Chương 502: Giọt Nước, Chủ Thần Lực


Lấy một giọt Chủ thần lực này ra, bất luận là dùng Chủ thần lực giết chết đối phương. Hay là khiến cho đối phương sợ hãi để hắn và Ny Ti đi, hắn đều không thể an tâm rời khỏi. Tuy nhiên, đã lấy ra thì đã bại lộ đề bài, không thể dùng làm đề bài được nữa.

Tát Lạc Mông nghĩ vậy cảm thấy vô cùng phẫn nộ và uất hận.

Liếc mắt nhìn vẻ mặt A Lý Khuê Ân và Y Ni Qua ở phía trước.

Hai người A Lý Khuê Ân rất thèm khát giọt Chủ thần lực, nhưng bọn hắn cũng không nắm chắc có thể cướp được.

Tát Lạc Mông nhẹ giọng nói: “Trạm thạch, Mặc thạch trong Địa ngục đều là do chủ thần hủy diệt chế tạo. Giọt nước màu đen này đúng là hủy diệt Đại địa thần lực, ta vừa vặn tu luyện Hủy diệt chi đạo. Hủy diệt Chủ thần lực phối hợp với Hủy diệt chi đạo, vậy uy lực còn muốn mạnh hơn một chút”

Vẻ mặt A Lý Khuê Ân rất khó coi.

Trong Địa ngục, Thất tinh ác ma đã được coi như cường giả siêu cấp, còn Tu La đều là nhân vật siêu tuyệt tung hoàn Địa ngục. Song Tu La có 10 thì thất tinh ác ma càng nhiều. Hơn nữa trong lịch sử còn có rất nhiều vị Tu La thối vị. Vô số năm tích lũy, cả Địa ngục có không ít cường giả.

Có thể đứng ở đỉnh giữa các cường giả siêu tuyệt, thì bình thường chỉ có vài loại tình huống.

Như Ngả Khẳng, hắn có thể luyện hóa Chủ thần lực, sử dụng một giọt Chủ thần lực, ai dám đấu với hắn?

Còn có siêu tuyệt cường giả, có Chủ thần khí. Chủ thần khí trong tay, vậy tự nhiên cũng cao cao tại thượng.

Còn có Thượng vị thần đạt đến cảnh giới đại viên mãn, dung hợp tất cả các loại huyền ảo của một loại nguyên tố pháp tắc. Tự nhiên sẽ đứng ở đỉnh cao nhất của Thượng vị thần.

Đương nhiên còn có một ít tình huống đặc thù.

Tình huống đặc thù, như Thất tinh ác ma là Thần thú. Hơn nữa Thiên phú thần thông cực kỳ biến thái. Như “Phệ thần” có thiên phú biến thái như vậy, vậy tự nhiên cũng cực kỳ mạnh mẽ, còn có Linh hồn biến dị, hoặc là một ít tình huống đặc thù khác.

Tóm lại, bất kể là Ngả Khẳng thanh danh hiển hách ở Tử Kinh đại lục, hay là Bối Lỗ Đặc ở Huyết Phong đại lục đều có chỗ ỷ trượng.

Mà A Lý Khuê Ân chỉ có thể xem là một Thất tinh ác ma khá mạnh. Hắn không có Chủ thần lực, không có Chủ thần khí, không đạt đến cảnh giới Đại viên mãn… tự nhiên, bây giờ đối mặt với Tát Lạc Mông thì cảm thấy khó khăn.

Sử dụng Chủ thần lực để công kích, và dùng Thượng vị thần lực để công kích, hơn kém nhau như trời và đất. Cho dù huyền ảo pháp tắc thua rất nhiều, nhưng dù sao trụ cột cách nhau nhiều lắm.

Giống như một đứa trẻ con hiểu kiếm pháp, có thể so với một tên cự hán mạnh mẽ vô cùng không? Cho dù tên đại hán không hiểu kiếm pháp.

Một cái đạo lý.

Tát Lạc Mông ở phương diện Pháp tắc huyền ảo chỉ bằng một phần mười đối phương, nhưng Chủ thần lực hơn Thượng vị thần lực rất nhiều.

“Sao, các ngươi còn muốn đoạt giọt Chủ thần lực?” Tát Lạc Mông cười cười nói.

“A Lý Khuê Ân tiên sinh?” Y Ni Qua quay đầu nhìn về phía A Lý Khuê Ân. Thực lực của Y Ni Qua còn kém hơn Tát Lạc Mông, một khi Tát Lạc Mông sử dụng Chủ thần lực thì giết hắn chỉ là trong nháy mắt.

