Chương 533: Thì Ra Là Hắn


Nước biển dâng trào, tên lục phát nam nhân Cam Mông Đình và Nhị thủ lĩnh Đái Mạn lăng không mà đứng, lạnh lùng nhìn đám người Lâm Lôi.

“Là tên thủ lĩnh của Đao phong hải đảo” Cố dong giả liếc mắt một cái đã nhận ra Đái Mạn. Những người khác cũng nhận ra, nhưng vì nhận ra nên trong lòng mọi người không khỏi trầm xuống, dù sao Đái Mạn là Nhị thủ lĩnh của Đao phong hải đảo thì thực lực có thể tưởng tượng ra.

Nhưng lúc này Đái Mạn lại giống như hạ nhân đi bên cạnh tên Lục phát nam nhân kia.

“Lão Đại, phiền toái” Bối Bối thần thức truyền âm nói.

“Không vội, nhìn xem rồi mới nói” Lâm Lôi bình tĩnh nhìn Cam Mông Đình, thực lực hôm nay của Lâm Lôi đủ để đối kháng với Lục tinh Ác ma bình thường, mà quan trọng nhất là Lâm Lôi còn có Chủ thần lực, nếu thông qua Chủ thần lực công kích thì chính là Thất tinh ác ma cũng không đủ chết.

“Ồ, Thủ lĩnh của Đao phong hải đảo. Ngươi gọi là, ta quên mất rồi, tuy nhiên lần trước ngươi chạy thoát, sao lại đến nữa rồi?” Tên râu rậm Bối Tỳ bất mãn trách mắng: “Sao, lần trước bỏ qua tính mạng của ngươi, ngươi không cảm ơn thì thôi, còn dẫn người lại đâu. Cũng tốt, hôm nay thuận tiện giải quyết ngươi”

Hai người Cam Mông Đình và Đái Mạn không hề lên tiếng.

Hai tròng mắt của Cam Mông Đình đảo qua đám người Lâm Lôi. Hắn đang cẩn thận quan sát từng người một, xem rốt cuộc ai là vị cường giả trong truyền thuyết. Cam Mông Đình nhìn nhìn nhưng không khỏi nhíu mày: “Ngoại trừ hai tên Thượng vị thần, dường như không có tên Thượng vị thần thứ ba”

Lần đại chiến trước, Ba Phi tổn thất Thượng vị thần phân thân, hôm nay cũng chỉ là Trung vị thần.

Trong cả đội ngũ có hai Thượng vị thần, một người là Địch Lỵ Á, một người là Bối Tỳ.

“Tình huống không ổn” Cam Mông Đình chính là cường giả đã tiến vào Luyện ngục, tự nhiên sẽ không dám khinh thường. “Cường giả đang ẩn tàng này dĩ nhiên đến ngay cả ta cũng không nhìn thấy, xem ra, thực lực không thua kém ta. Ít nhất bản lãnh ẩn tàng khí tức rất lợi hại”Trong lòng Cam Mông Đình biến đổi rất nhanh, lập tức quyết định chủ ý.

“Đái Mạn, tên Linh hồn biến dị mà ngươi nói là ai?” Cam Mông Đình dùng thần thức truyền âm hỏi Đái Mạn.

Nhiệm vụ duy nhất của Đái Mạn hôm này là chỉ ra tên Linh hồn biến dị. Đái Mạn nhìn về phía Áo Lợi Duy Á, đồng thời thần thức truyền âm nói: “Cam Mông Đình Đại nhân, chính là tên nam nhân mặc bộ quần áo màu xám, có mái tóc chỗ đen chỗ trắng đó”

Ánh mắt của Cam Mông Đình lập tức dừng lại trên người Áo Lợi Duy Á, trong mắt xẹt qua một tia tinh quang.

Đám người Lâm Lôi đều cảm thấy nghi hoặc, hai tên trước mặt này phá hủy Kim chúc sinh mệnh của bọn họ rồi hiện thân ra không nói một lời nào, rốt cuộc có chủ ý gì đây?

“Cái tên da xanh kia, hai người các ngươi chặn trước mặt chúng ta rốt cuộc muốn làm gì. Chúng ta không có thời gian lãng phí với các ngươi đâu” Bối Bối đội mũ rơn không hề có chút sợ hãi nào, lớn tiếng quát hỏi Cam Mông Đình.

Cam Mông Đình nở nụ cười.

“Ha ha...” Cam Mông Đình phát ra một tiếng cười chói tai, tiếng cười quỷ dị vang vọng trong phamj vi mấy trăm mét, mà ở ngoài mng có mấy trăm mét lại không có thanh âm gì, tiếng cười trực tiếp chui vào trong đầu mỗi một người bọn Lâm Lôi.

