Trên tường thành quận thành quân địch ở phía bắc, An Khoa, Cải Từ, Hi Ân ba huynh đệ cầm rìu nom đáng sợ quá, họ đứng như Ma Thần ở trên đó. Chung quanh họ là vô vàn tử thi, máu nhuộm đỏ cả mặt thành.
Binh sĩ đối phương bị chết khiến cho số còn lại mày mặt hớt hải.
“Bảy công quốc, đã có đến năm công quốc đầu hàng rồi. Một công quốc trước đó đã bị chúng ta dễ dàng đánh bại rồi. Các người là những công quốc sau cùng”. Cái Từ nắm chặt một đầu lĩnh giữ thành bên phía địch, đôi mắt long sòng sọc như mắt trâu điên nhìn đối thủ đang run như cầy sấy: “Mẹ kiếp. Đã không có thực lực lại còn dám chống đỡ để cho quân lính chúng mày phải chết la liệt”!
Rõ ràng là đi vào chỗ chết.
Lực lượng so sánh hai bên rõ ràng không cân sức. ba bọn Cái Từ đã giết chết quá nhiều đối phương.
Viên đầu lĩnh giữ thành thấy thế sợ xanh tái mặt mày: “Đại nhân. điều này không liên quan gì đến tiểu nhân ta cả. Là lệnh của đại công”...
“Lão Ngũ”. An Khoa cười nói: “Thôi được rồi. Chúng ta đi xuống đi. Đại ca và mọi người còn ở dưới kia đợi. Có lẽ là đang chuẩn bị yến tiệc mừng công đánh thắng toà thành này... Lại có những năm thành đầu hàng Thắng lợi rực rỡ quá”!
Cái Từ, Bố Ân hai người cười lên sung sướng.
Thời gian ngắn ngủi vẻn vẹn hai mươi ngày, Lâm Lôi đã thống nhất tám công quốc bao gồm cả Ba Lỗ Khắc thuộc biên cương rừng Hắc Ám, hình thành nên vương quốc mới Ba Lỗ Khắc, dân số gần trăm triệu, chiếm một phần tư lãnh thổ Lãnh địa Hỗn loạn.
Phần lãnh thổ này, nghèo đói nhất và dân chúng cũng ngang ngược như beo hổ.
Những khu vực giàu có của lãnh địa hỗn loạn đã bị Quang Minh Giáo Diên và Hắc Ám Giáo Diên chiếm cứ. Bởi thế, lãnh địa hỗn loạn trở thành chân kiềng ba thế lựuc.
*** ***
Thiên tài đầu tiên của lịch sử đại lục Ngọc Lan.
Lâm Lôi,sắp thành hôn với tiểu thư địch Lợi Á gia tộc LaiÂn của đế quốc Ngọc Lan. Ngày cưới, cũng chính là ngày ra đời vương quốc Ba Lỗ Khắc.
Thời gian: Ngày 100110721 theo lịch Ngọc Lan.
Địa điểm: Vương đô tương lai của vương quốc Ba Lỗ Khắc – Ba Lỗ Khắc thành.
Cái tin này tựa cuồng phong lan đi khắp cả lãnh địa Hỗn loạn, đồng thời bay đến cả đại lục Ngọc Lan, từng tấm thiếp mời bay đến nơi nó cần tìm tới. Mọi cặp mắt giờ đây dồn hết về lãnh địa Hỗn loạn
... ...
Tại kinh đô đế quốc Ngọc Lan. Trong đại sảnh gia tộc Lai Ân.
Nếu nói tới địa vị gia tộc Lai ân giờ đây thì ai là người cao nhất? Không phải là tộc trưởng Đại Nghiệp Lai Ân mà là Địch KHắc Tây Lai Ân.
Địch Khắc Tây trwocs hết là một tộc trưởng tương lai. Nhưng điều quan trọng nhất là... một trụ cột đệ tử thân truyền “Đại tế tư” đế quốc Ngọc Lan.
Đại tế tư là nhân vật đỉnh cao của xã hội loài người đại lục Ngọc Lan. Trong lòng vô vàn người, chỉ có Võ Thần may gì mới so nổi với Đại Tế tư mà thôi.
Trước Nguyên niên, đế quốc Ngọc Lan là kẻ mạnh có thực lực cấp Thần đáng sợ. Đại Tế tư tiếp nhận đệ tử thân truyền có hầu hết có thể trở thành Thánh Ma đạo.
Đệ tử của đại Tế tư, Thánh Ma đạo tương lai, còn là Thánh Ma đạo song hệ.
Lúc này Đại Nghiệp Lai Ân đang chau mày ngồi trong đại sảnh.
