Chương 317: Tử Chiến


“Được, để bọn họ lên.”

Chỉ trong chốc lát sáu gã chiến sĩ đã tiến vào khu vực chỉ huy của Duy Tư Ba Đặc và Cát Nhĩ Mặc. Lập tức Duy Tư Ba Đặc hạ lệnh với chúng:

“Các ngươi sáu người ẩn trong đại quân, tiến sát tới cửa thành. Khi đến sát thì lập tức sử dụng tốc độ nhanh nhất phá vỡ cổng thành dẫn đại quân tiến vào, không cho chúng kịp trở tay.”

“Vâng, thưa đại nhân.”

Trong đó có ba người lập tức tuân lệnh, ba người còn lại thì quay về phía Cát Nhĩ Mặc, Cát Nhĩ Mặc khẽ gật đầu: “Hãy làm theo lời Duy Tư Ba Đặc.”

Dưới mặt đất thương tích vô số, những chiến sĩ như những con côn trùng điên cuồn tiến về phía thành trì, mười sáu khẩu Ma tinh pháo không ngừng phát ra quang mang chói mắt cướp đi vô số sinh mạng. Trên tường thành Khoa Đức quân thành, Lâm Lôi, Ba Khắc, Cái Tì, An Khoa, Hắc Sa, Bố Ân đang ở chung một chỗ.

“Bọn họ chém giết thật điên cuồng a.” Cái Tì liếm môi, cuời to nói.

Hắc Sa nhìn về phía Lâm Lôi, mắt sáng lên: “Lâm Lôi đại nhân, để cho chúng ta thoải mái chém giết một phen ha.”

Trong năm huynh đệ Ba Khắc, chỉ mới có Ba Khắc đạt tới Thánh vực còn đâu đều là cửu cấp đỉnh tùy thời khắc mà có thể đột phá.

Lâm Lôi nhìn bên dưới điên cuồng chém giết khẽ cuời: “Không vội, các ngươi sẽ được phát huy, nhưng phải nhớ kỹ rằng bất luận thế nào, ma tinh thạch quáng mạch không được để cho bọn chúng chiếm được.”

So với đại lượng ma tinh thạch thì Lâm Lôi coi trọng nhất là vi hình vị diện mật thất, bảo địa nhất định phải được giữ vững.

“Đáng tiếc Tái Tư Lặc đã đạt tới Thánh vực, nếu không sợ rằng một mình lão cũng có thể ngăn cản được trăm vạn đại quân.” Thời gian Tái Tư Lặc đạt tới Thánh vực cũng không cách Lâm Lôi là bao nhiêu, sau khi đạt tới Vong linh Thánh ma đạo, thực lực của Tái Tư Lặc đã đạt tới một bước cực kỳ đáng sợ.

Tái Tư Lặc bây giờ chính là muốn thu phục Thánh vực vong linh, một vong linh Thánh ma đạo có thể thu phục được một đám Thánh vực vong linh, mức đáng sợ thế nào cũng có thể tưởng tượng được.

“Lão gia hỏa này cả ngày trong núi khổ tu, căn bản không có ra ngoài.” Cái Tì bĩu môi nói. “Lần trước ta đi tìm lão, lão phái ra một Thánh vực vong linh đánh ta, không thể không nói… cương thi đó thật sự là lợi hại.” Cái Tì cảm thán.

Lâm Lôi cười thầm, Tái Tư Lặc vậy là chỉ giỡn với Cái Tì, nếu thật sự thì Cái Tì đã nhanh chóng thất bại rồi. Bởi vì Vong linh ma pháp sư tinh thông nhất là linh hồn, ‘Linh Hồn Công Kích’ cũng am hiểu. Sau khi đạt tới cảnh giới Thánh ma đạo, Tái Tư Lặc thi triển linh hồn công kích chỉ sợ là Thánh vực cường giả cũng không trụ lại được.

“Ầm!” Đột nhiên mọi người cảm thấy từ tường thành có một trận chấn động. Ba Khắc biến sắc: “Không ổn.”

Lâm lôi dụng Tinh thần lực cũng đã phát hiện ra, ở phía dưới có sáu cửu cấp chiến sĩ liên thủ công kích trực tiếp công phá tường thành.

