Chương 649: Chúa Tể Tử Vong


Từ khí tức, Lâm Lôi dễ dàng nhận ra những người vừa đến. Ngân bào hắc đồng nữ tử là Ngân sắc cửu đầu xà. Những người khác là trượng phu nàng, cùng chín đứa con nàng biến hóa thành.

"A Sắt Tư, chủ nhân chưa tới sao?" Ngân xà’Duẫn Na Uy' nói.

A Sắt Tư lắc đầu nói: “Vẫn chưa tới, Bá Lặc Lôi ăn U Minh Quả, cũng đang đợi chủ thần. Nhưng chủ thần hẳn là biết tin Bá Lặc Lôi đã ăn U Minh Quả, phỏng chừng sẽ sớm tới đây thôi.” Lâm Lôi cùng Bối Bối vừa nghe xong, không khỏi cố nén lo lắng, chỉ có thể đứng ở một bên chờ đợi.

"Lâm Lôi.” Bá Lặc Lôi đi tới, thấp giọng âm nói: “Các ngươi còn không đi mau.”

"Sao vậy?" Lâm Lôi ngẩng đầu nhìn về phía hắn.

"Bá Lặc Lôi, hắn không muốn đi. Ngươi xen vào việc của người khác làm gì.” Ngân xà’Duẫn Na Uy' cười giễu nói.

Bá Lặc Lôi không bận tâm ngân xà, tiếp tục nói: “Lâm Lôi. Này Duẫn Na Uy thân cận nhất với chủ thần. Hơn nữa chủ thần muốn giết người …… nói giết là sẽ giết. Không ai có khả năng thay đổi ý định của chủ thần " Hiển nhiên qua A Sắt Tư, Bá Lặc Lôi cũng biết không ít thông tin liên quan tới Tử vong chủ thần.

Lâm Lôi nhướng mày, liếc mắt nhìn ngân xà’Duẫn Na Uy'.

Lục bào nữ tử cười lạnh nói:”Bây giờ nóng nảy sao? Nói cho các ngươi biết, bây giờ các ngươi trốn cũng không còn kịp rồi! Chủ thần sẽ rất nhanh quay lại …… đến lúc đó, chỉ cần trong phạm vi Minh Giới, chủ thần đều có thể rất nhanh chóng tìm được các ngươi và giết chết các ngươi! Dám giết Đại tỷ của ta …… hừ hừ.”

Lục xà chín huynh muội có oán khí rất lớn. Nhưng bọn họ đều thử qua thực lực của Lâm Lôi cùng Bối Bối.

"Đắc ý cái gì.” Bối Bối thấp giọng mắng một câu.

"Bối Bối. Đừng để ý tới bọn họ. Chúng ta đến bên cạnh đi.” Lâm Lôi truyền âm nói. Lúc này cùng Bối Bối đi tới khu đất bằng phẳng tương đối hẻo lánh, có rất nhiều hoa cỏ và đợi chủ thần quay lại.

Lâm Lôi nhìn thoáng ra xa, nọ, ngân xà vợ chồng cùng chín con gái đang thấp giọng bàn luận, có lúc lại nhìn qua bên này. Mà Bá Lặc Lôi, A Sắt Tư cũng chỉ có thể bảo trì trầm mặc. Hiển nhiên Lâm Lôi cùng Bối Bối căn bản không nghe bọn hắn khuyên bảo …… bây giờ cũng chỉ có thể chờ chủ thần trở lại.

Hai - ba giờ trôi qua.

"Chủ thần còn chưa tới.” Bối Bối truyền âm có chút nóng nảy.”Chủ thần đang làm gì vậy?"

"Tư tưởng của Chủ thần, chúng ta không có khả năng hiểu được.” Lâm Lôi chờ đợi ở đây đã hai- ba giờ, thời gian trôi qua thật đau khổ: “Bối Bối, từ khẩu khí ngân xà’Duẫn Na Uy', ta thấy cô ta cùng chủ thần quan hệ hình như thật sự rất thân cận, ngươi nói xem …… chủ thần có thể hay không trợ giúp ta?"

Bối Bối liếc mắt nhìn Lâm Lôi một cái.

Trong trí nhớ Bối Bối, Lâm Lôi rất ít khi bàng hoàng như thế. Nhưng bây giờ, Bối Bối hoàn toàn cảm nhận được Lâm Lôi đang rất bàng hoàng.

"Lão Đại. Chủ thần nhất định tới, nhất định tới.” Bối Bối truyền âm nói.

Lâm Lôi hít thở một hơi thật sâu, trong lòng cũng thoải mái hơn.