“Là Thanh âm áo nghĩa của Phong nguyên tố pháp tắc” Trong nháy mắt Lâm Lôi đã nhận định được.

Thanh Âm áo nghĩa là do dung hợp hai đại huyền ảo Thanh Ba và Thanh Nhạc. Lâm Lôi đã dung hợp thành công, tên Cam Mông Đình này cũng chỉ là tập kích bất ngờ mà thôi, nhưng hiển nhiên tiếng cuồng tiếu của Cam Mông Đình không có uy lực quá lớn.

“Thật khó chịu” Đám người Ngả Kỳ, Thái Mỗ ôm đầu.

Mà đám người Lâm Lôi, Bối Bối, Địch Lỵ Á và Áo Lợi Duy Á tình huống đều ổn.

Cam Mông Đình liếc mắt nhìn mấy người không bị tiếng cười ảnh hưởng, lập tức cười nói: “Các vị, ta, Cam Mông Đình hôm nay đến đây chỉ muốn mang một người đi, những người khác ta không muốn thương tổn, ta hy vọng những người khác sẽ không ngăn trở ta”

Mang một người đi?

Trong lòng Lâm Lôi cảm thấy nghi hoặc: “Trong đám người chúng ta có ai đáng giá cho vị cao thủ cấp sbậc này ra mặt chứ” Có thể để cho Đái Mạn đi ở bên cạnh thì thực lực của Cam Mông Đình tuyệt đối hơn xa Đái Mạn, phỏng chừng là Lục tinh Ác ma, thậm chí có thể là Thất tinh ác ma.

“Mang một người đi, mang ai đi?” Bối Bối nói.

“Đúng, ngươi muốn mang ai đi?” Ngả Kỳ cũng hỏi, trong đám này ai cũng cảm thấy lo lắng, lo lắng đối phương muốn mang bọn hắn theo.

Cam Mông Đình mỉm cười nói: “Kẻ ta muốn mang đi là hắn” Nói xong liền dùng tay phải chỉ về phía Áo Lợi Duy Á.

Trong nháy mắt tất cả mọi người đều quay đầu nhìn về phía Áo Lợi Duy Á.

“Ta?” Vẻ mặt Áo Lợi Duy Á trở nên biến đổi, đôi mắt sững sờ, hắn mới đến Địa ngục có mấy trăm năm, cũng không trêu chọc cường giả nào, đối phương sao lại muốn mang hắn đi?

“Áo Lợi Duy Á?” Bối Bối thất kinh kêu lên.

Hai người Lâm Lôi và Địch Lỵ Á nhíu nhíu mày, nhưng đám Trung vị thần Ngả Kỳ và Thái Mỗ đều thở dài ra một hơi.

“Người này muốn mang Áo Lợi Duy Á đi làm gì?” Trong đầu Lâm Lôi suy nghĩ rất nhanh, Áo Lợi Duy Á đến Địa ngục nhiều năm như vậy thì hầu hết thời gian đều ở trong Tử Tinh Sơn Mạch với mình. Căn bản không tiếp xúc qua cường giả tuyệt thế, mà điểm đặc biệt nhất của Áo Lợi Duy Á chính là”

Linh hồn biến dị.

“Chẳng lẽ hắn muốn mang Áo Lợi Duy Á đi có liên quan đến Linh hồn biến dị?” Lâm Lôi không khỏi suy đoán trong lòng.

“Hừ, ngươi muốn mang Áo Lợi Duy Á đi làm gì? Áo Lợi Duy Á là người của chúng ta, ngươi nói mang là mang, vậy thì tuyệt đối không có khả năng” Tên râu rậm Bối Tỳ hừ lạnh một tiếng. Lời Bối Tỳ nói khiến cho trong lòng đám người Lâm Lôi sướng khoái.

“Tên Bối Tỳ này làm người rất tốt” Lâm Lôi thầm nghĩ trong lòng.

Tên Cam Mông Đình ha ha cười: “Ồ, thì ra vị này tên là Áo Lợi Duy Á. Ta có thể nói cho ngươi...” Cam Mông Đình đảo mắt qua đám người Lâm Lôi, ánh mắt dần dần trở nên lạnh như băng: “Hôm nay ta muốn mang Áo Lợi Duy Á đi, muốn ngăn trở ta chỉ có một kết quả, chết”

Đôi mắt màu xanh, đôi môi màu tím và giọng nói lạnh như băng của Cam Mông Đình khiến cho người ta không kìm nén được nỗi sợ hãi trong lòng.

