sử dụng." Lâm Lôi cười khổ nói.

Bối Bối hiểu được.

Thượng vị thần thuộc lĩnh chủ, phủ chủ một phía, rất nhiều người là bằng hữu của nhau. Ví dụ như Bối Lỗ Đặc, có lẽ tại Thiên giới cũng có bằng hữu. Bọn họ gia nhập trận doanh đối lập, hoàn toàn có thể có thể sử dụng cách này.

"Cho nên, cho dù người cùng trận doanh. nếu không quen thuộc nahu, cũng không thể tin tưởng." Lâm Lôi bất đắc dĩ nói.

Cũng không trách, thanh niên mặc áo bào màu đen không nhận Lâm Lôi, trực tiếp để cho Lâm Lôi rời đi.

"Xem ra, bây giờ chúng ta cũng phải cẩn thận liễu." Bối Bối mở miệng nói: "Cho dù người cùng một trận doanh cũng không thể buông lỏng."

"Đúng vậy." Lâm Lôi cũng cảm giác được nguy cơ của vị diện chiến trường.

Ngoại trừ, bằng hữu thật sự của mình, những người khác đều không thể tin tưởng. Thân phận huy chương chỉ ra thân phận, không nhất định là thật sự!

"Vừa rồi người kia thật thông minh, dụng tử thần khôi lỗi để dẫn dụ." Bối Bối cười đùa nói, "lão Đại, chúng ta cũng có thể làm như vậy. Bất kể người nào cũng không thể cảm giác được khi tức thân phận huy chương trên người tử thần khôi lỗi. Bọn họ sẽ tưởng người của quân địch, sẽ đánh lén! Chúng ta ẩn ở bên cạnh, có thể đánh lén ngược lại."

Lâm Lôi không khỏi nở nụ cười.

Đây thực sự là biện pháp tốt. Diện tích của vị diện chiến trường khoảng chừng trăm ngàn dặm, nếu phi hành cực nhanh, tựa hồ không xa. Bí mật đánh lén trong phạm vi lớn như thế …… hơn mười người trong tổng số hơn một trăm thống lĩnh ở trong đó, giống như giọt nước mưa trong biển rộng. Ở một chỗ để chờ, rất khó gặp được một người.

Bên trong sơn động, Lâm Lôi, Bối Bối hai người đang ở trong đó. Bọn họ khống chế để tử thần khôi lỗi ỡ xung quanh, cách đó không xa.

"Vừa mới tiến vào vị diện chiến trường không lâu đã gặp được một người. Nhưng bây giờ, một tháng rồi. một người cũng không gặp được." Bối Bối nói thầm: "Dựa theo lời nói của lão Đại, ngay cả chạy đi cũng phải cẩn thận, chờ đợi như như vậy, bao giờ mới đến được Tinh Hà."

"Đừng nóng vội." Lâm Lôi cười nói. Hắn rất kiên nhẫn: "Ở vị diện chiến trường, chỗ nào cũng có thể là chiến trường của các thống lĩnh. Chúng ta không cần chạy loạn xung quanh. Chạy loạn như vậy rất nguy hiểm. Hơn nữa, xác suất gặp một người lại không cao. Chúng ta chờ đợi như này. có lẽ xác suất cũng cao hơn một chút."

"Mỗi người đều chờ đợi thì một người cũng không gặp được." Bối Bối phản bác nói.

"cho nên, chúng ta mỗi một tháng tựu đi tới một khoảng cách, hoán một chỗ phương." Lâm Lôi lạnh nhạt nói, "chúng ta chính là hữu túc túc tám trăm nhiều,hơn...năm thời gian! thời gian rất sung túc!"

Tại vị diện chiến trường, so sánh sự kiên nhẫn. Người nào lo lắng, hơi lộ ra hành tung, sợ rằng đã bị thống lĩnh khác phát hiện ra, một khi bị phát hiện thì sẽ nguy hiểm. Lâm Lôi biết rõ thực lực của mình …… gặp thống lĩnh am hiểu linh hồn công kích thì mình sẽ phiền toái. Mà linh hồn công kích …… đại bộ phận thống đều am hiểu!

