Chương 42: Ai Là Đệ Nhất? (Thượng)


Ân Tư Học Viện. Ở một nơi an tĩnh sau núi .

Lâm Lôi khoanh chân ngồi bên một khe suối, tai nghe tiếng nước chảy rì rào, tự nhiên tiến vào trạng thái minh tưởng. Xung quanh hắn là địa hệ nguyên tố, phong hệ nguyên tố hiện thể rõ ràng vây quanh người trong mười thước chu vi, trước nay chưa từng được như thế.

Địa hệ nguyên tố, phong hệ nguyên tố theo tứ chi, hàng trăm tia nhập vào nội thể, tiến sâu vào bắp thịt, gân cốt. Nội tạng chậm rãi hấp thu tư nhuận, làm cho cấu tạo thân thể biến đổi thật chậm chạp nhưng không ngừng trở nên kiên cường hơn.

Những luồng địa hệ, phong hệ nguyên tố dồi dào sau khi được luyện hóa đã thuần, cuối cùng tụ tập lại trung đan điền trước ngực.

Tiếng nước chảy róc rách không ngừng nghỉ.

Ở bên cạnh là tiểu ảnh thử Bối Bối đang cắn một con gà rừng, hoà trong bối cảnh yên lặng, hình chung tạo ra một bức họa tĩnh vật.

Tại Niên Cấp Lôi Đài.

Học viên của Ân Tư Học Viện, quả thật là những đứa con kiêu hùng của tạo hóa!

Trên các lôi đài, cảnh tượng thật là hoành tráng. Nơi cấp một tỉ thí, hỏa cầu, lôi điện, phong nhận không ngừng tung bủa vào nhau.

Đấu trường nơi cấp ba, cấp bốn càng dữ dội hơn, các loại phụ trợ ma pháp, phạm vi công kích ma pháp, đá vụn và cự thạch hàng trăm khối gieo như mưa sa, lôi điện không ngừng giáng xuống.

Còn đấu trường cấp năm, cấp sáu lại càng kinh người.

Các loại ma pháp đẹp mắt theo nhau xuất ra, với những tiếng nổ kinh khủng không ngừng. Bên dưới đài, học viên thán phục reo hò ầm ỹ như núi lở, hầu như cả học viện đều tề tựu cả nơi đây.

Niên Cấp Lôi Đài đã được cử hành gần một tháng. Một tháng này là thời gian náo nhiệt nhất, điên cuồng nhất tại Ân Tư Học Viện. Trong những ngày sôi động này, Lâm Lôi cũng thỉnh thoảng tới xem những cuộc đấu cấp năm, cấp sáu, còn lại đa phần thời gian thì lẳng lặng tu luyện.

“Trong những trận đấu này, thí sinh không được cố ý dồn đối thủ vào chỗ chết. Trói tay trói chân như vậy, mà cũng gọi là đấu ư?”

Dưới ảnh hưởng giáo huấn của Đức Lâm Kha Ốc Đặc, Lâm Lôi đối với những trận giao tranh trọng về phần màu mè gây ấn tượng này rất xem thường.

“Lâm Lôi, nhiêm vụ chính của ngươi giờ đây là phải tu luyện, tích lũy thực lực cho tốt. Về kinh nghiệm chiến đấu, thì hãy chờ khi ngươi đạt tới cấp năm, cấp sáu, vào sơn mạch dùng sanh tử đấu với ma thú làm bài thi thì đó mới là kế sách chân chính.” Đức Lâm Kha Ốc Đặc đã khuyên bảo.

* * *

Hoa Đức Lập tửu điếm, bên trong khuông viên Ân Tu Học Viện.

Tại nơi nhất lưu tửu điếm xa xỉ này, hôm nay Da Lộ mời bốn huynh đệ hắn đến dùng bữa.

Tại lầu một của Hoa Đức Lập tử điếm, sàn nhà bóng nhoáng như gương. Một hàng nữ nhân phục vụ xinh đẹp đang cung kính đứng chờ phân phó.

Giữa Hoa Đức Lập tửu điếm, có không ít người vận nam nữ đồng phục của Học Viện. Có thể vào đây chứng tỏ thực lực tài chánh của họ rất sung túc, vì tuỳ tiện một bàn ăn đều tốn hơn mười kim tệ. Lâm Lôi hắn không có khả năng tiêu xài như thế.

