Chương 548: Hình Ảnh Nổi


Vì đã nhận lời với Hi Tái, Lâm Lôi nghĩ cách nắm tình hình về Tái Hi Lợi. Cho dù có tư cách là trưởng lão áo bào đỏ, Lâm Lôi vẫn không có tư cách tự tiện đi đến mọi chốn trong khu vực gia tộc Ba Cách Tiêu. Sau khi lệnh cho lính dẫn Tháp La Sa và cha con Đế Lâm đến đảo, Lâm Lôi tìm kế thăm dò.

“Mã Cách Nhược Lệ Á”.

Lâm Lôi nhanh bước đến chào hỏi.

Mã Cách Nhược Lệ Á là trưởng lão áo bào đỏ của gia tộc Ba Cách Tiêu, là một phụ nữ duy nhất bị gia tộc Ba Cách Tiêu bắt về làm trưởng lão.

Mã Cách Nhược Lệ Á ngoái đầu nhìn lại, đôi con ngươi màu tím nhìn Lâm Lôi cười: “Lâm Lôi tiên sinh. Có chuyện gì thế”?

“Mã Cách Nhược Lệ Á. Ta có một câu chuyện muốn làm phiền”. Lâm Lôi nói.

“Nói ra đi”! Mã Cách Nhược Lệ Á khách sáo.

“Lần rồi, Tái Khắc La nổi giận, muốn giết bạn ta. Có phải vì chuyện vợ của hắn ta không? Bà có thể biết rõ, vợ của thiếu gia bây giờ ra làm sao”? Lâm Lôi thật thà hỏi rõ.

Mã Cách Nhược Lệ Á chau mày lại suy nghĩ: “Điều này thì ta không rõ. Hai vợ chồng họ đều sống ở phủ đệ Tộc trưởng mà. Thường ngày, chúng ta cũng không tiện đến. Ta nghĩ,, biết chuyện này thì chỉ có người làm trong phủ đó thôi. Hoặc là quản gia của thiếu gia nữa”.

Lâm Lôi chau mày lại.

Phủ đệ Tộc trưởng? Là nơi mà gia tộc Ba Cách Tiêu canh phòng cẩn mật nhất ư? Nơi đó Bào Khắc Uy và hai con trai ở, những kẻ hầu thường ít được bén mảng tới.

Muốn tìm hiểu rõ, quả thật khó khăn.

“Ngươi có cơ hội thì trực tiệp hỏi thẳng Tái Khắc La vậy, hoặc là Tộc trưởng cũng được”. Mã Cách Nhược Lệ Á bảo.

“Vâng! Có lẽ như thế. Làm phiền rồi”!

Lâm Lôi bỏ đi.

Hỏi thẳng Tái Khắc La hoặc là Bào Khắc Uy, Lâm Lôi nào có thể làm được như thế. Nhưng Lâm Lôi cũng hiểu, nếu Lâm Lôi dò hỏi như thế, Tái Khắc La và Bào Khắc Uy nhất định đoán ra là Hi Tái nhờ dò la, khi đó lòng Tái Khắc La sẽ là thế nào?

Chí ít, đối phương cũng nào chịu bộc bạch.

Dây dưa tới chuyện lớn, tốt hơn hết là âm thầm thực hiện.

Lâm Lôi đi một vòng, dò hỏi mấy người có vai vế nhất định. Thế nhưng chẳng có ai biết chút tình hình nào cả. Lâm Lôi đành tiếc nuối trở về nơi ở. Khi vừa đặt chân vào nhà đã nghe Hi Tái hỏi dồn dập: “Lâm Lôi! Thế nào rồi? Nàng ra làm sao”?

“Tái Hi Lợi ở trong phủ đệ Tộc trưởng, không ai đến đó được. Ngươi chớ nôn nóng. Chờ thời gian nữa”. Lâm Lôi buồn bã lắc đầu.

Mắt Hi Tái lộ vẻ thất vọng, buột nụ cười: “Ta không vội. Ta không vội”.

Lâm Lôi than thầm.