"Nếu ngươi không chịu được thì hãy tu luyện đi." Lâm Lôi cười nói.

"Biết rồi." Bối Bối phiết mở miệng.

Lâm Lôi sử dụng bổn tôn để cảnh giác, thần phân thân tập trung tu luyện.

Một người có thể trở thành thống lĩnh lại không có gì xuất sắc sao? Hơn nữa không ít thống lĩnh cũng không phải lần đầu tiên tiến vào vị diện chiến trường. Bọn họ đều có đều có sách lược.

Lâm Lôi áp dụng phương án chờ đợi. Ba tháng trước, mặc dù gặp đuwojc một người, song người đó là cùng trận doanh với. Lâm Lôi và Bối Bối không động thủ.

"Ở địa phương này, chắc là không có thống lĩnh của quân địch đi ngang qua."

"lão Đại, ngươi nhanh chóng quyết định đi. Ta thấy rằng phải đi sang bên kia của Tinh Hà . Ta phỏng chừng trong trận doanh của quân địch, dám chắc thống lĩnh của quân địch càng nhiều!"

Lâm Lôi cố ở lại ba tháng, cuối cùng quyết định rời sơn động. Lâm Lôi, Bối Bối hai người lặng yên, đi tới theo hướng tới gần Tinh Hà.

Trong một thấp, cũng có một gian mật thất trống trải.

Một gã Nam tử tóc đen, mặc áo bào đen đang khoanh chân, ngồi im ở trong mật thất, bên cạnh còn có ba người ngồi khoanh chân. Đột nhiên một đạo thân ảnh lặng yên, theo bậc thang đi lên, khom người nói: "Chủ nhân. Người bên ngoài của chúng ta phát hiện ngưới của phía Hắc Ám thần giới. Là một gã thanh niên và một gã thiếu niên! chủ nhân cho trong bản đồ phổ của chúng ta, cũng không giới thiệu hai người."

"Sao. Là người lạ à?" Nam tử tóc đen, mặc áo bào đen mở mắt, trong đôi mắt xẹt qua một tia tử quang.

"đúng vậy, chủ nhân." Người đó cung kính nói.

"Tốt lắm, cũng nên đi ra ngoài đi săn thôi." Thân hinh của nam tử tóc đen, mặc áo bào đen chớp động, liền biến mất trong mật thất.

Tại vị diện chiến trường, Lâm Lôi muốn đánh lén người khác, người khác cũng muốn đánh lén hắn. Điều này cùng phụ thuộc bản lĩnh. Người nào có bản lĩnh manh ẩn trốn. Người nào có sách lược mạnh! Lâm Lôi, Bối Bối lần đầu tiên tới vị diện chiến trường, kinh nghiệm còn quá ít, muốn đánh lén người khác thì thật khó.

Mà bây giờ ……

Bọn họ đang bị theo dõi!

"Lão Đại, chúng ta chờ đợi ở địa phương nào? Nếu không, chúng ta trực tiếp đi qua Tinh Ha, Ngay tại đây …… hừ hừ, có người lại đây, phải đi tranh tài một hồi." Bối Bối truyền âm nói, trong đôi mắt của hắn không có một tia long lắng, mà ngược lại có một tia hưng phấn.

"Chờ đợi ở bên bờ Tinh Hà, là cái bia cho người khác."

Lâm Lôi đột nhiên nhíu mày.

"Làm sao vậy?" Bối Bối nghi hoặc nói.

"Sưu!"

Lâm Lôi đột nhiên quay đầu lại, chỉ thấy một mũi tên trong nháy mắt tới trước người. Phản ứng đầu tiên của Lâm Lôi đó là " ông” bên ngoài thân tràn ngập xuất thổ quang mang màu vàng, trong nháy mắt bao trùm khoảng cách gần ngàn thước xung quanh. Đúng là tuyệt chiêu của Lâm Lôi - - Hắc thạch không gian!

Dẫn lực hướng tới Lâm Lôi!