“Hừ, lại sử dụng Thanh âm áo nghĩa” Lâm Lôi thầm nghĩ trong lòng: “Người này vận dụng Phong nguyên tố pháp tắc tùy lúc tùy chỗ”

Cam Mông Đình thấy đám Trung vị thần Ngả Kỳ có vẻ sợ hãi, mặt giãn ra cười cười: “Đương nhiên, không cản trở ta, ta tự nhiên sẽ không giết. Bây giờ ta cho các vị một cơ hội... ngoại trừ Áo Lợi Duy Á, những người khác đều có thể an toàn rời khỏi, mọi người có thể đi ngay”

“Đi?” Vài tên Trung vị thần Ác ma đều chần chờ.

“Ta đếm đến mười, đến lúc đó nếu còn có người ở đây thì chính là địch nhân của ta. Kết quả đó là” Trong tay Cam Mông Đình đột ngột xuất hiện một thanh trường kiếm xà hình màu xanh, nhẹ nhàng vung lên trên, bóng kiếm liền trở nên mơ hồ, đồng thời trong thiên địa vang lên tiếng thanh nhạc tuyệt vời.

“Phốc”

Không gian đột ngột xuất hiện một đạo “Liệt phùng” rất lớn, đồng thời bóng kiếm mang theo vô số phong nhận đánh sâu vào mặt biển phía trước “Bồng” mặt biển chấn động, nước biển trong phạm vi vài trăm thước xuất hiện một cái hiện một khe hở sâu vài chục mét.

Trong chốc lát, nước biển xung quanh mới chảy mạnh đến, nhất thời có tiếng nước chảy mạnh.

Vẻ mặt đám Trung vị thần Ngả Kỳ, Thái Mỗ và Vi Nhĩ Bá Ân rất khó nhìn. Vẻ mặt đám người Lâm Lôi, Bối Tỳ cũng đều trở nên nghiêm túc, Địa Ngục vị diện vô cùng ổn định, có thể trên Địa ngục bổ ra một cái khe, cái này đã hoàn toàn thể hiện được thực lực đáng sợ của đối phương.

“Một” Cam Mông Đình mỉm cười nói: “Hai, ba...”Cam Mông Đình dùng một tốc độ từ từ đếm, thanh âm không lớn, nhưng giống như chiếc chùy hung hăng đánh vào trong lòng đám Trung vị thần Ác ma.

Đám Trung vị thần Ác ma nhìn nhau, đều có vẻ chần chờ.

“Mọi người không cần lãng phí tính mạng vì ta” Áo Lợi Duy Á cười khổ nói.

Nhất thời, tên cố dong giả Ngả Kỳ là người đầu tiên quay đầu xấu hổ nói với Áo Lợi Duy Á: “Xin lỗi” Nói xong hắn liền bay ra khỏi đó, Ngả Kỳ vừa mới bay khỏi thì các tên Trung vị thần Ác ma khác cũng bay khỏi. Đến khi Cam Mông Đình đếm đến “Tám”

Ba Phi, Vi Nhĩ Bá Ân cũng bay khỏi, bọn họ đều là Trung vị thần Ác ma, ở lại đây cũng không giúp được gì.

“Chín” ánh mắt Cam Mông Đình một lần nữa lại đảo qua năm người còn lại: “Các vị, nếu còn không đi, thì không còn cơ hội nữa đâu” Nhưng năm người này lại không thèm để ý đến.

“Mười”

Cam Mông Đình đếm đến mười nhưng còn có năm người không chịu đi. Đúng là Lâm Lôi, Địch Lỵ Á, Bối Bối, Áo Lợi Duy Á và Bối Tỳ.

Bảy người còn lại như Ngả Kỳ, Thái Mỗ, Vi Nhĩ Bá Ân bay ra xa xa, bọn họ khi cách khoảng hai ba dặm liền dừng lại nhìn xa xa. Ngả Kỳ nhỏ giọng nói: “Mọi người không cần quá lo lắng, ta phỏng chừng. cường giả thần bí lúc trước bố trí ra Hắc thạch cổ bảo hẳn chính là ba người trong số Lâm Lôi, Bối Bối và Áo Lợi Duy Á, bị cường giả kia ra tay có lẽ sẽ đánh bại được tên Cam Mông Đình đó”

Trong lòng sáu người còn lại rất kiên định. Trong Địa ngục, có rất ít người lựa chọn chịu chết.

Bọn họ đã không chọn sai.

“Cũng không biết, trong bọn họ ai là vị cường giả đó” Vi Nhĩ Bá Ân cũng nhẹ giọng nói.

“Hy vọng hắn có khả năng đánh bại Cam Mông Đình” Ba Phi cũng nói.

Nhưng mà giờ phút này, ở ngoài khơi Tinh Thần vụ hải mênh mông, năm người Lâm Lôi đang huyền phù ở trên mặt biển, giằng co với hai người Cam Mông Đình và Đái Mạn.