"Lâm Lôi!" Một nói âm thanh đột ngột vang lên. Lâm Lôi quay đầu nhìn lại, chỉ thấy A Sắt Tư bay lại, nhìn Lâm Lôi, không khỏi âm thầm lắc đầu, đồng thời trịnh trọng nói:”Chủ thần vừa mới truyền âm cho ta, để cho ta dẫn Bá Lặc Lôi và các ngươi tới cung điện chủ thần. Bây giờ chủ thần đã trở lại.”

Mắt Lâm Lôi sáng lên.

"Chủ thần trở lại?" Lâm Lôi cảm thấy trái tim đập nhanh.

"Hãy đi theo ta.” A Sắt Tư trịnh trọng nhắc nhở nói: “Ngươi nên nhớ kỹ. Tính tình Chủ thần thật sự không tốt. Nếu nhìn ngươi thuận mắt, có lẽ còn đối tốt với ngươi, tốt lắm. Nhưng nếu nhìn ngươi không vừa mắt …… nói giết ngươi là có thể giết ngay. Cho nên ngươi cùng Bối Bối ngàn vạn lần đừng có một chút bất kính.”

Lâm Lôi lập tức gật đầu: “Ta biết.”

"Ta sẽ không làm chủ thần tức giận đâu.” Bối Bối cũng liền nói, Bối Bối rành mạch từng câu.

Qua lời nói của A Sắt Tư, Lâm Lôi thấy Tử vong chủ thần, hẳn là thuộc loại hỉ nộ thất thường. Rất có thể vô duyên vô cớ giết người. Ứng phó với người như thế, là khó khăn nhất, có đôi khi …… bị giết mà cũng không biết nguyên nhân vì sao bị giết.

A Sắt Tư liếc mắt nhìn Lâm Lôi, Bối Bối một cái, không khỏi thầm than.

A Sắt Tư biết rõ. Ngân xà’Duẫn Na Uy' cùng chủ thần có quan hệ rất tốt, Một khi Duẫn Na Uy tố cáo. Rất có thể ngay cả Lâm Lôi nói chuyện cũng không cơ hội, sẽ giết Lâm Lôi hai người.

"Đi thôi.” A Sắt Tư bay phía trước. Lâm Lôi cùng Bối Bối hai người lập tức đuổi theo. Giữa không trung, Bá Lặc Lôi đợi bốn người tập trung, rồi bay theo hướng cung điện trên U Minh sơn bay đi. Ở cung điện, cửa điện mở rộng ra. Kim xà, Ngân sắc cửu đầu xà và cả nhà đã tiến vào.

Tài chất của cung điện đều giống nhau, đều là màu tím đen. Đồng thời, một cổ khí tức hàn lãnh từ trong cung điện chậm rãi toát ra.

"Đi theo ta phía sau. Không được đi sai đâu.” A Sắt Tư thấp giọng nói.

"Biết rồi.” Lâm Lôi nói.

"Yên tâm.” Bá Lặc Lôi cũng có chút khẩn trương, hắn cũng lần đầu gặp Tử vong chủ thần.

Lúc này Lâm Lôi, Bối Bối, Bá Lặc Lôi ba người đi sau A Sắt Tư từ phía ngoài đại điện tiến vào trong đại điện. Lâm Lôi, Bối Bối, Bá Lặc Lôi thậm chí không dám trực tiếp ngẩng đầu nhìn, sợ sẽ làm cho chủ thần nổi giận.

"Lão Đại. Đại điện này có hàn khí bức người .” Bối Bối dùng linh hồn truyền âm nói.

Lúc này, A Sắt Tư quỳ xuống:”Bái kiến chủ thần!"

"Bái kiến chủ thần!" Lâm Lôi, Bối Bối, Bá Lặc Lôi ba người đều quỳ xuống. Sau khi tiến vào đại điện, chưa có lệnh chủ thần, cũng không dám ngẩng đầu, nhìn lên. Nghiêm khắc mà nói …… không được phép nhìn thẳng chủ thần. Đây là chuyện rất mạo phạm. Lâm Lôi giờ phút này tự nhiên không dám.

Vào lúc này -

"Chủ nhân!" Một giọng nói bi thương vang lên : “Đề Na đã chết, là do tên Bối Bối, chính là hắn! Là hắn trực tiếp giết chết. Bối Bối còn muốn giết ta, nếu không phải Tánh mạng chủ thần ra tay, sợ rằng ta sẽ không còn thấy được chủ nhân nữa. Chủ nhân. Người nhất báo thù cho Đề Na!"

Nghe vây, trong lòng Lâm Lôi run lên.

Quả nhiên, ngân xà tố cáo.

