Chương 299: Quang Minh Pháp Tắc


Ô Sâm Nặc, Lôi Minh hai người cực nhanh hướng Hắc Ô sơn bay đi, đồng thời Tinh thần lực của cả 2 cũng tỏa ra bao trùm khắp toàn bộ ngọn núi.

“Lâm Lôi đang ở ngay Hắc Ô sơn, chính là cái tên mặc lam sắc trường bào kia!” Ô Sâm Nặc lập tức nói.

“Biết rồi.”

Lôi Minh hai tròng mắt quang mang bạo phát, đồng thời trong cơ thể năng lượng bắt đầu súc tích, chỉ thấy trong tay y đột ngột xuất hiện một cây trường côn dài 3 mét. Gọi là trường côn thôi chứ đối với người bình thường mà nói thì phải gọi là một ‘Cột Trụ’ mới đúng. Có điều Lôi Minh cao tới 2 mét linh 5, bàn tay to của hắn hoàn toàn có thể nắm được cây trường côn cực thô vài dài này.

Trường côn toàn thân màu bạc, có các loại văn ngân uốn lượn ở phía trên.

“Con ma thú họ chuột kia không có ở đây, song lại còn có cả 2 Thánh vực cường giả khác, đồng thời còn có một nữ nhân năng lực rất bình thường, chẳng lẽ chính là… Địch Lỵ Á kia?” Ô Sâm Nặc trong lòng có chút nghi hoặc.

Thời khắc này cũng không thể quản được quá nhiều nữa.

“Bùm ——“ Tựa như sấm điện phách ra, Lôi Minh cả người xách theo trường côn lao xuống, bất kể những người khác, trực tiếp nhắm thằng vào mục tiêu —— Lâm Lôi.

………

Lâm Lôi, Địch Lỵ Á lúc này đang mải đón tiếp những vị khách —— vợ chồng Đức Tư Lê! Hai vợ chồng vừa tới Băng Tuyết Nữ Thần điện, trên đường quay trở về liền ghé qua thăm Lâm Lôi, tiện thể chúc mừng hắn một chút. Đang lúc hai người cùng với đôi vợ chồng trò chuyện cao hứng thì德斯黎

Một cỗ lực lượng đáng sợ từ trên trời cao bổ thẳng xuống mục tiêu —— Lâm Lôi!

“Tránh ra.” Lâm Lôi sắc mặt đại biến, lập tức đẩy Địch Lỵ Á ở bên cạnh ra xa, một cỗ cuồng phong lập tức bao vây Địch Lỵ Á, Lâm Lôi còn lại là trực tiếp hóa thân thành Long huyết chiến sĩ, lam sắc trường bào ‘Ầm’ một tiếng nát ra thành từng mảnh nhỏ, trong tay hắn đã xuất hiện Hắc Ngọc trọng kiếm.

Một cây ngân sắc trường côn ẩn chứa lực lượng vô tận đã xuất hiện giữa không trung.

“Vù!”

Không gian gợn sóng, tựa như muốn vỡ tung ra. Cây ngân sắc trường côn được nắm chắc dưới một bàn tay to hung hăng nhắm thẳng Lâm Lôi mà bổ tới. Lâm Lôi cảm thấy rõ ràng nguy cơ mà trước đó chưa từng có. Hắn cảm thấy như mình hoàn toàn bị bao vây, không gian xung quanh đều như muốn áp bức mình vậy.

“Lâm Lôi.” Địch Lỵ Á ngã ra, trong mắt lộ vẻ hoảng sợ.

Nhưng ngay lúc này ——

Một đạo bạch sắc quang mang nhu hòa xuất hiện ngay phía trước Lâm Lôi, tựa như một tấm bạch sắc ti bố (vải bạt màu trắng), khiến cho ngân sắc trường côn mang theo lực lượng có thể phá nát cả ‘Hắc Ô Sơn’ nện trúng vào ‘Bạch Sắc Ti Bố’ này.

‘Bạch Sắc Ti Bố’ chỉ khẽ rung nhẹ lên một chút, còn ngân sắc trường côn thì không thể nào giáng xuống được nữa.