A Lý Khuê Ân thoáng chần chờ, chợt thở dài một tiếng: “Chủ thần lực, chỉ như một giọt nước, nhưng làm hàm chưa lực lượng đáng sợ đến cực điểm” Trong giọng nói của A Lý Khuê Ân hàm chứa một tia hâm mộ. Hắn luôn mơ ước mình có thể có một giọt Chủ thần lực.

Mặc dù chỉ sử dụng được một lần, nhưng cho dù không dùng thì vẫn có thể dùng để uy hiếp người khác, thời khắc mấu chốt cũng có thể cứu mạng.

Ở dưới đáy hồ nham thạch, Lâm Lôi đang đứng yên có vẻ như đang suy nghĩ cái gì đó.

“Lão Đại hắn đang suy nghĩ gì vây?” Bối Bối và Địch Lỵ Á đều phát hiện sự khác thường của Lâm Lôi. “Không phải là tại nghe được trên kia nói cái gì “Chủ thần lực” sao. Lão Đại cũng không cần như vậy chứ? Mặc dù nói, Chủ thần lực thật sự làm cho người ta thèm muốn”

Địch Lỵ Á thấp giọng nói: “Thèm muốn, không nghe thấy Tát Lạc Mông nói sao? Chủ thần lực luyện chế cực kỳ khó khăn, cả Địa ngục người có thể luyện chế Chủ thần lực rất nhỏ. Hơn nữa tiêu hao Trạm thạch và Mạc thạch rất kinh người. Cả tài sản của Bác Y gia tộc mới luyện chế được một giọt.

Lúc này Tinh thần lực của Lâm Lôi hoàn toàn đưa vào Bàn Long giới chỉ.

Trong Bàn Long giới chỉ còn có hai giọt nước màu xanh.

“Giọt nước, giọt nước? Chủ thần lực?” Lâm Lôi cảm thấy như đang nằm mơ, cái này khiến cho hắn phản ứng chậm chạp, cũng có thể suy nghĩ thật nhiều: “Ta quá ngu ngốc, một giọt nước màu xanh có thể khiến thân thể của ta biến hóa đến mức dám kháng cự Thượng vị thần công kích, giọt nước biến thái như vậy thì ngoại trừ Chủ thần lực thì còn gì nữa?”

Thân thể đề cao nhiều như vậy, Năng lượng tiêu hao khẳng định rất kinh người.

Một giọt nước đã có thể cung cấp nhiều Năng lượng như vậy, cũng chỉ có Chủ thần lực trong truyền thuyết có thể làm được.

“A, ta quả thật là ngu dốt, lúc đầu có được Bàn Long giới chỉ, liền biết đó là Linh hồn phòng ngự Chủ thần khí bị tàn phá, thì cũng là Chủ thần khí, hiển nhiên, chủ nhân trước kia của Bàn Long giới chỉ rất có thể là Chủ Thần. Nếu là Chủ thần thì giọt nước này tự nhiên sẽ là Chủ thần lực”

Tất cả đều rất hợp lý.

Ngoài Chủ Thần ra thì ai khi chết mà còn lưu lại ba giọt Chủ thần lực trong Bàn Long giới chỉ.

Dù sao, nếu là Thượng vị thần, thì phỏng chừng lúc chiến đấu sẽ sử dụng Chủ thần lực. Cũng chỉ có Chủ Thần vĩ đại thì Chủ thần lực không tính là cái gì. Dù sao Chủ Thần có vô tận Chủ thần lực, trước khi chết lưu lại ba giọt cũng là bình thường.

“Ta đã dùng một giọt, còn có hai giọt, nếu như bán đi, vậy có giá như thế nào” Lâm Lôi tùy tiện nghĩ ra, đương nhiên Lâm Lôi sẽ không ngu xuẩn mà bán đi.

Một giọt Chủ thần lực là Vô giới chi bảo.

Tài phú tích lũy vô số năm của Bác Y gia tộc, mà Ngả Khẳng còn nợ Bác Y gia tộc một nhân tình, lúc này mới khiến cho Ngả Khẳng hỗ trợ luyện chế một giọt Chủ thần lực. Trên thực tế đối với loại cường giả như Ngả Khẳng mà nói, nhân tình còn quý trọng hơn tài phú rất nhiều.

Nếu không như thế, cho dù người khác có đưa tài phú nhiều hơn nữa, có lẽ Ngả Khẳng cũng sẽ không luyện chế.

Dù sao, luyện chế Chủ thần lực cho người khác, rất có thể, sẽ có một ngày giọt Chủ thần lực đó sẽ rơi vào tay kẻ địch của mình.

“Giọt nước màu đen là Hủy diệt Chủ thần lực, vậy giọt nước màu xanh này của ta tất nhiên sẽ là Thủy hệ Chủ thần lực”

Lâm Lôi thực ra cảm ứng được khí tức thủy thuộc tính ẩn chứa trong giọt nước màu xanh, quá khứ Lâm Lôi vẫn tò mò không biết rốt cuộc đây là cái gì, có thể khiến cho thân thể của mình cường hãn đến mức này.