"Mẹ nó. Thật sự muốn giết cô ta!" Bối Bối truyền âm nói. “Lão Đại. Ngân sắc cửu đầu xà thật sự hiểm ác.”

"Bối Bối, nghe chủ thần nói chuyện.” Lâm Lôi vẫn quỳ như trước.

"Duẫn!" Một nói lạnh như băng từ phía trên truyền đến: “Chuyện này, ta sẽ có quyết định.”

Lâm Lôi cùng Bối Bối nghe xong ngẩn người ra.

Tử vong chủ thần là nữ nhân?

"Ba ngươi, hãy ngẩng lên đầu lên.” Thanh âm lạnh như băng vang vọng đại điện. Lâm Lôi, Bối Bối, Bá Lặc Lôi ba người mới dám ngẩng đầu. Lúc này, Lâm Lôi mới phát hiện, trong cung điện rất trống trải, ngay cả cột cũng không có. Ánh mắt Lâm Lôi hướng lên chỗ ngồi của Tử vong chủ thần!

Vương tọa (chỗ ngồi) cũng chỉ một mầu đen.

Trên Vương tọa, có một nữ nhân mặc trường bào màu tím ngồi. Trên trường bào màu tím có hoa văn cây cỏ, và ngân xà. Tử vong chủ thần , mái tóc dài màu đỏ như máu. Khuôn mặt xinh đẹp. Đặc biệt là hai mắt phảng phất mang theo một cỗ lôi điện trực tiếp bổ về phía trái tim Lâm Lôi.

Lâm Lôi vừa nhìn thấy mặt Tử vong chủ thần, sợ ngây người.

Bối Bối cũng trợn tròn mắt.

Bá Lặc Lôi đứng im.

"Ngươi -" Bối Bối không biết nên nói cái gì.

"Thế nào. Rất kinh ngạc?" Thanh âm lạnh như băng truyền đến.

Lâm Lôi, Bá Lặc Lôi, Bối Bối ba người nhất thời im lặng, không tiếng động. Dung mạo của Tử vong chủ thần rất giống lão bản của U Minh tửu điếm ở chân núi U Minh Sơn, là hồng phát thiếu nữ, giống nhau như đúc! Ngay cả ánh mắt cũng giống nhau! Lâm Lôi ba người liếc mắt một cái nhận ra chủ thần chính là lão bản của tửu điếm!

"Tử vong chủ thần là lão bản của U Minh tửu điếm sao?" Lâm Lôi cảm thấy đầu óc phát mộng.

Chủ thần cũng mở tửu điếm sao?

"Ha ha ……" Tử vong chủ thần phát ra tiếng cười cực kỳ vui vẻ,”Thấy vẻ mặt các ngươi, thật sự là làm cho người ta vui vẻ! Vô số năm qua, ta tại U Minh tửu điếm, nhìn các ngươi tiến vào U Minh Sơn, muốn tìm U Minh Quả, chứng kiến các ngươi liều mạng. Đi chịu chết. Thật là chuyện rất có ý tứ nhưng lại rất vui vẻ! Đúng. Hay, chính là vẻ mặt này. Ha ha!"

Lâm Lôi ba người hoàn toàn trợn tròn mắt.

Tử vong chủ thần, là như thế này sao?

Cố ý phát ra chuyện ’U Minh Quả', hấp dẫn vô số người Minh Giới tới. Chủ thần lại mở tửu điếm, làm lão bản tửu điếm. Vui vẻ nhìn đám người đi chịu chết.

"Tử vong chủ thần, thật là rỗi hơi.” Lâm Lôi trong lòng thầm nghĩ.

Bất quá,Tử vong chủ thần có vĩnh hằng tánh mạng. U Minh Quả, sợ rằng căn bản là là 1 trò chơi của Tử vong chủ thần. Đối với Tử vong chủ thần mà nói …… Ở trong cung điện chủ thần và đợi người có U Minh Quả tới bái kiến nàng, nhìn vẻ mặt của những người tới gặp nàng, đối với Tử vong chủ thần mà nói là chuyện vui vẻ nhất!

Bên cạnh, A Sắt Tư cũng không dám lên tiếng.

Năm đó, hắn cũng giống như vậy. Lúc ngẩng đầu thấy Tử vong chủ thần chính là lão bản tửu điếm cũng sợ hãi như vậy. A Sắt Tư chỉ có thể thầm nghĩ trong lòng:”Đây là tử vong chúa tể …… …cường đại vô địch nhất, mình chỉ cần bằng một phần là tốt lắm rồi.”

