Chương 549: Nơi Bí Mật Dưới Lòng Đất


“Rời khỏi đảo Mịch La rồi”? Lâm Lôi dù nghe thế nhưng vẫn hỏi lại.

Cuộc giao đấu mới có mấy ngày, Tái Hi Lợi và Tái Khắc La cũng mới cưới chưa lâu, làm sao lại bất ngờ đi khỏi đảo? Thật sự có đi khỏi thì cũng sẽ có người nhìn thấy chứ? Mà mấy ngày nay, Lâm Lôi cũng đã hỏi nhiều người rồi.

Không ai biết tin tức gì về Tái Hi Lợi, chẳng ai nhìn thấy nàng?

“Hắn đang nói dối”! Lâm Lôi đoán thầm.

Vì sao Tái Khắc La lại phải nói dối? Trong khoảnh khắc, Lâm Lôi cũng không thể đoán được vấn đề.

“Mọi người theo sau tôi. Xuất phát”. Tái Khắc La lúc này nét mặt thâm trầm, dứt lời, một mình mình đi lên trước hướng về đỉnh Trác Dương. Lâm Lôi lòng đầy nghi hoặc, nhưng cũng đi theo lên.

Khu đỉnh núi đường rừng, Lâm Lôi đợi cho mọi người lên trước.

Lúc này, bọn Lâm Lôi mới đi đến một hang động tối om. Trong động có một luồng sáng hắt ra. Tái Khắc La luồn vào động trước nhất, còn Lâm Lôi và tám người chần chừ, nhưng rồi cùng nhau chui vào.

“Thiếu gia Tái Khắc La”. Một trưởng lão mở miệng: “Chốn bí mật của đao nói cho cùng là ở nơi đâu? Hang động này sâu e không thấy đáy”?

“Theo ta là được rồi”! Tái Khắc La lạnh lùng.

Lâm Lôi, Lạc Mậu và mọi người cẩn thận dò bước. Sợ cái gì, đã có Tái Khắc La đi trước rồi mà. Hai người họ rất dễ giết chết Tái Khắc La, làm gì có chuyện Tái Khắc La dám giở trò. Hơn nữa, Lâm Lôi cũng biết được từ Tháp La Sa, nơi bí mật cất giấu hình ảnh nổi.

“Lâm Lôi”! Một giọng nói vang lên bên tai Lâm Lôi.

Lâm Lôi ngoái nhìn sang Lạc Mậu. Thông tin Thần thức vừa rồi là của Lạc Mậu. Miệng Lạc Mậu cong hớn lên: “Nhìn thấy chiêu đánh của ngươi, ta mới khẳng định, Tứ chủng Thần thú các ngươi quả danh bất hư truyền. Không biết Tứ chủng giai tộc Thần thú với các chi nhánh thì thế nào”?

“Hỏi gì mà hỏi lắm thế”! Lâm Lôi truyền Thần thức.

Trên thực tế, Lâm Lôi hiểu cũng không nhiều được Tứ chủng gia tộc Thần thú.

“Phải rồi. Không cần thiết hỏi lắm. Giao đấu thực sự với nhau là đủ rồi. Đợi lần đi này về trước hết thử so tài xem xem. Còn sau đó thì ta lại đi U Lam phủ mất rồi”. Vẻ mặt Lạc Mậu lạnh tanh, nhưng cặp mắt thì long lanh. Giao đấu với cao thủ, Lạc Mậu vô cùng khát khao.

Lâm Lôi bất chợt đau đầu.

Đi từ trong lòng đất đi ra, so tài với một kẻ điên ư? Không phải là không thích so tài, là Lâm Lôi hiểu rõ thực lực của mình. Nếu như gặp phải là người giỏi công kích vật chất thì chẳng sao, nhưng gặp phải người giỏi công kích linh hồn thì e là thảm lắm.

Lòng Lâm Lôi thầm chửi: “Thôi đành chịu, kẻ điên này so với Lý Nhĩ Mông Tư còn điên hơn, gặp cao thủ là cứ muốn so tài”.

Lâm Lôi truyền Thần thức cho Lạc Mậu trong quãng thời gian đó, bọn Lâm Lôi đi được một quãng xa hàng chục dặm, kể cũng thật là lạ. Men theo đường hầm đi được hàng chục dặm, không phát hiện được đầu và cuối.

“Theo độ sâu này, có lẽ là lòng của Đảo Mịch La”. Lâm Lôi nghĩ thầm.

Bỗng nhiên Lâm Lôi phát hiện, phía trước đường đi toàn là nước ngập.

“Trước mặt toàn là nước, còn đi thế nào được?” Có người không chịu được cất tiếng hỏi.

“Cứ theo ta là được rồi, việc gì phí lời”. Tái Khắc La tâm tình không được vui vẻ. Khi Lâm Lôi hỏi chuyện ở đỉnh núi Tác Dương đã khiến cho Tái Khắc La cảm thấy bực bội. Lời của Tái Hi Lợi trước khi chết nói khiến cho Tái Khắc La dằn vặt, nhục nhã.

“Róc rách…”.

Bọn Lâm Lôi mấy người bám sát theo Tái Khắc La đi trong nước. Tám người chìm trong nước nhưng người nào người nấy đều có lồng bảo vệ chắn nước tiếp xúc với thân mình.

Lâm Lôi nhớ lại lúc nói chuyện với Tháp La Sa: “May mà lúc đầu đã hỏi kỹ Tháp La Sa là đảo tây này nằm ở nơi nào”.

Con đường thông ngập nước chung quanh đều là cây cối màu xanh chứng tỏ ít người qua lại rất lâu rồi.

Đột nhiên…bên dưới lối đi trong động bằng phẳng. Lối thông bằng phẳng này phía trước ánh sáng lờ nhờ.

“Cuối cùng cũng đã đến được tận cùng”. Lâm Lôi không nén được sự vui mừng nói to lên. Ra khỏi đường ngầm ngập nước, thì cả một thế giới mênh mông là nước.

“Ồ! Chốn bí mật của đảo tây, thì ra là biển rộng”? Lâm Lôi kinh ngạc.

Tái Khắc La cười một cách lạnh lùng: “Quá ngạc nhiên phải không”?

Lâm Lôi phát hiện ra, từ sau khi mình hỏi chuyện, mặt của Tái Khắc La lúc nào cũng khó chịu, tính khí cục cằn. Bởi thế Lâm Lôi không thèm hỏi nữa. Nếu giao đấu với Tái Khắc La thì có gì vui vẻ đâu.

Bay lượn trong biển cả một lúc, bọn Lâm Lôi cảm thấy yên lòng.

Chốn xa xăm kia, là biển rộng sừng sững những toà thành to lớn hình tròn rộng đến hàng chục dặm. Những toà thành tựa như những con thú lớn nằm mai phục khiến cho người ta phải kinh hoàng. Trên những toà thành vô vàn những lính dày đặc canh giữ. Mỗi người đều có rất nhiều tay.

“Đây mới là chốn bí mật nhất của đảo tây gia tộc ta”. Tái Khắc La tự hào: “Chốn bí mật của gia tộc Ba Cách Tiêu ta! Các ngươi có dịp đến, âu cũng là một vận may”.

Tái Khắc La dứt lời, từ nơi xa một chiến sĩ áo giáp màu đen bay tới. Nhìn thấy đội bảo vệ áo giáp đen, Lâm Lôi và nhiều người nữa đều cảm thấy ngỡ ngàng, người nào người nấy sát khí đằng đằng, mặt mày lạnh tanh.

“Mỗi một người đều là cao thủ”. Lâm Lôi kinh ngạc vô cùng so sánh chiến sĩ bảo vệ đảo Mịch La, những chiến sĩ áo giáp màu đen này có mang theo cả khiên nom đến là hùng dũng, lạnh lùng. Ngay đến cả Lạc Mậu bắt gặp cũng phải lim dim mắt nhìn. Lâm Lôi quan sát kĩ những thành luỹ ở chốn xa xăm.

“Người của một gia tộc, sao mà lại đông đến thế”! Lâm Lôi giật mình.

Chỉ nhìn lướt qua cũng có đến hàng nghìn người, mỗi một người đều là Thượng vị thần, mà là những Thượng vị thần tài giỏi. Họ không chỉ là những chiến sĩ bảo vệ đảo, có trình độ chẳng bất cứ một kẻ nào xâm phạm.

“Thiếu gia Tái Khắc La” Một người cầm đầu toán lính đi đến thi lễ.

“Họ đều đến rồi. Đi đi”! Tái Khắc La lạnh lùng nói. Mười chiến sĩ bảo vệ đảo áo giáp đen dẫn bọn Lâm Lôi đi tiếp. Tất cả đi về phía thành luỹ màu đen phía trước, cửa thành đang mở rộng.

Chốn sâu đáy biển. Một toà thành màu đen đã tồn tại không biết bao nhiêu thời gian.

Điều kỳ quái nhất là…

Trong thành luỹ màu đen ấy như có một sức mạnh nào đấy tiềm ẩn ghê gớm, nước biển đều được chặn lại cả ở bên ngoài, do đó nước biển không tiếp giáp nổi với tường thành. Nó tựa như một cái trục thuỷ tinh trong xuốt bảo vệ thành luỹ cổ đại, nước đều chặn cả lại ở bên ngoài.

Bọn Lâm Lôi đi vào trong khu vực có nước tràn.

“Ôí”! Ai nấy đều ngạc nhiên. Cặp mắt của Lạc Mậu sáng quắc lên.

Lâm Lôi ngoái đầu lại nhìn một cách soi mói, nhưng không phát hiện nổi nét đặc biệt nào của lồng trục: “Thật là kì diệu”. Khi đi vào trong thành luỹ màu đen, thấy có rất đông chiến sĩ bảo vệ, Lâm Lôi rất đỗi kinh hoàng.

“Đây, e mới là thực chất lực lượng chính bảo vệ gia tộc Ba Cách Tiêu”. Lâm Lôi thầm nghĩ, và hết đỗi ngỡ ngàng.

Trong thành luỹ màu đen, có một bãi rộng, bọn Lâm Lôi được đưa tới đó.

“Các vị chờ ở đây một lát, sẽ có người dẫn đi tiếp”. Tái Khắc La lạnh lùng nói: “Các ngươi có phải đã có cơ hội đi đến chốn bí mật? Nhưng còn phải qua kiểm tra”. Nói xong, Tái Khắc La quay đầu trở về.

Nhiệm vụ của Tái Khắc La đã hoàn thành.

“Kiểm tra”? Có ai đó cất lên câu hỏi.

“Chẳng phải nói chúng ta là những người trăm thắng thì xuống chốn bí mật tham quan không cần phải kiểm tra cơ mà”?.

Nghe những lời bàn tán xôn xao, Lạc Mậu và Lâm Lôi đều không thốt lên lời nào. Lâm Lôi rất hiểu cửa ải kiểm tra. Lâm Lôi quan sát chung quanh, trên toà nhà giữa bãi rộng có rất đông lính bảo vệ mặc áo giáp màu đen, toàn bộ thành luỹ hệt như một chiến luỹ quân sự, hết sức nghiêm ngặt.

Đợi một lúc lâu, bọn Lâm Lôi nhìn thấy cảnh cửa lớn màu xanh đậm cũ kĩ cao chừng mười mét ở phía toà nhà mở ra.

Két…cánh cửa lớn màu xanh xẫm được mở, phát ra tiếng rít nghe vô cùng chối tai.

Từ trong cánh cửa lớn có sáu người đi ra, cầm đầu là một người tóc râu đều trắng mặc áo giáp màu đỏ, tay cầm khiên màu đỏ, năm người đi sau thì mặc áo giáp đen. Những người sau ai nấy lại khoác khiên màu đỏ.

