Chương 296: Địch Lợi Á, Đồng Ý Lấy Ta ...


Lâm Lôi sà xuống bờ hồ, cảm động nhìn Địch Lợi Á cũng đang vô cùng cảm động nhìn mình. Theo lẽ thường đôi người có biết bao nhiêu niềm nhung nỗi nhớ, ấy vậy mà nhìn thấy nhau chỉ biết đứng từ xa nhìn nhau cảm động, miệng mở ra lại không nói được nên lời. Lý do vì sao?

Lòng muôn lời muốn thổ lộ, nhìn nhau lại im bặt?

“Lâm Lôi là như vậy ư”? Địch Lợi Á cười như khóc, nước mắt tuôn trào. Nàng chủ động chìa bàn tay nhỏ nhắn ra.

Nhìn những ngón tay nõn nà trắng muốt, Lâm Lôi sững sờ. Địch Lợi Á nũng nịu nhìn như thôi miên lấy Lâm Lôi: “Ngốc à! Lẽ nào huynh lại muốn muội tập bay ra ngoài đó ư”? Từ bờ hồ ra túp nhà gỗ cũng xa tới chục mét, Địch Lợi Á làm sao bay ra được.

Địch Lợi Á nhìn mắt mình qua làn nước trong, cánh tay nõn nà như ngà voi. Lâm Lôi chìa bàn tay cho nàng giữ, mười ngón tay giao nhau đan xen.

“Ối! Lâm Lôi. Ta về đây”! Trại Tư Lặc lên tiếng.

Lâm Lôi, Địch Lợi Á hình như cùng lúc đỏ mặt cả lên, chân vừa chạm đất, một luồng gió nổi lên. Gió mát nhẹ thổi. Lâm Lôi, Địch Lợi Á dập dờn theo làn gió nhẹ bay ra giữa ngôi nhà gỗ ở hồ.

“Trại Tư Lặc là thế đấy”. Lâm Lôi giữ tay Địch Lợi Á cùng bay. Khi hai người vừa chạm chân xuống bậc tam cấp thì vai sánh vai cùng đi vào nhà.

Hai người dựa chặt vào nhau. Lâm Lôi cảm nhận sự mềm mại của bàn tay người yêu. Chàng như đứng giữa vầng mây ấm áp nồgn nàn. Mặt Địch Lợi Á đỏ dậy, đôi má bồ quân, không khí đầm ấm nồng nàn.

Bỗng...

Lâm Lôi nhìn ở phía xa kia lòng hồ, Bối Bối chỉ thò mