Chương 520: Cuộc Sống Tại Tử Tinh Sơn Mạch ...


Trong hạp cốc, bên cạnh chiếc hồ đang có rất đông quái thú màu tím vây quanh, Ấu thú màu tím đứng ở trên đầu cự thú đang nhìn chằm chằm xuống hồ nước.

Một đầu quái thú màu tím từ dưới hồ nước nhô lên.

"Ngu xuẩn, ngay cả mấy tên chạy trốn cũng tìm không được." ấu thú có vẻ rất giận dữ.

Cả đàn màu tím quái thú đều không dám lên tiếng.

Ấu thú trù trừ một chút: "Ở bên bờ đã lãng phí nửa ngày, vụ triều sẽ nhanh kết thúc. Không thể phí thời gian ở đây mãi được." Lúc này Ấu thú màu tím mới lớn tiếng nói : "Các ngươi, đi, rời khỏi đây, tiếp tục giết loài người."

"Hống!.....

Nhất thời vô số quái thú màu tím đều hưng phấn hống vang lên.

Bọn chúng cũng muốn giết chóc, dù sao ức ngàn năm mới có một lần vụ triều, cũng chỉ có ngày này bọn chúng mới có thể đi ra, ngày này thời gian rất là trân quý, nếu lãng phí ở chỗ này, bọn chúng cũng sẽ cảm thấy không đáng giá.

Vô số quái thú màu tím gầm rú theo Ấu thú màu tím rời đi.

"Hừ hừ, mấy người này ta nhớ rồi, hy vọng lần vụ triều sau các ngươi còn ở đây, đến lúc đó ta nhất định sẽ tận tình chiêu đãi các ngươi." Từ hai tròng mắt của Ấu thú màu tím xẹt qua một tia giảo hoạt.

Giết chóc lại tiến hành, đàn quái thú màu tím trải rộng các nơi, rất nhiều nhân loại bị giết chóc. Lần này bởi vì thần cấp gặp ngày vụ triều vốn quá triệu bây giờ bị giết mười không còn một, người còn sống cho dù tính cả những người đã ở tại Tử tinh sơn mạch từ trước cũng không đủ một ngàn. Đợi đến khi huyết dương (mặt trời máu) lặn, tử nguyệt (trăng màu tím) xuất, ngày vụ triều mới chấm dứt.

Đương nhiên, Tử tinh sơn mạch bởi vì quanh năm bị sương trắng bao phủ nên không thể thấy huyết dương, tử nguyệt!

Bất quá, cả Tử tinh sơn mạch lại phi thường chuẩn xác, 108 tử tinh ma quật phun ra lượng tử tinh giảm mạnh, khôi phục trạng thái bình thường. Người của 18 gia tộc bên ngoài Tử tinh sơn mạch đều cũng ngừng lại, đồng thời cũng vì số tử tinh khổng lồ kiếm được mà cảm thấy hưng phấn.

Còn bên trong Tử tinh sơn mạch, đàn quái thú màu tím đều cũng lập tức bước trên đường về, rất nhanh liền biến mất ở trong Tử tinh sơn mạch. Nhiều quái thú màu tím như vậy nhưng dù là thần cấp cường giả cũng không thể phát hiện ra một con nào.

Bọn Lâm Lôi bởi vì ở trong huyệt động kia nên cũng không thể xác định chuẩn xác thời gian, dứt khoát một hơi đợi hơn mười tiếng, đợi đến ngày thứ hai, bọn họ mới từ đáy hồ đi ra.

Bên bờ hồ trong hạp cốc, sáu người bọn Lâm Lôi đang ngồi ở trên mặt đất nghỉ tạm.

Vẻ mặt Cổ La Đức hết sức vui mừng, kích động nói: "Ngày vụ triều cuối cùng đã kết thúc rồi, qua ngày này, chúng ta lại có hàng triệu năm cuộc sống yên lặng. Không ngờ Cổ La Đức ta cũng có thể liên tục vượt qua hai lần vụ triều."

"Có thể sống sót, dù tổn thất một thần phân thân cũng đáng." Gia Lan trong lòng cũng rất vui vẻ.

Lâm Lôi nhìn Cổ La Đức, Gia Lan, hắn nhận ra Gia Lan hai người là vui mừng thực sự phát ra từ đáy lòng, không khỏi trong lòng nghi hoặc, dò hỏi: "Cổ La Đức, trong Tử tinh sơn mạch này chúng ta cũng chỉ có thể thấy một hai trăm thước khoảng cách, quanh năm sương trắng bao trùm, nhưng lại không thể ra được. Các ngươi một chút đều cũng không khó chịu sao ?"

Lời Lâm Lôi vừa nói ra cũng khiến cho Bối Bối, Áo Lợi Duy Á trong lòng chấn động.

Trong Tử tinh sơn mạch ngoại trừ ngày vụ triều còn mọi khi cũng không có nguy hiểm. Nhưng quanh năm thừa nhận dẫn lực kinh người kia ngay cả phi hành đều cũng làm không được. Đồng thời, chỉ có thể thấy một hai trăm thước phạm vi, quanh năm như thế, quả thực rất thống khổ!

Cổ La Đức, Gia Lan nhìn nhau, đều nở nụ cười.

Cổ La Đức nhìn về phía Lâm Lôi: "Lâm Lôi, không phải là chúng ta không muốn đi ra ngoài, mà tại địa phương quỷ quái này căn bản không có khả có thể đi ra ngoài. Nếu không đi được thì chúng ta có thể làm gì? Chỉ có an tĩnh hưởng thụ cuộc sống thôi. Ít nhất, ta còn có Gia Lan."

Mặt Gia Lan cũng có chút phiếm hồng ánh mắt nhìn về phía Cổ La Đức hàm chứa yêu thương sâu sắc, đã ở cạnh nhau thời gian gần như là vĩnh hằng bọn họ đã không thể cách xa nhau được.

"Ta vẫn không tin không thể đi ra." Bối Bối hừ một tiếng nói "Chúng ta trực tiếp đi về phía trước không cần phi hành. Đi tới điểm cuối của Tử tinh sơn mạch rồi vẫn đi tiếp! Ta không tin không thể ra. Nếu không, đi tới cuối ta sẽ đào dưới lòng đất ra!"

Ra khỏi phạm vi của Tử tinh sơn mạch nham thạch sẽ không còn cứng rắn như vậy.

"Không thể ra được đâu!" Gia Lan khuyên "Dẫn lực của Tử tinh sơn mạch cũng không phải chỉ lên trên hoặc xuống dưới mà là Tử tinh sơn mạch hấp dẫn khắp bốn phương tám hướng, bất kể ngươi ở trên mặt đất dưới lòng đất, hoặc trên bầu trời đều cũng sẽ bị Tử tinh sơn mạch hấp dẫn!"

"Cái gì?" Lâm Lôi kinh hãi. Hắn cũng từng xem qua bộ sách về pháp tắc huyền ảo giản thuật, trong đoạn giới thiệu về Trọng lực không gian, cũng có khu vực hình thành Trọng lực không gian nhưng Lâm Lôi cho tới bây giờ chưa nghe qua, dĩ nhiên còn có thể chỉnh thể hấp dẫn bốn phương tám hướng.

Tử tinh sơn mạch này nói vậy thì giống như một viên nam châm khổng lồ hơn.

Bất kể ở dưới lòng đất hay trên bầu trời Tử tinh sơn mạch tất cả đều tồn tại dẫn lực đó.

"Hơn nữa, ngoại trừ dẫn lực, còn có khu vực tiếng gió quỷ dị. Ở khu vực đó căn bản không thể đi ra được." Cổ La Đức nói sau đó hắn cười cười "Địch Lỵ Á, Lâm Lôi, lần này cám ơn các ngươi. Ta cùng Gia Lan đi trước đây."

Sau khi hai vợ chồng Cổ La Đức rời đi Lâm Lôi, Địch Lỵ Á, Bối Bối, Áo Lợi Duy Á cũng không hề buông bỏ. Mặc dù nghe Cổ La Đức nói như thế nhưng tự mình chưa thử bọn họ sẽ không đầu hàng. Lúc này bốn người dọc theo đường thẳng tắp trực tiếp xuất phát .

Hạp cốc nơi bọn Lâm Lôi đứng cách bờ Tử tinh sơn mạch gần nhất cũng hơn ngàn dặm.

Trong Tử tinh sơn mạch dẫn lực quá lớn nên tốc độ của bọn Lâm Lôi cũng không quá nhanh, tốn hao hơn nửa tháng thời gian, bọn họ mới chạy tới bên bờ Tử tinh sơn mạch. Nhưng khi Lâm Lôi định bước tiếp ra ngoài, liền cảm thấy một cổ dẫn lực đáng sợ nhanh chóng tác dụng lên toàn thân, trong nháy mắt kéo Lâm Lôi trở lại phạm vi Tử tinh sơn mạch.

Rất quỷ dị!

Đạp trên tảng đá cạnh bờ Tử tinh sơn mạch bọn Lâm Lôi còn không việc gì nhưng chỉ cần bước một bước về phía trước chợt đột nhiên sẽ bị cổ dẫn lực kia kéo lui lại Tử tinh sơn mạch.

Loại dẫn lực quỷ dị này, Lâm Lôi cho tới bây giờ chưa từng nghe qua.

Trọng lực không gian sẽ khiến dẫn lực hút xuống phía dưới nhưng dẫn lực ở đây lại lấy Tử tinh sơn mạch làm trung tâm hút tất cả các phương hướng.

Ngay cả Tử tinh sơn mạch đều không thể bước ra một bước, bọn Lâm Lôi như thế nào rời đi?

Ở bên bờ bọn Lâm Lôi vắt hết óc hao phí suốt một tháng thời gian nhưng bọn hắn vẫn thất bại hoàn toàn. Cuối cùng đành bất đắc dĩ lựa chọn bỏ qua, bốn người đều chọn một hang núi nhỏ bên cạnh bờ chỉ cách mấy trăm dặm bắt đầu cuộc sống. Tam đại thần phân thân đều tu luyện còn bổn tôn Lâm Lôi ở cùng Địch Lỵ Á.

Lâm Lôi tùy ý ngồi trên mặt đất, dựa lưng vào thạch bích phía sau. Địch Lỵ Á cũng dựa vào người Lâm Lôi, Địch Lỵ Á ngẩng đầu nhìn sang phía Lâm Lôi, trong lòng nàng hiểu được, Lâm Lôi là người thích cuộc sống tràn ngập kích thích, nếu ở Tử tinh sơn mạch hàng triệu năm, chuyện này quả thực không cách nào tưởng tượng.

Địch Lỵ Á còn nhớ bọn họ tại Tử tinh sơn mạch bên bờ không ngừng thử hơn một tháng.

Kỳ thật nếu chỉ thử nghiệm nửa ngày đã biết kết quả. Nhưng bởi vì Lâm Lôi, Áo Lợi Duy Á đều không muốn buông nên bọn họ vẫn liều mạng nghĩ biện pháp lần lượt thử nghiệm, bọn họ đều cũng muốn rời khỏi nơi này trở lại địa ngục. Nhưng kiên trì hơn một tháng, Lâm Lôi rốt cục đành buông bỏ , Địch Lỵ Á hiểu trong lòng Lâm Lôi vẫn rất không cam lòng.

"Lâm Lôi, ngươi có phải rất muốn đi ra ngoài hay không ?" Địch Lỵ Á nhẹ giọng nói, "Hay là, dụng một giọt nước mưa màu xanh kia ?"

Lâm Lôi quay đầu nhìn Địch Lỵ Á bên cạnh khẽ lắc đầu.

Chuyện về chủ thần lực sau khi chia tay Phổ Tư La trong khoảng thời gian hai mươi năm tĩnh tu Lâm Lôi đã nói cho Địch Lỵ Á cùng Bối Bối, giờ bọn họ cũng đều biết …… chỗ dựa cuối cùng của Lâm Lôi chính là chủ thần lực.

Sử dụng chủ thần lực, tự mình tuyệt đối có thể chống lại dẫn lực này.

Nhưng hắn có thể xử dụng sao?