“Phải rồi. Tháp La Sa, Đế Lâm đều đã đến rồi”. Hi Tái lên tiếng: “Họ đến rồi”! Lâm Lôi đi trở ra, Hi Tái bên cạnh vội nói: “Lâm Lôi à! Ngươi chớ có trách móc gì bọn họ.. Tình cảnh lúc đó huynh cũng biết rõ mà. Họ không muốn làm vật hi sinh mà thôi”.

“Ta hiểu rồi”.

Lòng Lâm Lôi quả không nghĩ trách móc gì hai người bạn.

Nhưng có điều, Lâm Lôi có cảm giác kỳ lạ. Theo như Lâm Lôi hiểu về Tháp La Sa và Đế Lâm, trong tình huống oái oăm đó, nên đương đầu mới phải chứ, thế mà hai người lại co vòi? Điều này khiến Lâm Lôi khó nghĩ.

Tuy có thể coi được, việc này không sai lầm gì, nhưng về mặt tình cảm thì không thật hay cho lắm.

Vòng qua lối hành lang, đi đến vườn hoa sau nhà, Lâm Lôi nhìn thấy Đế Lâm và Tháp La Sa đang ngồi buồn thiu.

“Lão đại”. Bối Bối đứng lên, nhìn Lâm Lôi: “Hai người họ đến rồi”.

Lâm Lôi mỉm cười lườm Bối Bối, tuy trong lòng không vui, vẫn phải làm bộ tươi tỉnh.

Đế Lâm, Tháp La Sa thấy Lâm Lôi đến đều đứng lên, cả hai có vẻ bối rối. Lâm Lôi tươi cười đi đến gần: “Đế Lâm, Tháp La Sa nào cùng ngồi xuống đi. Ngồi xuống đi”! Lâm Lôi cũng tìm một chỗ ngồi.

Đế Lâm và Tháp La Sa đưa mắt nhìn nhau: “Lâm Lôi! Chuyện hôm nay là vấn đề của chúng tôi”. Đế Lâm mở miệng trước, lắc đầu: “Xin lỗi. Lúc bấy giờ chúng tôi đều không biết thế nào cả. Chống lại họ thì ắt bị giết. Cho nên”… Tháp La Sa cũng gật đầu.

Lỗi lầm, có nói ra giờ đây chẳng làm được gì hơn, dẫu sao thì họ đều nhận biết chuyện thế là được.

“Ta không trách cứ gì đâu”. Lâm Lôi cười: “Rốt cuộc, Hi Tái chẳng có sao cả rồi mà”. Lâm Lôi nhìn thấu, Đế Lâm và Tháp La Sa đều thấy sai lầm nên chẳng gì phải lắm lời.

Đế Lâm và Tháp La Sa cảm thấy nhẹ lòng

“Lâm Lôi”! Tháp La Sa bồn chồn nghi ngờ hỏi tiếp: “Ta nghe nói, một mình huynh mà giết chết vô số chiến sĩ bảo vệ đảo của họ. Lại còn đánh bại một trưởng lão áo bào đỏ của họ”?

“Chỉ là ăn may thôi”! Lâm Lôi đáp.

Tháp La Sa và Đế Lâm đưa mắt nhìn nhau. Sống ở trên đảo, họ biết thực lực của trưởng lão áo bào đỏ lắm. Được mặc áo bào đỏ thì trưởng lão đó thực lực ít nhất cũng Ác ma bảy sao, tương tự như Lâm Lôi Trung vị thần. Ấy thế mà Lâm Lôi có tài đánh bại đối thủ ngang sức ngang tài?

Khi còn ở đế quốc Ngọc Lan, Lâm Lôi chỉ ở mức Hạ vị thần mà thôi.

“Lâm Lôi! Huynh là Trung vị thần hay Thượng vị thần”? Đế Lâm gặng hỏi.

Không trách Đế Lâm lại hỏi như thế. Vé ngoài của Lâm Lôi chưa đủ uy hiếp ai cả.

“Chuyện này khó nói quá. Các người xem ta thế nào cũng được”. Lâm Lôi lắc đầu: “Tháp La Sa, Đế Lâm à. Ta muốn hỏi các người một việc. Nghe nói, người bách chiến bách thắng thì có thể đi lại bất kể nơi nào trên đảo, kể cả nơi bí mật. Các người có biết nơi bí mật nhất của đảo tây có gì không”?