Địch Khắc Tây, với mái tóc màu vàng kim thẳng, khí phách lạnh giá ngoài ngàn dặm, nhận được thiếp mời nhìn đi nhìn lại hồi lâu, tươi tỉnh cười nói: “Cái thằng cha Lâm Lôi này. Không làm cho em gái ta thất vọng”!
“Địch Khắc Tây à. Con nói xem, chúng ta phải làm gì đây”? Đại Nghiệp Lai ân hỏi.
Địch Khắc Tây nhìn cha mình, khe khẽ chau mày: “Sao lại làm thế nào? Em gái theo đuổi hạnh phúc cả mười năm thành công. Chúng ta chỉ có chúc phúc thôi chứ còn làm sao nữa, hả cha”!
Vợ chồng Đại Nghiệp Lai Ân ngần ngừ hồi lâu.
“Cha mẹ à. Con hiểu nỗi lòng cha mẹ rồi. Tầm nhìn của cha mẹ chỉ trong cái tập tục hạn hẹp thôi. đại lục Ngọc Lan này, mọi quyết định đều thuộc của Võ Thần, Đại Tế tư và những kẻ mạnh Thánh Vực”.
Địch Khắc Tây không thể không thừa nhận, mắt nhìn của cha mẹ mình ngắn quá.
“Địch Khắc Tây. Con trai thân yêu của ta à. Lâm Lôi lại mạnh lên, có ảnh hưởng đến đế quốc Ngọc Lan của chúng ta không”? Đại Nghiệp Lai Ân thở dài: “Rốt cuộc là gia tộc chúng ta, gốc rễ vẫn đế quốc Ngọc Lan”...
Địch Khắc Tây nhìn cha mình: “Cha à! Con phải nói với cha. Cha xem thường Lâm Lôi quá đấy”!
“Ôi! Chuyện ấy”... Đại Nghiệp Lai Ân thở dài. Địch Khắc Tây trịnh trọng nói: “Kỳ thực lần này con về, thầy giáo đã ra cho con một lệnh”.
“Thầy giáo? A, đại Tế tư”! Vợ chồng Đại Nghiệp Lai Ân đưa mắt nhìn nhau. Trời ơi, những người dân thường như họ, cả đời cũng nào nhìn thấy được Đại Tế tư cơ chứ. Giờ đây, Đại Tế tư còn ra lệnh cho con trai họ nữa cơ đấy.
Hai vợ chồng Đại Nghiệp Lai Ân cảm thấy hãnh diện.
“Đại Tế tư bảo con đi cùng hai sư huynh đế lãnh địa Hỗn loạn thay mặt Người chúc mừng Lâm Lôi” Địch KHắc Tây trịnh trọng nói.
Địch Khắc Tây cũng không rõ lắm, đạt đến cái địa vị đại Tế tư mà lại làm sao đối xử tốt với Lâm Lôi? Địch Khắc Tây chỉ hiểu là... Võ Thần cùng với Đại Tế tư luôn luôn đối địch. Lâm Lôi có quan hệ với Võ Thần rất tốt. Theo lẽ, thì quan hệ giữa họ là tồi tệ mới phải.
Nhưng hình như...
Đại Tế tư, ngược lại rất tốt với Lâm Lôi.
“Nước của đại lục Ngọc Lan, sâu thật đấy”. Địch Khắc Tây nghĩ trong lòng như thế.
... ...
Đế đô đế quóc Ngọc Lan, trong gia tộc Hoa Sử.
“Đại nhân. Đây là thiệp mời của Lâm Lôi gửi tới”. Quản gia cung kính đưa cho Kiều Trị thiệp mời dự lễ của Lâm Lôi. Kiều Trị giờ đây đã được gia tộc Hoa Sử chọn làm tộc trưởng tương lai rồi.
Kiều Trị đón tấm thiệp mời.
“hà hà... Lão Tam, người anh em. Không ngờ đấy, cuối cùng thì người anh em cưới Địch Lợi Á cơ đấy”. Kiều Trị nhìn tấm thiệp rồi cười vang lên.
“Thế sự làm người”! Kiều Trị còn nhớ, khi mới vào học ở học viện Ma pháp Ân Tư Đặc, Địch Lợi Á luôn tìm gặp Lâm Lôi. Khi đó Kiều Trị thấy Lâm Lôi cứ ở cạnh Ngải Lệ Tư cứ nghĩ là Lâm Lôi sẽ lấy Ngải Lệ Tư cơ?
Không thể ngờ nổi, một vòng quay lớn, mười năm thời gian. Lâm Lôi và Địch Lợi Á lại kết hôn với nhau.
... ...