Lâm Lôi lắc đầu nói : "Cho dù sử dụng chủ thần lực có thể chống lại dẫn lực nhưng cũng không biết có thể bay ra khỏi khu vực hỗn loạn kia không. Địch Lỵ Á, ngươi hẳn là biết , từng có thượng vị thần cường giả có thể chống lại dẫn lực, nhưng cũng không thể ra khỏi khu vực hỗn loạn kia được."

"Nếu dùng chủ thần lực mà vẫn không thể ra được thì sao ? "

"Càng huống chi, chủ thần lực, là bảo vật phi thường trọng yếu, không thể lãng phí trừ phi xảy ra chuyện phi thường trọng yếu nếu không đến sanh tử thời khắc, mới có thể sử dụng." Lâm Lôi hiểu chủ thần lực tại mấu chốt thời khắc chẳng những có thể cứu chính mình mà còn có thể cứu Địch Lỵ Á bọn họ.

Đây là bảo vật hy hữu há có thể dễ dàng sử dụng?

"Nhưng nếu ở đây hàng triệu năm, ngươi kiên trì được sao?" Địch Lỵ Á nhẹ giọng nói.

Lâm Lôi đưa tay ôm lấy Địch Lỵ Á vào trong ngực thấp giọng nói: "Địch Lỵ Á, không phải chỉ là triệu năm thôi sao, Cổ La Đức bọn họ còn có thể kiên trì, tại sao ta không thể kiên trì chứ ? Ở cùng một chỗ với ngươi, cho dù vượt qua vĩnh hằng năm tháng, ta cũng nguyện ý." Trong lòng Địch Lỵ Á cũng xuất hiện một tia cảm động, tình yêu đối với Lâm Lôi càng gia tăng.

"Lâm Lôi, ngươi nói Toa Toa, Thái Lặc bọn chúng bây giờ thế nào rồi ? Tại Ngọc Lan đại lục có lẽ rất tốt chứ ?" Nằm ở trong lòng Lâm Lôi Địch Lỵ Á nhẹ giọng hỏi.

Nghĩ đến con cái chính mình trên mặt Lâm Lôi cũng chợt có vẻ tươi cười: "Bọn chúng hẳn là vẫn rất khỏe, cũng không biết, chúng có nghĩ đến ta hay không?"

Địch Lỵ Á cũng cười , ngửa đầu nhìn Lâm Lôi chế nhạo : "Đương nhiên nhớ vì ngươi là cha chúng mà. Nhưng có lẽ Thái Lặc, Toa Toa bọn chúng không thể tưởng nổi …… người cha vĩ đại nhất, lợi hại nhất của chúng lại bị giam trong một ngọn núi ở địa ngục hơn nữa còn rất có thể sẽ là hàng triệu năm."

Lâm Lôi cũng cười cười.

Rồi chợt thở dài một tiếng, ánh mắt nhìn màn sương trắng xa xa, tựa hồ xuyên thấu qua không gian mà nhìn tới Ngọc Lan đại lục vậy : "Chúng ta thân trên địa ngục, Ngọc Lan đại lục cùng chúng ta đã quá mức xa vời."

Cuộc sống tại Tử tinh sơn mạch cũng thực sự yên lặng, bởi vì bổn tôn không cần tu luyện các pháp tắc khác mà Địch Lỵ Á cũng đạt tới thượng vị thần cảnh giới rồi nên cũng không cần tu luyện. Hàng ngày Lâm Lôi đều cùng Địch Lỵ Á hưởng thụ cuộc sống nhàn nhã đi chơi.

Đương nhiên, Phong, Địa, Hỏa tam đại thần phân thân của Lâm Lôi đều đang tu luyện.

Bối Bối, Áo Lợi Duy Á cũng tu luyện có lúc còn luận bàn.

Phong nguyên tố pháp tắc của Lâm Lôi, bởi vì thanh ba thanh nhạc hai đại huyền ảo cùng đồng thời vừa tìm hiểu vừa dung hợp cho nên tốc độ tiến bộ cũng rất thong thả. Về phần Hỏa nguyên tố pháp tắc, là huyền ảo Lâm Lôi yếu nhất nên tự nhiên tốc độ tu luyện càng chậm.

Cũng chỉ có đại địa pháp tắc, ở Địa hành thuật bởi vì Lâm Lôi chưa thể dung hợp cùng các huyền ảo khác cho nên tốc độ tu luyện tương đối nhanh.

Cuộc sống yên lặng rất nhanh đã hơn năm mươi trôi qua, trong những năm này bởi vì thân ở Tử tinh sơn mạch hàng ngày đều cảm nhận được dẫn lực nên Lâm Lôi đối Trọng lực không gian của đại địa pháp tắc cũng vừa nhập môn. Chỉ là Trọng lực không gian huyền ảo quá mức khó khăn nên hầu hết tâm trí Lâm Lôi đều nghiên cứu Địa hành thuật.

Trước khi Lâm Lôi tiến vào Tử tinh sơn mạch đã tu luyện Địa hành thuật gần hai mươi năm .

Hôm nay tái tu luyện hơn năm mươi năm Lâm Lôi rốt cục đã tu luyện Địa hành thuật đến đại thành.

Ngày đó, Bối Bối, Áo Lợi Duy Á đang ở cùng một chỗ với Lâm Lôi.

"Lão đại, ngươi đúng là lợi hại, Địa hành thuật cũng đại thành rồi!" Bối Bối tán thưởng.

"Địa hành thuật có liên quan với Thổ chi nguyên tố hơn nữa đều thuộc về đại địa pháp tắc nên tương đối đơn giản. Nhưng cho dù như thế tổng cộng ta vẫn còn tốn hơn bảy mươi năm thời gian mới đột phá." Lâm Lôi cảm khái nói.

Bảy mươi năm thời gian, tiến bộ lớn nhất của Lâm Lôi thật ra lại là linh hồn!

Trong Tử tinh sơn mạch thứ không thiếu nhất chính là tử tinh!

Chỉ cần chăm chú nhặt Tử tinh dưới mặt đất của Tử tinh sơn mạch một ngày cũng có thể kiếm hàng ngàn viên. Nếu tới Tử tinh ma quật, mặc dù bây giờ không phun nhiều bằng ngày vụ triều nhưng khi ngừng lại thì tử tinh trong hãm khanh (cái hố) không nhiều lắm nhưng cho dù như thế chỉ cần dụng bàn tay nguyên tố lấy lên sợ rằng nửa ngày đã có thể vớt được hàng trăm nghìn khối.

Bối Bối, Áo Lợi Duy Á lúc nhàm chán cũng từng thử một lần ở bên cạnh hãm khanh một tháng, kiếm được hơn mười triệu khối tử tinh, cuối cùng mới cảm thấy nhàm chán trở về. Tại Tử tinh sơn mạch tử tinh này quá không đáng tiền .

Người khác luyện hóa tử tinh khá phiền toái nhưng Lâm Lôi lại khác hẳn.

Trường kỳ luyện hóa tử tinh, cường đại linh hồn, hôm nay Lâm Lôi so với hơn năm mươi năm trước mạnh hơn nhiều. Dù sao trong năm mươi năm qua linh hồn hắn vẫn một mực phát triển.

"Địa hành thuật của ngươi tại Tử tinh sơn mạch có lẽ ngươi sẽ là người an toàn nhất." Áo Lợi Duy Á than thở "Nham thạch cũng xem như một bộ phận của đại địa, thi triển Địa hành thuật liền có thể xuyên hành trong đó, ngày vụ triều nếu hiểu Địa hành thuật bảo vệ tính mạng chắc chắn nhất."

Lâm Lôi cũng khẽ gật đầu.

Tu luyện đại địa pháp tắc thần cấp cường giả chỉ có một thành thôi, hơn nữa trong những người đó lĩnh ngộ Địa hành thuật cũng tương đối hiếm. Như Cổ La Đức, Gia Lan cũng rất xui xẻo không hề tu luyện đại địa pháp tắc. Bọn họ cũng biết tu luyện Địa hành thuật tại Tử tinh sơn mạch là có thể bảo vệ tánh mạng.

Nhưng chuyện tu luyện này, không phải muốn tu luyện là có thể thành được cho dù ngươi có thừa thời gian.

"Lão đại, ngươi thử nghiệm xem Địa hành thuật thế nào?" Đôi mắt Bối Bối tỏa sáng.