Lâm Lôi không dám nghĩ đó là Chủ thần lực.

Hôm nay, Lâm Lôi mới hiểu được.

“Nếu như ta dùng Chủ thần lực, sử dụng chiêu “Mê Ảnh” vậy uy lực sẽ như thế nào đây?” Lâm Lôi thầm nghĩ trong lòng.

Lực công kích của một chiêu thì bình thường đó là do ba bộ phận là Thần khí, Năng lượng và ứng dụng huyền ảo pháp tắc tạo thành, thực ra trong ba bộ phận đó, bất cứ có một bộ phận nào biến thái thì đều rất mạnh.

Như Pháp tắc huyền ảo nếu đạt đến cảnh giới đại viên mãn, thì gần như vô địch.

Nhưng ở phương diện Năng lượng, nếu như là Chủ thần lực thì tự nhiên cũng rất đáng sợ.

Mà Thần khí phương diện, nếu như là Chủ thần khí thì cũng có thể tung hoành Địa ngục.

Đương nhiên một phương diện cường đại, thì hai phương diện kia cũng không được quá yếu là được.

Thần khí của Lâm Lôi là Thượng vị thần Tử Huyết nhuyễn kiếm, Năng lượng thì là Chủ thần lực, huyền ảo cũng đã dung hợp hai loại Pháp tắc huyền ảo. Ba cái phối hợp với nhau, có lẽ chống lại Thượng vị thần đại viên mãn thì rất nguy hiểm, nhưng đối phó A Lý Khuê Ân thì hẳn là nắm chắc.

Tuy nhiên…

Phải tiêu hao một giọt Chủ thần lực mới đạt được.

“Không phải tất yếu, tuyệt đối không thể dùng, ở thời khắc mấu chốt đây chính là bảo bối để bảo vệ tính mạng, thay đổi vận mệnh” Trải qua một lần cận kề cái chết, Lâm Lôi tự nhiên ý thức được tầm quan trọng của Chủ thần lực. Chủ thần lực này không phải tùy tiện có thể sử dụng, mà là bảo bối để bảo vệ tính mạng.

Lâm Lôi khôi phục thanh tĩnh, thì mới chú ý thấy Bối Bối, Địch Lỵ Á đang nhìn mình.

“Nhìn cái gì?” Lâm Lôi cười nói, lúc này tâm trạng Lâm Lôi rất vui vẻ.

Bất kể là ai ở trong Địa ngục đầy rẫy nguy cơ này, đột nhiên sở hữu Chủ thần lực biến thái này, tân trạng của ai lại không vui được, đây chính là vương bài đích thực.

“Lão Đại, ngươi vừa rồi đứng yên không nhúc nhích, giờ lại cười, chẳng lẽ có đại hỉ sự sao?” Bối Bối hỏi ngược lại.

“Ta cười?” Lâm Lôi cười càng thêm sáng lạn, người gặp việc vui tự nhiên vô cùng cao hứng.

“Ân? A Lý Khuê Ân lại nhã nhặn?” Lâm Lôi đột nhiên ngửa đầu, Bối Bối và Địch Lỵ Á cũng chú tâm nghe câu chuyện bên trên.

Bên trong huyệt động, mặc dù A Lý Khuê Ân rất không cam tâm, nhưng cuối cùng hắn vẫn gật đầu: “Tát Lạc Mông, yên tâm. A Lý Khuê Ân ta còn chưa tham lam đến mức muốn đạot Chủ thần lực của ngươi. Tin rằng ngươi cũng không nỡ sử dụng”

Đương nhiên không nỡ. Dùng xong là không còn, đây chính là dùng tài phú của gia tộc và một nhân tình để đổi lấy mà.

“Nếu như ngươi bức bách ta, thì không còn cách nào khác rồi” Tát Lạc Mông nói.

“Phổ Tư La mở thông đạo của núi lửa thả bọn họ ra” A Lý Khuê Ân trực tiếp hạ lệnh.

Con kim miêu trong lòng ngực của hắn khe khẽ kêu lên một tiếng, nhất thời cả núi lửa mở ra một thông đạo trực tiếp đi thông với Huyệt động, Tát Lạc Mông ngẩng đầu nhìn thấy bầu trời âm u bên ngoài, hiển nhiên trời đã tối.

Tát Lạc Mông thở dài một hơi: “Cũng may tên A Lý Khuê Ân này không ép ta sử dụng Chủ thần lực”

“Ny Ti, chúng ta đi thôi” Tát Lạc Mông quay đầu nhìn về phía Ny Ti.