Đếm đến mười, trong lòng Cam Mông Đình rất mất hứng. Trước tiên hắn đã thi triển “Thanh âm áo nghĩa” cười lên để kiểm tra đám người Lâm Lôi. Hắn phỏng chừng, tên cường giả ẩn tàng trong đó hẳn là ở trong mấy người trước mặt này. Nhưng ai ngờ, không có ai rời khỏi cả.

Hắn từ một đếm đến mười, chiên thức ấy không có một chút hiệu quả nào cả. Bảy tên Trung vị thần có đi hay không không có ảnh hưởng chút nào với hắn cả.

Cam Mông Đình hắn hy vọng cường giả ẩn tàng đó ly khai.

Có thể không chiến, cố gắng hết mức để không phải chiến. Dù sao, hắn cũng không có biện pháp phát hiện thân phận của đối phương. Thậm chí Cam Mông Đình còn hoài nghi: “Tên cường giả ẩn tàng này, có thể nào là Thất tinh ác ma không? Lúc trước ngăn cản nhân mã Đao phong hải đảo, chẳng lẽ là do hắn ẩn tàng thực lực?”

“Hừ, không cần biết ngươi là ai, giấu đầu giấu đuôi, phỏng chừng cũng không mạnh đến thế”

Cam Mông Đình cầm thanh trường kiếm xà hình màu xanh biếc trong tay, nhếch miệng cười nói: “Không ngờ rằng bốn người các ngươi thật sự có nghĩa khí, dĩ nhiên nguyện ý chịu chết vì tên Áo Lợi Duy Á này. Nếu đã như thế, ta cũng thành toàn cho các ngươi” Cam Mông Đình cười cười nhìn Bối Tỳ: “Thực lực của ngươi không kém, giải quyết ngươi đầu tiên vậy”

Vẻ mặt Bối Tỳ trở nên biến đổi.

“Lâm Lôi, ngươi mà còn không ra tay, ta sẽ bỏ đi đó” Bối Tỳ dùng thần thức truyền âm nói: “Ta không phải đối thủ của người này”

“Cam Mông Đình”

Một giọng nói vang lên, một đạo thân ảnh đột ngột xuất hiện trước người Bối Tỳ, toàn thân bao trùm bởi Long lân màu vàng, dưới ánh mặt trời chiến rọi nên rất là chói mắt, đôi mắt vàng lợt đang nhìn chằm chằm Cam Mông Đình. Hiển nhiên sẽ là Lâm Lôi sau khi biến thân.

“Cam Mông Đình, hôm nay ngươi nên đi đi, ta không muốn động thủ với ngươi” Lâm Lôi nói.

Trận chiến này, Lâm Lôi cũng không nắm chắc 100%, chỉ có thể sử dụng Chủ thần lực, nhưng Lâm Lôi có chút không bỏ được.

“Thì ra là ngươi” Cam Mông Đình cả kinh, giật mình nhìn Lâm Lôi ở trước mặt, lập tức cười ha ha:

“Không ngờ rằng, trong mấy người thế này còn có một Hạch tâm đệ tử của Tứ thần thú gia tộc, ta Cam Mông Đình, không biết ngươi là ai”

“Lâm Lôi” Lâm Lôi lạnh nhạt nói.

“Ha ha, Lâm Lôi” Cam Mông Đình cười to nói: “Hôm nay ta đến đây không phải là vì ta, mà là vì Thống lĩnh Đại nhân của ta”

“Thống lĩnh” Lâm Lôi chấn động trong lòng, không khỏi nhớ đến tình cảnh khi gặp Tử tinh ấu thú trong Tử Tinh Sơn Mạch: “Lúc ấy, Tử sắc ấu thú cũng đã nói qua. Hắn là một vị Thống lĩnh trong Luyện ngục” Luyện ngục thỗng lình, cho đến bây giờ Lâm Lôi cũng không rõ ràng lắm là chức vụ gì nữa.

Nhưng từ thực lực của Tử tinh ấu thú, Lâm Lôi vẫn có thể suy đoán ra.

“Ngươi thân là đệ tử của Tứ thần thú gia tộc, vậy sẽ không phá hỏng đại sự của Thống lĩnh Đại nhân của ta đó chứ” Cam Mông Đình cười nói, hắn rất tự tin, ngay cả Tộc trưởng của Tứ thần thú gia tộc cũng không muốn đắc tột với Thống lĩnh Đại nhân của hắn, hắn cười cười nhìn Lâm Lôi.

Cam Mông Đình, mời ngươi rời đi” Lâm Lôi vẫn lạnh lùng nói

Bàn Long - Chương #533