Lâm Lôi cười: "Ta vốn đã muốn thử một chút luôn đây"

Nói xong Lâm Lôi liền bình tâm lại, khi thi triển Địa hành thuật Lâm Lôi cảm giác chính mình đang hoàn toàn dung hợp vào khôn cùng đại địa nguyên tố, mà trong nham thạch tự nhiên cũng tràn ngập đại địa nguyên tố nên có thể dễ dàng lọt vào nham thạch, Lâm Lôi liền cực nhanh di chuyển bên trong nham thạch.

"Lão đại biến mất rồi, Địa hành thuật này quả là hay thật." Bối Bối cười nói.

Trong lòng Áo Lợi Duy Á cũng thầm than thở: "Lâm Lôi thật là lợi hại, chính mình có ba thần phân thân, hơn nữa bây giờ lại lĩnh ngộ Địa hành thuật." Thế nhưng Áo Lợi Duy Á trong lòng cũng có chút an ủi, bởi vì hắn tu luyện nhiều năm như vậy rốt cục cũng để hắc ám pháp tắc tu luyện đến trung vị thần cảnh giới.

Lần đầu tiên thi triển Địa hành thuật, đích xác kỳ diệu phi thường.

Lâm Lôi thoải mái để mình xuyên qua nham thạch : "Thi triển Địa hành thuật, hay thật. Thế nhưng …… Tử tinh sơn mạch này khắp nơi tràn ngập dẫn lực, cho dù ta thi triển Địa hành thuật, tốc độ cũng không đủ nhanh a." Cho dù thân thể dung nhập trong nguyên tố nhưng vẫn cảm giác được dẫn lực tác dụng như trước.

Lâm Lôi không ngừng đi tới, cũng không biết đi tới mấy ngàn dặm rồi.

Đột nhiên - -

"Di?" Lâm Lôi đột nhiên phát hiện, ở sâu trong tầng nham thạch của Tử tinh sơn mạch chợt có một huyệt động trống trải. Một huyệt động không hề có lối ra vào nhưng lại xuất hiện trong lòng núi. Thật là quái dị.

Lâm Lôi tâm ý vừa động, thân thể liền dễ dàng xuất hiện trong huyệt động.

"Huyệt động này lớn thật." Lâm Lôi cẩn thận quan sát khắp nơi, huyệt động cao chừng mười thước, rộng cũng chừng mấy chục thước, nhưng lại không hề có thông đạo. Huyệt động này căn bản là bị bịt kín, Lâm Lôi cũng cảm giác được, huyệt động này hẳn là do thiên nhiên hình thành.

Không có một vết đào xới nào!

"Thiên nhiên đúng là kỳ diệu." Lâm Lôi trong lòng than thở.

"Di, tiểu tử của tứ thần thú gia tộc, sao ngươi lại chạy đến chỗ ta ?" Đột nhiên một thanh âm vang lên, Lâm Lôi sợ đến run cả mình, vừa quay đầu - -

Quả nhiên, đầu Ấu thú màu tím đáng yêu đang nằm trên mặt đất, nó ngẩng cái đầu nhỏ lên nhìn Lâm Lôi, trong đôi mắt tràn đầy vẻ giảo hoạt: "Không ngờ a, ta vốn định đợi ngày vụ triều tìm các ngươi phiền toái, thế mà ngươi dĩ nhiên cũng chạy đến chỗ ta."

"Chạy!" Lâm Lôi không chút do dự, trực tiếp thi triển Địa hành thuật.

"Bồng!"

Cả người Lâm Lôi hung hăng nện xuống mặt đất, dĩ nhiên không thể thoát ra .

"Đi tới chỗ của ta còn muốn chạy?" Ấu thú màu tím lên tiếng trong mắt đầy vẻ đắc ý "Sách sách, hàng triệu năm nhàm chán a, tới một đồ chơi tốt như thế phải chơi với hắn thế nào đây?"

Lâm Lôi trong lòng phát khổ, chính mình chỉ là thi triển Địa hành thuật đi tới định thăm quan qua huyệt động này thôi, như thế nào lại đụng phải đầu Ấu thú màu tím kia?

Bàn Long - Chương #520