Cầm trong tay ngân sắc trường côn, Lôi Minh bị lực phản chấn bắn ngược về phía sau, cả người hắn lập tức bay trở lại, cuối cùng đáp xuống cách đó 100 mét trên mặt đất. Ô Sâm Nặc cũng đã hạ xuống bên cạnh Lôi Minh, kinh hãi nhìn Đức Tư Lê, hắn rõ ràng biết chính người này đã ngăn cản Lôi Minh.

“Ngươi là ai?” Ô Sâm Nặc cất tiếng hỏi.

“Ô Sâm Nặc, là các ngươi!” Lâm Lôi sắc mặt trở nên khó coi, Địch Lỵ Á lập tức chạy tới bên cạnh hắn, nàng hiện đang rất lo lắng.

Lúc này, đám người Lâm Lôi, Đức Tư Lê đang đứng ở giữa hồ, còn bọn Lôi Minh, Ô Sâm Nặc thì đứng ở bên bờ. Hai bên cách nhau một hồ nước cùng nhìn nhau.

“Người của Quang Minh giáo đình?” Đức Tư Lê nhướng mày.

Lâm Lôi trong lòng cũng thất kinh: “Đức Tư Lê trước đây đã từng ở cùng phe Quang Minh giáo đình, ông ta sẽ không hoài niệm tình cũ đối với Quang Minh giáo đình đấy chứ.” ĐỒng thời hắn lập tức truyền âm gọi Bối Bối. “Bối Bối, đừng ở lại Hắc Ám chi sâm nữa, mau trở về, đám người của Quang Minh giáo đình đã quay lại rồi.”

“Lão đại, ta nhất định sẽ trở về rất nhanh thôi.” Bối Bối lập tức trả lời.

Lâm Lôi lúc này nhìn kỹ Ô Sâm Nặc và Lôi Minh. Đặc biệt thân thể cao tới 2 mét linh 5 của Lôi Minh đã khiến cho hắn cảm thấy một tia áp bức: “Vừa rồi kẻ công kích ta chính là tên to xác này. Tên to xác thực lực tuyệt đối không hề kém hơn so với Ô Sâm Nặc.”

“Địch Lỵ Á, tự bảo vệ mình cho tốt.” Lâm Lôi nói khẽ với Địch Lỵ Á ở bên cạnh.

Địch Lỵ Á lúc này không lên tiếng, nàng không muốn làm ảnh hưởng đến Lâm Lôi.

“Ngươi rốt cuộc là ai?” Ô Sâm Nặc nhìn Đức Tư Lê, “Đây là chuyện giữa Quang Minh giáo đình chúng ta và Lâm Lôi, ta hy vọng ngươi đừng cản trở. Ngươi tu luyện hình như cũng là Quang Minh nguyên tố pháp tắc… tạm thời hãy tránh ra, coi như là nể mặt Quang Minh giáo đình chúng ta. Ngày sau, chúng ta nhất định sẽ báo đáp.”

Lôi Minh tự ngạo lúc này cũng không hề lên tiếng.

Vừa rồi một chiêu của Đức Tư Lê hoàn toàn khiến hắn cảm thấy uy hiếp rất lớn.

“Ta tên là… Đức Tư Lê.” Đức Tư Lê lên tiếng đáp.

“Đức Tư Lê, là ngươi?” Ô Sâm Nặc cùng Lôi Minh sắc mặt đều đại biến.

Đức Tư Lê tại Quang Minh giáo đình đã trở thành một nhân vật trong truyền thuyết, từ rất lâu rồi, khi truyền kỳ giáo hoàng ‘Ân Tư Đặc’ sáng tạo ra Thần Thánh đồng minh, vào thời đại đó, Đức Tư Lê chính là nhân vật lãnh tụ trong các Khổ tu giả của Quang Minh giáo đình.

Địa vị cũng tương đương với Lạc Diệp đại nhân hiện nay.