Đại lục Ngọc Lan có giao tình nhiều với Lâm Lôi. Mọi đầu lĩnh có thế lựuc ở đại lục Ngọc Lan đều nhận được thiệp mời của Lâm Lôi. Lần này không chỉ có hôn lễ, mà còn là thành lập một vương quốc, phải mời những nhân vật tai to mặt lớn chứ.
*** ***
Kể từ khi Lâm Lôi vào làm chủ thành Hắc Thổ, thành Hắc Thổ mới được củng cố, và đến nay tuy diện tích còn chật hẹp, nhưng đang dần mở rộng thêm.
Trong đám quan khách Lama Lôi mời, người đầu tiên đến là Nhiêu Đốn và Nê-na, chú Hi Nhĩ Man, ông nội Hi Lý và nhiều người nội tộc.
Lúc này, trong nhà khác Hắc Thổ thành, một bầu không khí vui vẻ.
“Đại ca. Đệ và Nê-na quyết định rồi, kể từ hôm nay, bọn đệ không đi nữa, ở lại với huynh thôi”. Nhiêu đốn cười nói: “Đại ca, huynh vất vả để mở mang bờ cõi, đệ làm sao cứ ngồi ở đế đô chơi bời hưởng phúc? Như thế thì xấu hổ lắm”.
Lòng Lâm Lôi sung sướng.
Với việc quản lý vương quốc, Lâm Lôi chẳng có thời giờ. Hầu hết thời gian Lâm Lôi đều dồn vào việc tu luyện.
“Nhiêu Đốn à. Chờ đệ nói câu này lâu rồi”. Lâm Lôi cười nhìn em trai.
Lâm Lôi bỗng nhìn sang Nê-na với cái bụng đã lùm lùm, nghi ngờ hỏi: “Nhiêu đốn à. Hình như bụng thím ấy đã to lên nhiều rồi thì phải? Lẽ nào”...
Nê-na và Nhiêu Đốn đưa mắt nhìn nhau, cười e thẹn. Hi Nhĩ Man bên cạnh cười lớn: “Lâm Lôi à. Không xấu hổ là một cao thủ Thánh Vực. Con mắt quan sát khá lắm. Phải đó, Nê-na điện hạ đang mang thai. Lâm Lôi, điều này thì cháu thua rồi. Tới đây cùng Địch Lợi Á thắng lợi đi”.
“Nê-na, muội muội à. Tên con đã chuẩn bị chưa”? Địch Lợi Á hỏi.
Nê-na gật đầu: “Đã nghĩ rồi. Dù là con trai hay con gái gì thì cũng gọi là Tây Nê”.
“Tây Nê”? Lâm Lôi nhìn Nhiêu Đốn: “Hẳn phải có một lý do đặc biệt nào đó”? Nhiêu Đốn cười nhìn Nê-na ra hiệu bằng mắt cho nhau, đoạn trả lời: “Vấn đề này còn bí mật đã. Chưa thể nói được”.
Lâm Lôi vỗ trán: “Này, bí mật cả với anh trai cơ đấy”!
Toàn bộ người trong phòng khác cùng cười ồ lên. đến lúc này, Lâm Lôi rỉ tai Nhiêu Đốn rồi hai anh em đi ra vườn hoa.
“Ca. Có chuyện gì vậy”? Nhiêu Đốn ngạc nhiên.
Lâm Lôi nhìn em trai, hỏi: “Nhiêu đốn. Ta luôn mong muốn anh em mình ở với nhau. Giờ thì đệ đã đến rồi, ta quả thực rất vui. Nhưng... Nê-na? Thím ấy có đồng ý ở lại không? Đệ không được ép buộc thím ấy đâu đấy”!
Nhiêu Đốn gật đầu: “Ca. Nê-na đã bàn kỹ với đệ rồi. Đồng ý ở lại cùng với đệ. Sau này cần về thăm nhà thì cứ về”.
“Thế cũng được”.
Lâm Lôi cười nhìn em mình: “Nhiêu Đốn à. Đợi cho vương quốc thành lập xong, sau khi ta với Địch Lợi Á cưới nhau, ta sẽ giao vương quốc này cho đệ”. Lâm Lôi nói để cho em mình có sự chuẩn bị trước.
Nhiêu Đốn sững sờ người ra: “Vương quốc”?
“Ta chuẩn bị tên vương quốc là Ba Lỗ Khắc, muốn để con em gia tộc Ba Lỗ Khắc chúng ta thừa kế”. Lâm Lôi đã có quyết định.
Nhiêu Đốn không khước từ: “Thế cũng được. Nhưng có điều là, đệ chỉ mới chiến sĩ bậc tám thôi. đợi khi đệ tu luyện thành Thánh Vực đã hẵng hay. Chừng hai ba mươi năm nữa. Không mấy thời gian nữa đâu. đến khi đó thì truyền ngôi cho đệ cũng chưa muộn. Tiếp đến đẹ truyền ngôi cho con đệ, hoặc là con huynh”. Nhiêu đốn nghĩ, Lâm Lôi rất hiểu em mình.