"Bá Lặc Lôi! Trước tiên ngươi hãy đứng ở một bên mà nhìn.” Tử vong chủ thần hứng thú nhìn về phía Lâm Lôi hai người: “Thật làm cho người ta rất kinh ngạc. Các ngươi hai người còn sống, xông qua cửa ải của Duẫn cùng kim. Công kích của Lâm Lôi không ngoài dự liệu của ta. Nhưng thực lực Duẫn còn mạnh hơn Kim không ít. Bối Bối, ngươi có khả năng chống được công kích của Duẫn. Mới làm cho ta giật mình.”

Nghe vậy, Bối Bối có chút đắc ý, nhưng cũng không dám phóng tứ, chỉ có thể lộ ra vẻ tươi cười.

"Đừng đắc ý. Ngươi có khả năng chống lại, hẳn là dựa vào Bối lỗ Đặc.” Tử vong chủ thần cảm thán một tiếng “Không được, phải thừa nhận. Bối lỗ Đặc tiểu tử này đối với ngươi. Thật sự là ……"

Lâm Lôi âm thầm nghi hoặc.

"Bối Bối?" Lâm Lôi truyền âm nói.

"Lão Đại, ta cũng không biết a. Ta dựa vào chính mình để chống lại.” Bối Bối truyền âm nói.

"Lâm Lôi, nghe nói ngươi tới lần này, là muốn vì tìm được thân nhân, huynh đệ của người đã thành vong linh. Hơn nữa để cho bọn họ khôi phục trí nhớ, đúng không?" Tử vong chủ thần mở miệng nói.

Lâm Lôi ngửa đầu nhìn chủ thần, chờ đợi nói: “Đúng vậy, chủ thần. Xin chủ thần giúp ta.”

"Dựa theo quy củ của ta, các ngươi từ chân núi U Minh tới đây. Đến nơi này, ta sẽ đáp ứng các ngươi một yêu cầu.” Tử vong chủ thần nói, Lâm Lôi, Bối Bối không khỏi nhìn chằm chằm này Tử vong chủ thần. Tử vong chủ thần nói tiếp: “Nhưng các ngươi giết Đề Na, theo nói lý cũng nên giết các ngươi, vì Đề Na mà báo thù!"

Lâm Lôi, Bối Bối ngẩn người ra.

"Các ngươi tới đây, ta phải thưởng cho. Các ngươi lại giết Đề Na, ta phải trừng phạt! Như vậy …… thưởng và trừng phạt triệt tiêu! Yêu cầu của các ngươi, ta sẽ không đáp ứng. Nhưng ta cũng không giết các ngươi.. Trực tiếp đi đi, nhớ tới vẻ mặt vừa rồi của các ngươi. Thật sự là, ha ha ……" Tử vong chủ thần không khỏi cười lên.

Không đáp ứng?

"Chủ thần!" Lâm Lôi, Bối Bối lập tức hô.

"Chủ thần!" Duẫn Na Uy cũng vội la lên.

Hai phương đều không muốn.

"Thế nào, có ý kiến gì?" Vốn đang cười, khuôn mặt Tử vong chủ thần đột nhiên lạnh lẽo, ánh mắt đảo qua bọn họ ba người. Ánh mắt đảo qua, Lâm Lôi cùng Bối Bối chỉ cảm thấy đáo linh hồn bị một trận run rẩy, Duẫn Na Uy cũng sợ đến không dám nói thêm nữa, nàng biết rõ tính tình của Tử vong chủ thần.

Đừng thấy bây giờ cười vui vẻ, nói không chừng lại lập tức trừng phạt.

Duẫn Na Uy không dám nói, nhưng Lâm Lôi sao có thể từ bỏ.

"Chủ thần.” Lâm Lôi lập tức hô, đồng thời lật tay, trong tay xuất hiện lệnh bài của Huyết Phong chủ thần. Lâm Lôi lại quỳ xuống, khẩn cầu nói: “Chủ thần, xin người hãy nể mặt Huyết Phong chủ thần, có thể cho ta một một cơ hội. Để cho ta cứu cha và huynh đệ của ta. Ta chỉ cần một cơ hội!"

"Thật buồn cười!" Âm thanh lạnh lùng truyền đến.

Lâm Lôi ngẩng đầu nhìn lại.

Bên cạnh Duẫn Na Uy cũng là cười giễu nói:”Lâm Lôi. Huyết Phong chủ thần là cái gì? Ngươi cũng biết chủ nhân của ta là Minh Giới chủ thần cực mạnh - Tử Vong chúa tể! Phóng mắt ra mấy vị diện, cũng chỉ có chúa tể của tam đại chí cao vị diện, mới có thể so sánh với chủ nhân ta mà thôi! Ngươi dựa vào Huyết Phong chủ thần hay Tử Kinh chủ thần cũng vô dụng thôi.”

Bàn Long - Chương #649