Ô Sâm Nặc, Lôi Minh hai người nhìn nhau, đều cảm thấy sợ hãi trong lòng. Thánh vực cường giả cùng thời đại với truyền kỳ giáo hoàng, cho tới bây giờ, thực lực đáng sợ thế nào hoàn toàn có thể tưởng tượng được.

“Đức Tư Lê đại nhân, hy vọng người nhớ đến ân tình xưa mà đừng quản đến chuyện này cho.” Ô Sâm Nặc thành khẩn nói.

“Hừ, nằm mơ đi.” Một giọng nói lạnh như băng vang lên, chính là Băng Sắt Lâm ở bên cạnh.

Băng Sắt Lâm đưa ánh mắt ra hiệu cho Lâm Lôi ‘Cứ Yên Tâm’, lúc này Lâm Lôi đang cảnh giác bỗng nghe thấy Băng Sắt Lâm nói như vậy, trong lòng cũng dâng lên một cỗ cảm kích. Song hắn vẫn nhìn về phía Đức Tư Lê… dù sao làm chủ ở đây vẫn là ông ta.

“Chàng đang suy nghĩ cái gì vậy?” Băng Sắt Lâm thấy Đức Tư Lê chần chờ, bất mãn nói. Theo như Băng Sắt Lâm thì chuyện này căn bản là không cần phải chần chờ.

Địch Lỵ Á lúc này cũng rất khẩn trương, nàng lo lắng nhìn về phía Đức Tư Lê.

“Đức Tư Lê đại nhân, chẳng lẽ người quên đi ân tình năm xưa của Ân Tư Đặc đại nhân rồi ư?” Ô Sâm Nặc vội vàng nói. Đức Tư Lê chần chừ trong trốc lát rồi thở dài: “Ta sẽ không để các ngươi giết Lâm Lôi, các ngươi đi đi.”

Đức Tư Lê đối với Quang Minh giáo đình đương nhiên là có cảm tình.

Đặc biệt là Ân Tư Đặc, năm đó đối với ông ta như một vị huynh trưởng vậy.

“Đức Tư Lê đại nhân.” Ô Sâm Nặc vội vàng nói, “Lâm Lôi đã giết chết 6 gã thiên sứ, đối với Quang Minh giáo đình chúng ta đó là chẳng hề lưu tình chút nào. Nếu để hắn phát triển, đặc biệt còn có 5 tên Bất tử chiến sĩ khác nữa, đối với Quang Minh giáo đình chúng ta là một sự uy hiếp rất lớn. Chẳng lẽ Đức Tư Lê đại nhân lại đứng nhìn giáo đình bị hủy bởi bọn họ?”

Đức Tư Lê nhíu mày.

“Ta để cho các ngươi đi.” Giọng ông ta âm trầm xuống.

Lôi Minh, Ô Sâm Nặc hai người nhìn nhau, đã có quyết định.

Lôi Minh đôi tròng mắt nhìn chằm chằm vào Đức Tư Lê, nói lớn: “Đức Tư Lê, ngươi nếu đã như vậy, chúng ta cũng không còn các nào khác.” Lúc này bọn chúng đã trực tiếp gọi tên. Lôi Minh bên ngoài thân thể đột nhiên toát ra bạch sắc hỏa diễm, một cỗ khí tức đáng sợ phá ra, đám cỏ ở xung quanh trực tiếp hóa thành hư vô.

Ngân sắc trường côn trong tay cũng phảng phất tóe ra điện.

“Cuồng tín giả?” Đức Tư Lê lạnh nhạt cười.

Ô Sâm Nặc bên ngoài thân thể hắc sắc hỏa diễm cũng xoay tròn, thân thể chớp lên, loáng cái đã trực tiếp biến thành bốn ‘Ô Sâm Nặc’. “Lôi Minh, Đức Tư Lê này cứ để đó cho ta, Lâm Lôi giao cho ngươi đấy.” Ô Sâm Nặc tự nhận mặc dù không bằng Đức Tư Lê, song dựa vào phân thân, cầm chân đối phương hẳn là không phải vấn đề gì quá lớn.