Trưởng lão áo bào đỏ cũng có quyền đi đến nơi bí mật nhất của đảo Tây.

Nơi bí mật của đảo Tây đảo Mịch La, suy cho cùng là cái gì? Lâm Lôi vô cùng nghi ngờ.

“Nơi bí mật của đảo Tây”? Đế Lâm và Tháp La Sa đều sửng sốt cả lên.

“Huynh hỏi Tháp La Sa thì biết. Ta không rõ lắm”. Đế Lâm đáp.

“Ngươi chẳng phải là Trung vị thần trăm trận trăm trận thắng rồi đó sao”? Lâm Lôi chất vấn. Đế Lâm giải thích: “Sau khi đi đến nơi bí mật đảo Tây, nhận thấy huynh áo bào đỏ thì không sao, còn ta thì phải ở lại ngoài thôi”!

Lâm Lôi sửng sốt.

“Còn có người kiểm soát nữa cơ à? Không đủ tư cách không thể vào”?

Lâm Lôi nhìn Tháp La Sa. Tháp La Sa trả lời khẳng khái: “Nơi bí mật của đảo Tây mà chúng ta trông coi chỉ là một hình ảnh nổi thôi”.

“Hình ảnh nổi bề ngoài”? Lâm Lôi kinh ngạc.

Hình ảnh bề nổi. Lâm Lôi rất hiểu, thuật “hình ảnh nổi” là ma pháp thuộc hệ Thuỷ rất giản đơn. Trước kia, khi Lâm Lôi và Ngải Lệ Tư chia tay nhau, Lâm Lôi đã mua hai quả cầu thuỷ tinh thuật hình ảnh nổi cho mỗi người một quả. Quả cầu rất ấn tượng.

Chỉ có điều. Sau khi chia tay, quả cầu của Lâm Lôi đã bị vỡ nát mất rồi.

“Hình ảnh nổi”. Lâm Lôi không cách nào giải thích được.

Hình ảnh nổi có thể ghi lại rất nhiều hình ảnh. Hẳn giờ đây, hình ảnh nổi có thể trở thành bảo bối của gia tộc Ba Cách Tiêu. Nhưng ghi hình ảnh nổi để làm gì?

“Phải rồi. đúng là hình ảnh nổi”. Tháp La Sa khẳng định chắc chắn: “Đó là hình ảnh nổi của các cao thủ giao chiến. Mỗi một hình ảnh nổi đều ghi lại các chiến thuật các cao thủ, cũng phải cấp Ác ma bảy sao trở lên mới được ghi vào”.

Mắt Lâm Lôi sáng quắc lên.

Đối với nhiều người mà nói, nhìn nhận kẻ mạnh đích thực đánh nhau rất có lợi cho nắm bắt và nâng cao trình độ. Thường thì, những cuộc giao đấu của Ác ma bảy sao trở lên là vô cùng khó khăn phát hiện.

“Có rất nhiều hình ảnh giao đấu nhau”. Lâm Lôi rất mong đợi.

“Nhiều lắm, ít nhất cũng phải cả ngàn hình ảnh nổi”. Tháp La Sa than vãn: “Cao thủ trong đó nhiều lắm. Đã vậy còn giới thiệu cả những kẻ mạnh tuyệt thế. Ví dụ như Ác ma sáu cánh, Ác ma Huyết sắc, Ác ma Tuyết, Ác ma Ngân Nguyệt… Nhiều nhiều ơi là nhiều”.

Lâm Lôi nghe kể mà mắt cứ sáng ngời lên.

Có lắm các cuộc giao đấu như thế của cao thủ ư?

“Nhưng có điều là, thực lực của ta chưa đủ, chỉ có thể đi được hai mật thất quan sát thôi”. Tháp La Sa lắc đầu: “Trong mật thất thứ hai ấy, hấu hết đều là Ác ma Thần cấp bảy cả. Không chỉ có địa ngục, mà còn có các các trung vị thần, thượng vị thần”.

“Nghe nói hình ảnh nổi bên trong mật thất đầu tiên mới mà tinh xảo nhất”? Mắt Tháp La Sa sáng quắc lên: “Có hình ảnh nổi các trận giao đấu của Tu La cao thủ nhất. Nghe kể, còn có cả hình ảnh nổi giao đấu của cuộc chiến tranh Vị Diện. Thầm chí là… Hình ảnh nổi của Chủ thần giao đấu”.