“Xin chào các vị”! Người già tuổi râu tóc bạc trắng đi lên phía trước cởi mở nụ cười: “Đến với Hán Đế Tái thành! Để ta giới thiệu, ta tên gọi là Vưu Lại”!

Hán Đế Tái thành?

Lòng Lâm Lôi hết đỗi nghi hoặc.

“Tuy nói là kẻ mạnh chiến thắng trong trận võ nghệ, đều có thể đến được chốn bí mật này”. Vưu Lại cười: “Nhưng ở đây là hình ảnh nổi ở trong chốn bí mật. Ai đến được đây đều được quan sát. Muốn nhìn, phải trải qua cuộc kiểm tra”.

“Hình ảnh nổi, thế nào là hình ảnh nổi”? Lạc Mậu lên tiếng.

“Cuộc đọ sức của các Ác ma bẩy sao, của Tu La, cuộc chiến tranh Vị Diện, cả đến cuộc giao đấu của các vị Thần chủ”. Vưu Lại tươi cười: “Đây là sự tích luỹ hàng bao nhiêu năm nay của gia tộc Ba Cách Tiêu của chúng ta”!

Nói ra câu này, những người nghe đều trố cả mắt lên. Ngay cả Lạc Mậu cặp mắt ngời ngời. Lâm Lôi âm thầm thở dài. Những hình ảnh nổi những cuộc giao chiến của kẻ mạnh siêu đẳng rất có sức lôi cuốn với bất cứ người nào.

“Gìơ đây các người từng người một đi ra, cùng đọ sức với ta. Ta sẽ căn cứ vào sự biểu hiện của các ngươi, xem xem ai là người có tư cách để đi vào thăm quan”. Vưu Lại lướt mắt trên từng người một. Một chiến sĩ khoác áo giáp đen bất ngờ đi lên phía trước mặt. Chiến sĩ áo giáp đen trộc lốc đầu nom vô cùng lực lưỡng.

Vưu Lại giơ tay chỉ một vị Thần trăm trận thắng nói: “Ngươi vào trước”!

“Được”! Vị thượng vị thần trăm trận thắng cười nhận lời, đi lên phía trước: “Ta sẽ giết chết nó, chớ có trách”! Vị thượng vị thần trăm trận thắng mặc áo bào mầu xanh, cặp mày to đậm.

“Ngươi có thể giết chết, không sao cả”. Vưu Lại cười hóm hỉnh.

Lúc này, vị thần áo bào màu xanh bước ra đi đến giữa bãi trống, đối mặt với trang hảo hán đầu trọc.

“Bắt đầu đi”. Vưu Lại ra lệnh.

“Ầm”! Vị thượng vị thần áo bào mầu xanh trong nháy mắt hoá thành vô vàn lửa đỏ, lửa cháy khiến cho cả bầu không khí đều nóng bức, thoát ra tiếng vù vù…Lúc này từ ngọn lửa bốc cháy bùng bùng hình thành lên một mũi tên nhọn màu lửa. Mũi tên bay lượn xung quanh bầu trời quảng trường tạo nên một sức ép ghê gớm đối với bất cứ người nào.

“Xoạt”!

Mũi tên lửa giống như sao băng được bắn đi.

“Hừm”! Một tiếng gầm trầm, đủ làm rung động cả quảng trường phía dưới.

Nắm đấm của trang hảo hán đầu trọc bị vỡ ra, bàn tay nát bươm. Ngay cả đến chiếc khiên màu đỏ cũng bị nứt vỡ. Trang hảo hán buộc phải lùi sau nhiều bước, mặt đất nơi đó bị lõm xuống thành đất bụi.

Mũi tên màu lửa đỏ tan biến. Vị thượng vị thần áo bào màu xanh hùng dũng đứng nguyên tại chỗ, mặt tỉnh bơ.

“Khá lắm”! Vưu Lại tóc râu màu trắng gật đầu tán thưởng: “Ngươi đủ tư cách đi vào mật thất thứ hai”.

“Mật thất thứ hai”? Vị thượng vị thần áo bào màu xanh hỏi gằn.