Niên Cấp đấu vì vừa mới chấm dứt, cả tửu điếm mọi người đang bàn luận về nó. Trong này hầu hết là thanh niên, duy chỉ có một bàn có bốn gã thiếu niên.

“Niên Cấp đấu lần này thật là xui xẻo, ta thiếu chút, thiếu chút nữa thôi là đã lọt vào vòng bán kết. Nói không chừng, ta đã có thể chiếm một trong ba hạng.” Lôi Nặc rất bất mãn. Hắn là người nhỏ con nhất trong tứ huynh đệ, mà cũng là người kiêu hãnh tự tin nhất!

Da Lỗ cười nói:” Thật là đáng tiếc, không nghĩ tới Lan Đức hắn đoạt danh đệ nhất.”

Kiểu Trì chỉ cười cười không nói gì. Hắn là người rất tốt bụng, không ganh ghét ai cả.

“Lan Đức? Ta nghe các ngươi nói qua rồi, trong bọn học viên nhất cấp chúng ta, có người sở hữu nguyên hòa lực, tinh thần lực đều vào hàng siêu đẳng, có phải hắn không? Lâm Lôi nói, âm thầm ghi nhớ cái tên “Lan Đức” này.

Kiều Trì gật đầu đáp:“Đúng là hắn đó. Thiên phú (trời cho) hắn thiên sanh tinh thần lực, một năm đă đạt nhị cấp ma pháp sư. Dùng nhị cấp ma pháp lực đấu trên nhất cấp lôi đài, tất nhiên đâu gặp khó khăn gì.”

“Thiên phú cái khỉ gì? hắn so với đệ nhất thiên tài Địch Khắc Tây thì sao?” Da Lỗ trể môi dè bỉu:”Ta coi rẻ cái tên Lan Đức đó. Chẳng đáng lấy được danh đệ nhất nhất cấp. Lâm Lôi, ngươi không xem trận đấu cấp một, nên ngươi kh6ng thấy được cái vẻ dương dương tự đắc của hắn khi đạt danh cấp. Thật không biết, nếu hắn đoạt danh cấp năm, cấp sáu thì hắn còn bẹo hình, bẹo dạng đến thế nào nữa?”

Lôi Nặc cũng gật đầu nói:’Ta cũng nhìn thấy rất ngứa mắt! Đệ nhất thiên tài học viện chúng ta Địch Khắc Tây, khi đoạt nhất danh đệ tam cấp trên lôi đài, phong độ như thế nào? Khoảng cách thật chênh lệch quá lớn. Nhưng mà... đệ nhất nhất cấp đâu phải Lan Đức.”

“Đúng vậy. Lão Tam nhà ngươi không có tham gia. Nếu người tham gia, hừ, hừ..!”Da Lỗ hậm hực nói.

Thì ra bọn thiếu niên họ đã phân chia ngôi thứ, Da Lỗ, Kiều Trì, Lâm Lôi, Lôi Nặc theo thứ tự đó mà thân mật gọi nhau “lão nhị, lão tam...”

“Hả, các ngươi nói gì?”

Lâm Lôi, Da Lỗ ... bọn họ quay đầu nhìn lại, thì thấy bốn gã thiếu niên cùng bước từ thang lầu tầng hai chầm chậm đi xuống. Một gã đầu tóc vàng đang soi ánh mắt lạnh lẽo về bốn người.

Da Lỗ vang vang lớn tiếng:” A, thì ra là Lan Đức ngươi. Chúng ta nói gì, ngươi không nghe hả?”

Lâm Lôi trong lòng không nén được cười.

Cái tên Da Lỗ này, không sợ trời, không sợ đất, lại càng muốn giữ thể diện.

“Hừ, ngươi đừng tưởng là ta không có nghe được.” Lan Đức Lạnh lùng nói.

Bên cạnh Lan Đức là một gã tóc nâu. Gã cười khẹt một tiếng, vẻ ngạo mạn nói:”Lan Đức, hơi đâu mà so đo với bốn tên phế vật này. Lôi Nặc ngươi! nhìn cái gì? Chẳng lẽ ngươi thua trên lôi đài, giờ còn chưa phục hả?”

Lôi Nặc nhìn chằm chằm vào mặt gã tóc nâu, khóe miệng nhếch lên khinh miệt:” Không biết nhà ngươi là giống gì, may mắn thắng ta một lần rồi đắc ý lên mặt, hả?”

Tên tóc nâu bất giác gương mặt hiện nét lạnh lẽo.