“Mở rồi!” Những tên lính công thành hưng phấn phát hiện ra cổng thành đã bị phá vỡ. Nhất thời có vô số tên xông tới, cầm đầu chính là sáu cửu cấp chiến sĩ kia. Binh lính thủ thành cũng muốn ngăn cản, nhưng nhanh chóng đã bị sáu gã đó giết chết. Ở cạnh cửa thành, một viên quan quân lạnh lùng nhìn hết thảy.

“Cự thạch, ném!” Giọng vị quan quân vẫn không có vẻ gì hoảng hốt vang lên.

Hơn mười binh lính dùng sức giật cơ quan, chỉ nghe tiếng “Tạp, tạp” vang lên, lập tức mấy chục cự thạch ầm ầm hạ xuống. Cự thạch rơi, binh lính muốn tránh né nhưng phần lớn là không kịp lập tức tan xác.

“Ầm!” Cửa thành bị phong kín, binh lính bên ngoài không cách nào vào được, bên trong cũng không ra được.

“Sáu cửu cấp chiến sĩ, thật là đủ dã tâm mà.” Cái Tì gầm lên, đại phủ cầm trong tay lập tức nhảy xuống bên trong thành, sáu gã cửu cấp chiến sĩ đã ở bên trong thành. Cái Tì nhảy xuống, Bố Ân, Hắc Sa, An Khoa ba người cũng nhảy theo sau.

….

Bên trong thành, sáu gã cửu cấp chiến sĩ điên cuồng giết chóc, binh lính bình thường căn bản không thể ngăn cản chúng.

“Đi mau.” Một tên quát to, chiến đao trong tay lập tức bổ xuống một tên quan quân, lập tức chém thành 2 nửa. Cửu cấp chiến sĩ lướt qua, chung quang vô số thi thể, hắn cũng biết khó có thể ở được lâu.

Bọn chúng cũng mặc kệ những binh lính bám theo. Trong số đó có một tên kim phát độc nhãn, phi thân một cái đã dễ dàng vượt hơn ba mươi thước tường ra ngoài thành. Những tên khác cũng lập tức làm theo.

“Muốn chạy ư!” Một tiếng nộ hống vang lên, theo sau đó là huyễn ảnh cự phủ đáng sơ. Cái Tì là người đầu tiên lao xuống, từ trên không hắn tấn công trực tiếp một cửu cấp chiên sĩ. Tên này cũng giơ trọng kiếm lên để ngăn cản một búa này. Nhưng va chạm này…

“Choang!” Trọng kiếm đã lập tức bị gãy nát, cả người hắn bị bắn lại bên trong thành, mặt đất nứt ra. Cái Tì gầm lên: “Ngươi dám giết người bên trong thành, chết đi cho ta.” Cự phủ đáng sợ bổ tới, không gian tựa như ngưng trệ. Đây là cảnh giới ‘Thế’ của Cái Tì.

Cửu cấp chiến sĩ này muốn tránh nhưng cũng không thể. “A!” Tiếng kêu thảm thiết vang lên, hắn bị một búa bổ vào bắn ra xa, máu tươi phun ra, nội tạng vỡ nát, thân thể rơi xuống rồi không thể động đậy được nữa.

Mặc dù cùng là cửu cấp chiến sĩ, nhưng Cái Tì là đỉnh cấp, lại vừa là Bất tử chiến sĩ, chênh lệch rất lớn.

Mà bốn gã cửu cấp chiến sĩ khác cũng gặp phải An Khoa, Hắc Sa, Bố Ân. Đặc biệt An Khoa một búa đã đẩy lui hai tên, trong mắt An Khoa, Bố Ân, Hắc Sa lộ ra sát ý điên cuồng.

Chiến đấu cục bộ này rất nhanh kết thúc.

….

“Đại nhân, ngoại trừ thuộc hạ, năm người kia không thoát được.“ Tên kim phát độc nhãn có vẻ không cam lòng, sắc mặt Duy Tư Ba Đặc, Cát Nhĩ Mặc cũng có chút khó coi.

“ Sao vậy? Các ngươi đều là cửu cấp chiến sĩ mà? ” Sắc mặt Duy Tư Ba Đặc không khỏi tái nhợt.