………

“Băng Sắt Lâm phu nhân, Địch Lỵ Á giao cho người đấy.” Lâm Lôi khẽ nhắc nhở.

“Cứ yên tâm.” Băng Sắt Lâm lập tức kéo Địch Lỵ Á ra xa, Địch Lỵ Á cũng không có nhiều lời, chỉ là đưa ánh mắt cổ vũ cho Lâm Lôi. Lâm Lôi cảm thấy trong lòng tràn ngập chiến ý: “Vô luận là thế nào, vì Địch Lỵ Á, ta không thể chết được.”

Hắn lập tức lạnh lùng nhìn Lôi Minh.

“Y công kích lợi hại nhưng chẳng lẽ một gậy có thể giết chết được ta ư?” Lâm Lôi bên ngoài cơ thể hắc sắc khí lãng quay cuồng, “Mạch động phòng ngự đã đạt tới 152 trọng, hơn nữa còn có long lân hộ thân. Hắn muốn một kích giết ta, có mà nằm mơ!” Lâm Lôi trong lòng cũng có phần tự tin.

Đại địa áo nghĩa của mình cũng không phải là nói giỡn: “Lúc này, một chiêu cuối cùng cũng phải dùng.” Lâm Lôi tay trái đã nắm lấy Tử Huyết nhuyễn kiếm, tới thời khắc nguy cơ nhất, chỉ có thể dẫn động ra sát khí đáng sợ bên trong của ‘Tử Huyết Nhuyễn Kiếm’.

………

“Bùm!” Một tiếng vang đáng sợ vang lên, Lôi Minh cực nhanh vọt tới.

Một tiếng vang tương tự cũng nổ ra, bốn ‘Ô Sâm Nặc; cùng nhắm tới Đức Tư Lê, bởi vì đột nhiên gia tốc đến mức tận cùng khiến cho xung quanh cuồng phong gào thét, thậm chí căn thạch ốc của Lâm Lôi cũng bị cuốn tung lên, nước hồ bắn tung lên trời.

“Buồn cười!”

Một đạo thanh âm thanh lãnh từ miệng Đức Tư Lê vang lên, ông ta lăng không mà đứng, đồng thời toàn thân cũng tản mát ra bạch sắc quang mang chói mắt. Trong nhát mắt —— Đức Tư Lê toàn thân như một mặt trời sáng chói, một đạo bạch sắc quang mang trực tiếp phóng tới bốn ‘Ô Sâm Nặc’ cùng ‘Lôi Minh’.

Tốc độ dù có nhanh thì cũng không thể bắt kịp với tốc độ ánh sáng.

Bốn ‘Ô Sâm Nặc’ cùng ‘Lôi Minh’ bỗng bị bạch sắc quang mang đánh ập tới, cả bốn ‘Ô Sâm Nặc’ đều tức thì run lên, lập tức 3 phân thân trong số đó đã hỏng mất rồi, chân thân cuối cùng hắc sắc hỏa diễm điên cuồng thiêu đốt, ngăn cản bạch sắc quang mang.

“A!” Lôi Minh cũng nổi giận gầm lên một tiếng, ấn ký bạch sắc hỏa diễm trên trán cũng sáng rực lên.

“Ầm!” Cầm ngân sắc trường côn, Lôi Minh dĩ nhiên cũng phá tan được trở ngại từ phía Đức Tư Lê, khiến Đức Tư Lê bị chấn động, trong khi ông ta còn chưa kịp phát ra đạo công kích thứ 2 thì Lôi Minh mà Lâm Lôi đã động thủ rồi.

Lôi Minh vừa đột phá qua lần trở ngại đầu tiên của Đức Tư Lê thì đã trông thấy đôi mắt màu vàng lợt lạnh như băng cùng một thanh thâm thanh sắc trong kiếm, y trong lòng thất kinh: “Là Lâm Lôi!” Lập tức y không chút do dự, liền huy vũ trường côn trong tay, hung hăng bổ tới Lâm Lôi.

Lâm Lôi cũng không hề lưu tình chút nào, hai tay Hắc Ngọc trọng kiếm, Tử Huyết nhuyễn kiếm đồng thời giáng xuống người đối phương.