Lâm Lôi hít sâu hơi thở thích thú.

Hình ảnh nổi các Chủ thần giao chiến.

“Có điều, tất cả đều ở mật thất thứ nhất”. Tháp La Sa lắc đầu: “Thường thì trưởng lão áo bào đỏ, hoặc cao thủ siêu đẳng Ác ma bảy sao mới có đủ tư cách để đi vào trong đó tham quan. Nhưng lại còn phải được gia tộc Ba Cách Tiêu mời nữa kia”.

Lâm Lôi đã nhớ lại lời của Bào Khắc Uy. Làm trưởng lão áo bào đỏ mới có đủ tư cách đi vào mật thất đảo tây.

“Như thế thì, có vô vàn hình ảnh nổi các cao thủ giao đấu, chẳng phải là báu vật đó ư? Giao đấu của các Tu La, chiến tranh Vị Diện, rồi cả Chủ thần xuất chưởng”?.. Lòng Lâm Lôi bức bối lắm rồi, mong nhanh nhanh lên bậc Chủ thần, xuất chưởng sẽ như thế nào?

Sau hai ngày trở thành trưởng lão áo bào đỏ, Lâm Lôi chưa nắm bắt được tin tức gì về Tái Hi Lợi cả.

“Lão đại! Như thế thì, đảo Tây cất giấu quá nhiều hình ảnh nổi, có thể để chúng ta đi tham quan được không”? Bối Bối hai hôm trước nghe tin này cũng đã nôn nóng lắm rồi.

“Ta nào đã có được quyền như thế đâu. Đây là bảo bối của gia tộc Ba Cách Tiêu cơ mà”. Lâm Lôi chau mày lại: “Có điều, ta vẫn còn chưa hiểu một vài chỗ. Tất cả những hình ảnh nổi của cao thủ tuyệt thế giao đấu ấy, hẳn là báu vật vô giá chứ”?

“Thế nhưng, gia tộc Ba Cách Tiêu tại làm sao lại đem công khai? Để cho các trưởng lão áo bào đỏ, kẻ mạnh trăm trận thắng đi tham quan”? Lâm Lôi nghi ngờ.

Theo lẽ, những hình ảnh nổi này cần giấu kín mới phải chứ!

Bối Bối sờ mũi mình, tỉ tê: “Có thể là gia tộc Ba Cách Tiêu này tự kiêu cho là mình mạnh nhất rồi, ung dung tự tại, làm mồi nhử cho mọi kẻ mạnh tìm đến giao đấu”! Lâm Lôi gật đầu.

Bất chợt tiếng bước chân vang lên, là một bảo vệ mặc áo giáp đen.

“Trưởng lão”. Tên áo giáp đen làm bảo vệ cung kính: “Lệnh của Tộc trưởng. Mời ngày mai tụ tập ở đỉnh Trác Dương đảo Tây. Khi đó có đủ các cao thủ kẻ mạnh trăm trận thắng đi vào mật thất”.

Lâm Lôi dựng ngược mày lên!

“Hà hà… Nói đến là đến”. Bối Bối cười to lên: “Ôi! Ta có thể đi được không”?

Người lính bảo vệ áo giáp đen chẳng thèm đáp, chào Lâm Lôi xong thì đi ra.

“Thật không thể ngờ tới”.

Bối Bối hắng giọng. Bối Bối vô cùng sốt ruột, nhưng Lâm Lôi làm gì có thể đem theo Bối Bối được. Lâm Lôi cười an ủi: “Thôi được. Lo gì, sau này thiếu gì cơ hội đi quan sát”!

“Thế thì còn nói làm gì. Thế mà gọi là vui vẻ được ư”. Địch Lợi Á đi gần đến bên.

“Hà”… Bối Bối tự dưng lại vui ra mặt: “Ta không ngốc đâu. Trăm trận thắng có đủ tư cách vào mật thất. Ta dẫu sao cũng là Trung vị thần, cũng là Trung vị thần trăm trận thắng mà lại”. Bối Bối hứng thú tiếp: “Lần trước mới gọi là mười trận thắng, tiếp tục sẽ là trăm”!