Nhiêu Đốn vẫn còn phải tu luyện nữa.
Nhưng hiểu biết mọi nhẽ, phải hiểu rõ thiên nhiên, sự sống động của nguyên tố, đòi hỏi phải có sức thân hoà nguyên tố bậc cao. Các Ma pháp sư thông thường bẩm sinh đã có thân hoà lực rất cao. Còn các chiến sĩ thì không làm gì được, thân hoà lựuc rất thấp.
Nhiêu Đốn chính là như vậy, hiện chưa cảm nhận được thiên nhiên, làm sao lĩnh hội được cảnh giới. Mà đạt đến Thánh Vực thì lại khác nữa.
Khi đã đạt đến Thánh Vực đặc biệt, có cảm nhanạ rất sâu sắc với thiên nhiên, cảm thụ cảnh giới, nanag cao cảnh giới. Điều này phải là chiến sĩ cấp chín và khó đạt lắm, và chỉ có số ít người có được thực lực chiến sĩ cấp chín, thân hoà lực nguyên tố cao.
Chiến sĩ đỉnh cao, không chỉ đòi hỏi cảnh giới, miễn sao tu luyện ý chí chiến đấu thì nhất định sẽ đạt được Thánh Vực.
... ...
Sau ba ngày ở lại Hắc Thổ thành, Lâm Lôi và Địch Lợi Á về núi Hắc Ô bắt đầu hai ngày âm thầm tu luyện. Còn Bối Bối, quá nhàn nhã được cùng Hắc Lỗ đi vào rừng sâu săm bắt Ma thú.
*** ***
Bầu trời anh đẹp, lúc này bống dưng tối sầm lại. Hai đạo hào quang chạy dài trên bầu trời nhằm hướng lãnh địa Hốn loạn bay tới.
Ánh sáng đen là Ô Sâm Nặc.
Ô Sâm Nặc lần này mặc áo bào dài màu đen mép viền sợi vàng, mái tóc màu tím tung bay. Bên cạnh Ô Sâm Nặc là một trung niêm cường tráng mặc áo bào dài màu trắng rộng thùng thình. Thân hình người này cao to đến dễ sợ, chừng hai mét rưỡi.
Chiều cao hai mét rưỡi, hiếm có trên đời này.
Áo bào màu trắng bay dập dờn theo gió thổi, mái tóc màu xanh, khuôn mặt vuông chữ điền đầy nghị lực. Giữa hai lông mày người này có một dấy ấn nhàn nhạt, và cũng là dấu ấn màu trắng lờ mờ. Thân thể người này toả ra một áp lực đối với người khác.
Đây chính là Lôi Minh quân đoàn trưởng quân đoàn kẻ cuồng tín.
Hai người cùng bay bên nhau. Ô Sâm Nặc luôn nói về Lâm Lôi để Lôi Minh hiểu. Lại còn kể thêm về Bối Bối với sức chiến đấu mạnh mẽ: “Như thế đấy. Lôi Minh ạ. Đại nhân giờ đây hẳn có dự định rồi chứ? Phải có nhiều năng lực mới ổn”.
Lôi Minh lườm Ô Sâm Nặc, cặp mắt toát sáng dữ dằn. Lôi Minh lặng lẽ, trong đầu nghĩ: “Ô Sâm Nặc. Một người một thú ấy không như ngươi. Ngươi đã đến bước này rồi... Nhưng thôi cũng phải, một mình ngươi thì làm sao đánh lại được. Chỉ nhờ có mỗi thuật phân thân thôi, có gì ghê gớm. Với ta ư... Ta một mình đủ giết chết chúng rồi”.
Ô Sâm Nặc cũng rất hiểu, một mình thì không đánh lại được với Lama Lôi và Bối Bối.
Mà Lôi Minh, với sức mạnh đặc biệt nhất định sẽ đánh bại đối phương. Ô Sâm Nặc nghĩ vậy
“Phía trước đã là Hắc Thổ thành rồi”. Ô Sâm Nặc chỉ tay về phái trước: “Ở chốn xa là Hắc Ô. Theo tin tình báo của chúng ta, Lâm Lôi hầu hết dồn thời gian vào tu luyện ở núi Hắc Ô. Chúng ta cùng bay đến đó trước”.
Mắt Lôi Minmh nhìn theo hướng tay chỉ của Ô Sâm Nặc.
Thoắt cái, hai người đã ở trên không gian núi Hắc Ô bay xuống tiếp.