“Ta mới nhìn thấy Lâm Lôi và mấy tên Bất tử chiến sĩ trên tường thành.” Cát Nhĩ Mặc đột nhiên nói, với thực lực của Cát Nhĩ Mặc dù cách xa cả ngàn thước nhưng hắn vẫn có thể thấy rõ Lâm Lôi cùng những người khác trên tường thành.

Duy Tư Ba Đặc chậm rãi nói: “Cát Nhĩ Mặc, Lâm Lôi chả nhẽ không để ý ước định lúc trước, ra tay đối với cửu cấp chiến sĩ?”

“Không phải Lâm Lôi.” Cát Nhĩ Mặc lắc đầu. “Nếu hắn ra tay, sáu người sợ rằng một cũng không thoát được, ta đoán rằng là Bất tử chiến sĩ nhân hình chưa đạt tới Thánh vực, đối với bọn chúng, đối phó với cửu cấp chiến sĩ không có gì khó khăn cả.”

Duy Tư Ba Đặc nhăn mày: “Ngươi lui ra ngoài đi.” Lệnh cho cửu cấp chiến sĩ kia đi ra ngoài, Duy Tư Ba Đặc quay sang binh lính truyền lệnh nói: “Cho quân lính công thành triệt tiêu đi, hôm nay dừng ở đây.”

“Vâng, thưa đại nhân.“ Truyền lệnh binh lập tức chạy đi.

Cát Nhĩ Mặc nghi hoặc nhìn Duy Tư Ba Đặc, Duy Tư Ba Đặc nhắm mắt một hồi lâu mới mở ra: “Cát Nhĩ Mặc, đêm nay chuẩn bị sẵn sàng binh lính, sáng mai trước hừng đông chúng ta sẽ hạ được thành.”

“Đêm khuya?” Cát Nhĩ Mặc nhíu mày nhìn. “Dù không để ý đến tính mạng binh lính cũng rất khó hạ được thành.”

Bất luận Cát Nhĩ Mặc hay Duy Tư Ba Đặc, đối với tính mạng binh lính bọn họ không quan tâm. Hôm nay bọn họ thống lĩnh binh lính mật độ cũng rất nhiều, dụng chiến sĩ như là phương thức giảm bớt dân cư, bính lính đào tạo một hai năm là có thể được, bọn họ không quan tâm. Cái mà bọn họ quan tâm là tinh anh quân đoàn, vẫn như trước dụng 10 vạn quân để hạ đông thành.

“Tối nay không cần quan tâm gì nữa, hết thảy để công thành, nếu trước rạng sáng năm giờ vẫn không hạ được thành chúng ta sẽ sử dụng con bài cuối cùng.” Duy Tư Ba Đặc nhìn về phía Cát Nhĩ Mặc. “Cát Nhĩ Mặc, ngươi thấy sao?”

“Con bài cuối cùng?“ Cát Nhĩ Mặc trầm ngâm một lát, hắn biết Duy Tư Ba Đặc đang nói về cái gì, hắn khẽ gật đầu. “Được rồi.”

Kỳ thực từ đêm khuya bắt đầu công kích, đến rạng sáng năm giờ là một khoảng thời gian điên cuồng công kích. Cho dù không hạ được thành trì cũng sẽ khiến binh lính Khoa Đức quận thành cực kỳ mệt mỏi. Như vậy Quang Minh giáo đình, Hắc Ám giáo đình sẽ rút ra con bài cuối cùng, cơ hội thành công có thể tính là trăm phần trăm.

….

Dưới thành vô số chiến sĩ như thủy triều rút đi. Ngõa Tỳ đứng trên lầu nét mặt không có gì thay đổi. Lâm Lôi đứng cách đó không xa nhìn Ngõa Tỳ trong mắt có ý tán thưởng, hắn đã chỉ huy trận chiến hôm nay, mọi việc phát sinh đều có ứng sách đối phó địch… những lần địch đánh sâu vào bất luận là cửa đông cửa nam, các thủ đoạn bố trí phòng ngự đều vô cùng hoàn mỹ.