“Đúng vậy! Mật thất thứ hai và mật thất thứ nhất. Trong mật thất thứ nhất hình ảnh nổi rất nhiều, ghi lại những cuộc thi đấu của cao thủ trình độ siêu đẳng”. Vưu Lại giải thích.

“Thế thì ai mới có tư cách đi vào mật thất thứ nhất”? Vị thượng vị thần áo bào mầu xanh chưa cam chịu.

“Đánh, phải giết chết ngay người đó”. Vưu Lại chỉ tay về phía hảo hán đầu trọc.

Vị thượng vị thần áo bào mầu xanh lúc này mới rõ.

Lâm Lôi nghe đến câu đó thì sững sờ người lên: “Lẽ nào thủ lĩnh toà thành lại không quan tâm đến mạng sống con người? Dễ dàng hi sinh người của mình ư”?

“Người tiếp! Ngươi”. Vưu Lại chỉ tay về vị trung vị thần.

“Khỏi phải lo phiền”. Một tiếng lạnh lùng cất lên, Lạc Mậu đi thẳng lên trước, hừng hờ nhìn Vưu Lại: “Để ta trước! Ngươi chẳng nói là, một đòn đánh chết thì có thể đi vào mật thất thứ nhất. Đúng không nào”? Vưu Lại kinh ngạc nhìn Lạc Mậu, đoạn cười: “Ông là Lạc Mậu, đúng không”?

Lạc Mậu lạnh nhạt gật đầu.

“Ông không cần phải kiểm tra” Vưu Lại lắc đầu cười.

“Trong tám người các vị, ông và trưởng lão áo bào đỏ Lâm Lôi không cần phải kiểm tra đều có thể đủ tư cách đi tham quan mật thất thứ nhất”.

Lâm Lôi bất chợt cười to lên.

“Có điều mở mật thất, là chuyện vô cùng trọng đại. Chúng tôi cần phải xin phép Bảo chủ sau đó thống nhất thời gian. Thôi các ông đi nghỉ đi. Chúng tôi nhanh chóng đi thông báo để họ biết”. Nói rồi, Vưu Lại liền cử một người dẫn Lâm Lôi và Lạc Mậu đi ra khỏi hàng.

Đi theo chiến sĩ bảo vệ áo giáp đen đeo khiên màu đỏ, lòng lòng Lâm Lôi có vẻ ngạc nhiên.

“Không phải là thủ lĩnh toà thành không coi trọng mạng sống con người, mà là gặp phải cao thủ đích thực đều không muốn kiểm tra trình độ.” Lâm Lôi cũng mong chuyện như thế để sớm được đi xem hình ảnh nổi ở trong mật thất.

Toà thành màu đen vô cùng to, tường thành vô cùng dầy, bên trong nhằng nhịt những đường đi lối lại vô cùng phức tạp.

“Đội trưởng Mạc Bố. Ta đợi ở đây những gần một tháng rồi. Vì sao đại nhân không chịu gặp ta”?

“Ngươi suốt ruột cái gì, đại nhân muốn gặp ngươi lúc nào chẳng được, cho dù ngươi có đợi cả đời”.

Lâm Lôi nghe những tiếng phàn nàn chung quanh dội ra chợt nghĩ: “Tiếng này nghe sao mà quen quá”?

Phía trước là một ngã tư, có hai người ở chỗ rẽ đi đến, trong đấy có một người mặc áo bào dài màu xanh, trên mặt còn có đeo vẩy cá. Người này đi cùng với một chiến sĩ áo giáp màu đen khác, cả hai vừa đi vừa nói chuyện. Hai người rất nhanh đi vào lối rẽ ngã tư.

“Cam Mông Diên?” Lâm Lôi không thể tin được tự hỏi: “Hắn sao lại ở đây”?

Con người này chính là Cam Mông Diên đã định giết bọn Lâm Lôi để đem Áo Bố Lai Ân dâng cho “Đại nhân thống lĩnh”.

Bàn Long - Chương #549