Ny Ti quay đầu nhìn thoáng qua hồ nham thạch màu vàng, nham thạch đang không ngừng quay cuồng, tản mát ra nhiệt độ kinh người. Không nhịn được, Ny Ti lại rơi nước mắt.

“Đừng nhìn” Tát Lạc Mông nhẹ giọng nói.

“Bối Bối…” Ny Ti cúi đầu nhìn chiếc mũ rơm trong tay, gật gật đầu nói: “Đi thôi, ca”

Ny Ti và Tát Lạc Mông trực tiế dọc theo thông đạo bay lên trên, trong nháy mắt biến mất khỏi tầm mắt.

“Mất công vô ích” A Lý Khuê Ân hừ nhẹ một tiếng, lúc này hắn rất phẫn nộ. Lúc đầu còn cho rằng tài phú của Bác Y gia tộc đã vào tay, không ngờ rằng tài phú lại là một giọt Chủ thần lực. Đây đúng là bảo bối nhưng không dễ dàng lấy được.

Chỉ có thể trơ mắt nhìn tên Tát Lạc Mông rời khỏi.

Y Ni Qua đột nhiên triển khai Thần chi lĩnh vực, ngăn cách thanh âm xung quanh, A Lý Khuê Ân không khỏi nghi hoặc nhìn về phía hắn, Y Ni Qua thấp giọng nói: “A Lý Khuê Ân Đại nhân. Ta biết tên Bối Bối đang ở dưới đáy hồ, vũ khí trong tay tên Bối Bối đó đúng là bảo bối đó, đoạt được thì lần này cũng không bị lỗ”

Y Ni Qua mặc dù lúc đấy không ở đây, nhưng tất cả những gì phát sinh, Phổ Tư La đều thông qua Ánh xạ thuật để cho Y Ni Qua biết được.

A Lý Khuê Ân hiểu ra tại sao lại phải ngăn cách âm thanh, để cho ba người Lâm Lôi đang ở đáy hồ không nghe được.

“Vũ khí của Bối Bối? đúng là trọng bảo” A Lý Khuê Ân cảm thán thở dài: Vũ khí đó chỉ có Bối Lỗ Đặc mới có thể luyện chế được… binh khí hoàn toàn là do luyện hóa Thần cách mà thành. Cứng rắn và sắc bén nhất. Uy lực hơn xa Thượng vị thần khí bình thường, chỉ kém Chủ thần khí một ít mà thôi”

Thần cách vũ khí.

Chiêu bài của Bối Lỗ Đặc, cũng chỉ có Bối Lỗ Đặc mới có thể luyện chế, Thần cách vô cùng cứng rắn. Cũng chỉ có Phệ Thần thử mới có thể tiêu hóa. Hôm nay Bối Bối mới chỉ có thể tiêu hóa còn chưa luyện chế được, nhưng Bối Lỗ Đặc làm được. Một thanh Thần cách vũ khí là vô giá trên Địa ngục.

“Nhưng Bối Bối có thể có được Thần cách vũ khí của Bối Lỗ Đặc Đại nhân, quan hệ khẳng định không hề bình thường, nếu như giết hắn. Vậy chính là chọc giận Bối Lỗ Đặc. Hẳn là ngươi biết sự đáng sợ của Bối Lỗ Đặc chứ” A Lý Khuê Ân có chút chần chờ.

Y Ni Qua thầm mắng trong lòng.

Hắn sao lại không biết Bối Lỗ Đặc đáng sợ đến thế nào? Bối Lỗ Đặc đột nhiên quật khởi, thần cấp cường giả bình thường còn không biết rõ, nhưng mà một ít Đại gia tộc, lánh đời cường giả đều biết. Nếu như dùng một từ để hình dung Bối Lỗ Đặc, chỉ có một từ -- mạnh mẽ.

Rất nhiều người cho rằng, đệ nhất cường giả của Huyết Phong đại lục chính là Bối Lỗ Đặc.

“Đại nhân, ta biết Bối Lỗ Đặc Đại nhân đáng sợ, nhưng cho dù lợi hại như Chủ Thần, cũng không có khả năng biết được quá khứ, tương lai. Chỉ cần chúng ta giết chết Bối Bối, đồng thời hủy thi diệt tích, vậy Bối Lỗ Đặc làm sao biết là do chúng ta ra tay?” Y Ni Qua liền nói: “Nếu như ngươi lo lắng cầm thanh Thần cách vũ khí đó trong tay bị Bối Lỗ Đặc phát hiện, cùng lắm thì lập tức đến Hắc Sa thành bảo bán đi, đến lúc đó không ai biết hung thủ là ai, thanh Thần cách vũ khí đó là vô giá đó.”

Bàn Long - Chương #502