Đảo tây đảo Mịch La, đỉnh Trác Dương.

Đỉnh Trác Dương là đỉnh núi bình thường như bao đỉnh núi khác thôi, cao cũng chỉ ngàn mét. Giờ đây tụ tập trên đó tám người, Lâm Lôi là người đến sau cùng. Khi Lâm Lôi đến, thấy bảy người đến trước đó…

“Ba vị Thượng vị thần, hai vị Trung vị thần và hai vị Hạ vị thần”. Lâm Lôi lướt mắt nhìn biết. Muốn đi được vào mật thất phải trăm trận thắng, ngay cả Hạ vị thần mà trăm trận thắng đều được vào.

“Là ông ta”? Lâm Lôi để mắt đến một người.

Thân hình gầy ốm, áo bào màu đen tóc cũng đen dài, lưng đeo một cây đao chiến, đó chính là Lạc Mậu Ba Nhĩ Nhược Sâm.

Lạc Mậu Ba Nhĩ Nhược Sâm nhìn Lâm Lôi, mắt tập trung: “Ngươi là Lâm Lôi, phải không”? Lạc Mậu nhận lời mời của gia tộc Ba Cách Tiêu, nắm bắt được ít nhiều thNgươi tin mấy hôm rồi, nên biết cái tên Lâm Lôi.

Lâm Lôi cảm thấy đột ngột. Vì sao con người này lại nhận ra được Lâm Lôi?

“Hôm rồi, ngươi giao đấu với trưởng lão áo bào đỏ. Ta cũng xem”. Ánh mắt của Lạc Mậu sắc sảo kèm với nụ cười, tựa như nhìn vào con mồi.: “Thực lực của ngươi, rất không tồi. Đợi khi ra khỏi mật thất, hi vọng chúng ta được thử sức”.

Lâm Lôi nửa cười nửa mếu.

Vị Lạc Mậu này đúng là một thằng điên., gặp phải cao thủ thì muốn thử sức.

“Các vị. Đều đông đủ rồi”? Lúc này một người dáng vẻ thân quen đi đến. Thân hình cao lớn, tóc cắt ngắn màu đỏ, đó là Tái Khắc La thiếu gia gia tộc Ba Cách Tiêu.

Tái Khắc La quét mắt một lượt tám người. Mắt Tái Khắc La dừng lại lâu ở Lâm Lôi, dõng dạc: “Rất tốt. Ta dẫn các vị đi mật thất. Các vị, theo sau ta. Nhớ là, dọc đường chớ có gây sự, nếu không bị bảo vệ giết chết mà oán trách đấy”.

“Tái Khắc La”. Lâm Lôi đột nhiên hỏi.

Tái Khắc La hơi hơi chau mày lại. Tái Khắc La không thể có cảm tình gì với Lâm Lôi rồim, vậy mà còn mở mồm ra hỏi được: “Trưởng lão Lâm Lôi, có chuyện gì thế”?

“Ta muốn hỏi xem xem. Tái Hi Lợi hiện giờ thế nào rồi”? Lâm Lôi hỏi thẳng chuyện này với Tái Khắc La khiến Tái Khắc La khó xử. Nhưng Lâm Lôi còn có cách nào khác hơn đâu. Suy cho cùng thì Lâm Lôi làm sao vào sâu phủ đệ Ba Cách Tiêu được.

Vì Hi Tái, có mất mặt hỏi một lần âu cũng chẳng có sao.

“Ngươi hỏi chuyện này”? Tái Khắc La chau mày lại. Tái Khắc La đoán đúng, Lâm Lôi hỏi cho Hi Tái mà thôi. Tái Khắc La nhớ lại lời nói cuối cùng của Tái Hi Lợi: “Ta cùng ngươi lên giường”…

Tái Khắc La nổi nóng rồi, “hừm” lên một tiếng. Nhưng Tái Khắc La hiểu rõ thực lực của Lâm Lôi, nếu ra tay thì lại chịu thêm nỗi nhục nữa.

“Nó? Rời khỏi đảo này rồi”!

Bàn Long - Chương #548