“Chết đi~~” Lôi Minh vẻ mặt phẫn nộ dữ tợn gầm lên, ấn ký bạch sắc hỏa diễm trên trán hắn càng thêm đậm, cây ngân sắc trường côn trong tay xung quanh không gian dậy sóng tựa như sóng nước chấn động, một lực lượng đáng sợ trực tiếp hướng về phía Lâm Lôi,

Lâm Lôi chỉ trong nháy mắt đã dẫn động ‘Sát Khí’ trong Tử Huyết nhuyễn kiếm.

Trong hai tròng mắt màu vàng lợt của hắn bỗng chốc xuất hiện một tia màu đỏ, trong đầu hắn lập tức hiện ra một màn tràng cảnh quen thuộc —— một thi thể khổng lồ cao tới gần 10 mét, trên người tràn đầy lân giáp, đỉnh đầu sinh ra 2 cái sừng. Những khúc xương trắng cứ tỏa ra ánh sáng kim sắc nhàn nhạt đầy quỷ dị…

Khí tức từ cỗ bạch cốt thi thể ấy ít nhất cũng là Thánh vực, thậm chí là còn đáng sợ hơn.

“A!” Lôi Minh đột nhiên điên cuồng kêu lên.

Một cỗ sát khí đáng sợ đã xộc thẳng vào trong óc hắn, đó tựa hồ là sát khí của tuyệt đỉnh cường giả, khiến cho dù là một cường giả ở cấp độ như Lôi Minh mà cũng phải run lên, ngân sắc trường côn trong tay lực lượng tự nhiên cũng yếu đi một chút.

“Ầm!”

Ngân sắc trường côn cùng Hắc Ngọc trọng kiếm va vào nhau.

Đại địa áo nghĩa —— 152 trọng chấn động!

Hắc Ngọc trọng kiếm của Lâm Lôi bị trực tiếp bật ngược trở lại, trên thân thể, một cỗ lực lượng đáng sợ trực tiếp đánh thẳng vào ‘Mạch Động Phòng Ngự’, bên ngoài cơ thể Lâm Lôi, ‘Mạch Động Phòng Ngự’ khí lãng quay cuồng, một cỗ lực lượng đáng sợ xưa nay chưa từng thấy vẫn đang xuyên thấu qua lớp phòng ngự.

Lâm Lôi thân thể bắn dựng lên.

“Lâm Lôi.” Xa xa, Địch Lỵ Á hết sức kinh hoàng.

Lâm Lôi ở giữa không trung quay cuồng rồi rơi xuống bên bờ hồ xa xa, hắn nhìn Địch Lỵ Á nhếch miệng cười: “Yên tâm, ta không việc gì.” Trong khi nói, từ trong cổ họng Lâm Lôi, máu tươi ộc ra, hắn thấy long lân trên ngực mình đã vỡ vụn, không nén được trong lòng thất kinh.

Như quả nếu mình không sử dụng Tử Huyết nhuyễn kiếm, có lẽ đã trọng thương mà ngã xuống rồi.

Lôi Minh cũng huyền phù giữa không trung, khóe miệng xuất ra một vết máu, ánh mắt cũng trong suốt rồi.

“Hỗn đản.” Lôi Minh nổi giận gầm lên một tiếng, ngân sắc trường côn trong tay lại một lần nữa bổ xuống Lâm Lôi.

“Hừ.”

Một tiếng hừ lạnh vang lên, một cỗ ba động trong suốt mắt thường có thể trông thấy từ trong cơ thể Đức Tư Lê lao ra, trong nháy mắt đã đánh thẳng vào người Lôi Minh. Thân thể khổng lồ của Lôi Minh run lên, dĩ nhiên cũng từ trên không trung rơi xuống, “Ùm!” một tiếng rồi rơi thẳng vào giữa hồ nước.

“Hai người các ngươi đừng nên ép ta!” Đức Tư Lê sắc mặt chùng hẳn xuống.

Bàn Long - Chương #299