“Ngõa Tỳ.” Lâm Lôi, Ba Khắc đi về phía Ngõa Tỳ, Ngõa Tỳ thấy mấy người đi đến lập tức hành lễ.

“Ngõa Tỳ, hôm nay chiến tranh như thế là kết thúc, ngươi hãy nghi ngơi cho khỏe đi.”

“Không được, thưa đại nhân.” Ngõa Tỳ trịnh trọng đáp. “Hôm nay chỉ huy quan quân địch liên tục vài lần công kích. Phía đông thành sử dụng quân đội tinh anh bất ngờ tập kích, hay là sử dụng cửu cấp chiến sĩ công phá cửa thành, còn có đại lượng quân công thành điên cuồng… ta có cảm giác vị chỉ huy quan này không phải là người biết kiên nhẫn. Ta nghĩ trong hai ngày hắn sẽ thi triển tất cả các thủ đoạn ra, tỷ như tối nay bọn chúng rất có thể sẽ đánh lén.”

Ngõa Tỳ nhìn về phía trận doanh của đối phương, hai phe tác chiến, nhìn thấu được tính cách của chỉ huy quan đối phương như vậy sẽ có thể nắm chắc phán định được hành động của đối phương.

“Ô!” Khóe miệng Lâm Lôi khẽ mỉm cười.

Cái Tì cười ha hả: “Lâm Lôi đại nhân, người đừng có hoài nghi, phán định của Ngõa Tỳ này mười phần thì có đến tám chính phần chính xác.”

Màn đêm buông xuống, Lâm Lôi, Ba Khắc.. đang trong đình viện cùng nhau uống rượu, bởi vì Ngõa Tỳ phán định rằng đối phương rất có thể sẽ đánh lén nên bọn họn đến đây chờ.

“Vi hình vị diện mật thất?” Bố Ân nghe lời Lâm Lôi nói có vẻ rất là kinh ngạc.

Ba Khắc cũng gật đầu nói: “Đúng, ngay cả ta đối với thiên địa nguyên tố cũng không có cảm giác gì, nhưng mà bên trong mật thất lại có thể cảm nhận được rõ ràng các loại nguyên tố, cái cảm giác này rất đặc thù chưa từng có, rất thân cận với tự nhiên.“

“Ba Khắc, Bố Ân, Cái Tì, Hắc Sa các ngươi cứ tu luyện cho tốt, sau này đạt tới Thánh vực các ngươi cũng có thể tiến vào vi hình vị diện mật thất để tu luyện.” Lâm Lôi mỉm cười.

Một cái mật thất đường kính chừng mười thước, đích xác là có thể để cho mấy người trong đó tĩnh tu.

Đột nhiên âm thanh hảm sát kịch liệt từ cửa thành phía nam vang lên, ngay sau đó Ma tinh pháo cũng gầm rống, tiếng kêu thê lương thảm thiết, tiếng tiễn thỉ phá không rít lên… Lâm Lôi, Ba Khắc cùng bật cười đứng dậy.

“Ngõa Tỳ này đoán quả nhiên là chính xác.” Lâm Lôi cũng có chút bội phục Ngõa Tỳ.

Một đám người rất nhanh hướng trên tường thành phía nam chạy đi, càng tới gần tiếng chém giết trên chiến trường càng làm cho lòng người sôi sục. Ánh đuốc chiếu xuống, phía dưới tràn đầy thi thể, phía trên thành có rất nhiều binh lính ngã xuống, binh lính bên dưới thì điên cuồng xạ tiễn lên.

“Công thành văn lâu.” Lâm Lôi đột nhiên thấy xa xa một đại vật đang tiến lại gần.

Công thành văn lâu nọ cao chừng bốn mươi thước, toàn thân đầy rẫy cương thiết, nham thạch cấu tạo mà thành. Một pháo đài di động cực lớn đang hướng tới phía tường thành.

“Bùm!” Ma tinh pháo xạ thẳng chính diện, hỏa diễm nóng chảy chỉ có thể làm tan chày lớp cuơng thiết trên bề mặt mà thôi, căn bản không rung chuyển được loại pháo đài này, loại Công thành văn lâu này chừng mười tòa, xếp thành hàng ngang mà tiến, không ngừng di động xông tới.

Bàn Long - Chương #317