Kiều Trì ngay lúc này cười nói:”Lan Đức à, chúng ta tùy tiện bình luận về các nguơi như thế là không đúng. Thôi, chuyện này coi như quên đi nha.”

“Kiều Trì, ngươi câm đi, chỗ này không có phần cho ngươi nói!”Rồi Lan Đức trừng mắt nhìn về Da Lỗ. “Da Lỗ, lần trước, tại Hương Du Thụ tửu quán, ta thấy bộ dáng kiêu ngạo của ngươi rất ngứa mắt; lần này ngươi lại bảo ta trông rất chướng mắt trên lôi đài. Thế thì ngươi có bản lãnh lên lôi đài với ta không?”

Lan Đức đắc ý cười lên vài tiếng.

Da Lỗ không khỏi có chút tức giận trong lòng, vì hắn biết chính xác thực lực của mình không bằng người.

Nhất thời tất cả mọi người trong tửu điếm đều chú ý nhìn sang, có không ít học viên nhiều năm của Ân Tu Học Viện thích thú đứng lên nhìn hai phe con nít mười tuổi đang gầm ghè nhau.

“...Cái tên tóc vàng kia ta biết, là Lan Đức, vừa chiếm đệ nhất danh, nhất cấp lôi đài, sau này thành tựu nghĩ chắc không tệ.”

“...Bên cạnh hắn là tên tóc nâu Khiếu Thuỵ Sâm, chiếm đệ tam danh, nhất cấp lôi đài, ta cũng biết. Hai người bọn họ hợp lại hẳn là chiếm ưu thế, có chuyện hay để xem rồi a!”

Đây là nhóm cấp năm, cấp sáu ma pháp sư học viên đang cười bàn tán về hai phe.

Lan Đức được người ta chú ý nhìn kỹ, lại nghe người ta bàn tán hắn là đệ nhất, nhất cấp lôi đài, thì trên mặt lại càng thêm một tia kiêu ngạo và hãnh diện, ánh mắt khinh khỉnh quét bọn Lâm lôi bốn người.

“A ha, nước trái cây à?” Lan Đức nhìn lướt qua mặt bàn bốn huynh đệ Lâm Lôi. “Nước trái cây? Các ngươi dùng nước trái cây? Ai da, Da Lỗ ơi, ta phải đỏ mặt dùm cho ngươi..Tứ huynh đệ nhà ngươi thật là Phật gia, chỉ dùng nước trái cây.”

Lâm Lôi nhìn thấy Lan Đức là môt kẻ muốn gây hấn, một bước cũng không dừng, đôi mày nhíu lại.

“Lan Đức, chúng ta tứ huynh đệ tới đây ăn cơm. Các ngươi cút xa ra cho ta.” Lâm Lôi sắc mặc trầm xuống lạnh lùng nhìn bọn họ.

Nếu như trong khi tu luyện mà bị dã thú quấy rầy, thì hắn đã sớm giết ngay rồi.

“A, giỏi! Lan Đức mắt sáng ngời, nhìn chằm chằm Lâm Lôi.”Ký túc xá nơi Da Lỗ còn có một tên như ngươi, mà sao trước giờ ta không biết a?”

Lâm Lôi tròng mắt lạnh lẽo.

Cả người hắn bắn ra cực nhanh, Lan Đức trợn to mắt:”Ngươi...” Lan Đức còn chưa kịp có phản ứng gì, thì Lâm lôi đã một tay chụp lấy cổ Lan Đức, dùng sức lôi người hắn dụng đứng lên.

“ách, ặc, ạc..” Giờ phút này, yết hầu Lan Đức thanh âm phát không ra, ánh mắt cực kỳ hoảng loạn.

Lâm Lôi hai mắt lạnh lùng, nhìn chằm chằm vào Lan Đức. Lan đức trong lòng hoảng sợ, cảm giác như mình có thể bị giết bất cứ lúc nào.

Lúc này Lâm Lôi cảm thấy trong người huyết mạch của Long Huyết chiến sĩ đang thiêu đốt, trào sôi lên. Lâm Lôi không khỏi nhướng mày, phải tự nhủ với lòng: “Nơi này là Ân tư Học Viện, không thể vô duyên vô cớ giết người.”

Ba gã theo kế bên Lan Đức cũng đang ngây người chết khiếp.

“Cút đi..!”

Lâm lôi vung tay lên, cả người Lan Đức như một bao cát bị vất ra trên mặt đất.

Bàn Long - Chương #42