"Phốc!" Mũi tên nhanh chóng đâm vào cơ thể.

Tốc độ quá nhanh, Lâm Lôi căn bản không cách nào tránh né.

"Bối Bối, giết hung thủ!" Lâm Lôi dùng thần thức truyền âm, rồi sau toàn tâm đối phó với linh hồn công kích.

"Bồng!"

Mũi tên này hung hăng đánh về phía linh hồn của Lâm Lôi, đánh vào màng trong suốt, nhất thời bạo liệt ra, biến thành điểm sáng màu trắng. Điểm sáng màu trắng dễ dàng phát hiện lỗ hổng có năng lực phòng yếu, lập tức tấn cống.

"Xuy xuy” linh hồn lực màu xanh hóa thành từng đạo hư vô hình kiếm, lần lượt đánh sâu vào điểm sáng màu trắng.

"Người này là ai? Lôi Tư Tinh? Hình dáng căn bản không đúng. Chỉ là này dẫn lực làm sao mạnh như vậy được. may là …… ta đừng từ xa ngay từ đầu." Thân ảnh màu tím cách Lâm Lôi vài trăm thước, phát động đánh lén. nếu khoảng cách tái gần, Lâm Lôi và Bối Bối sẽ phát hiện.

Hắc thạch không gian bao trùm khoảng cách mặc dù xa.

Nhưng tốc độ của người mặc áo báo màu tím cũng rất nhanh, chống lại dẫn lực, dám chạy ra khu vực hắc thạch không gian chỉ trong thời gian ngắn. Bối Bối cách hắn cũng chỉ hai - ba trăm thước.

"U”

Bối Bối phẫn nộ, lại một lần nữa thi triển thiên phú thần thông.

"Sao?" Người mặc áo bào màu tím vừa nhìn thấy ảo ảnh phệ thần thử khổng lồ, sợ đến vừa nhảy lên: "vừa rồi là tuyệt chiêu của Lôi Tư Tinh, người này lại có tuyệt chiêu của Bối Lỗ Đặc!"

Bên ngoài thân người mặc áo bào màu tím bộc phát ra vầng sáng màu trắng, là chủ thần lực!

Tốc độ trong nháy mắt tăng đến cực hạn.

"Ông!" Thiên phú thần thông ẩn chứa ba động kỳ dị, nhanh chóng chạy trốn!

"Hắn nhanh thật, để cho hắn thoát được!" Bối Bối không cam lòng nói.

Thiên phú thần thông dùng linh hồn lực lai thi triển, có một quá trình. hơn nữa có khoảng cách hạn chế. Bối Bối vốn cách đối phương khoảng hai - ba trăm thước, hơn nữa trong lúc nguy cấp, đối phương liều mạng tiêu hao một giọt chủ thần lực, tăng tốc chạy trối chết.

"Chuyện gì xảy ra? Hai tiểu tử xa lạ, một người có tuyệt chiêu của Lôi Tư Tinh, người còn lại có tuyệt chiêu của Bối Lỗ Đặc. Thật sự là xui xẻo. Hôm nay thiếu chút nữa, Ô Ngõa Nã ta thua bởi tay bọn họ. Chưa được cái gì, đã tổn thất một giọt chủ thần lực, Thật sự là!" Người mặc áo bào màu tím không cam lòng: "Không ổn rồi, chủ thần lực phát tán …… nhất định sẽ khiến cho thống lĩnh khác chú ý. Xui xẻo, xui xẻo!"

Đôi lời của người dịch:

Mấy hôm nay mình post lại mấy chương cũ vì:

- Do một số lý do, ban quản trị đã xóa bài của người dịch trước.

- Theo như một số bạn đọc lại thì bản dịch mình post đầy đủ hơn.

Đêm nay mình sẽ post đến chương 17 nhưng sẽ muộn đấy, mình sẽ làm xong đến chương 17 mới ngủ. Tốt nhất là các bạn đi ngủ đi cho đỡ mệt. Mình không thể nào hứa chính xác là mấy giờ xong.

Bàn Long - Chương #664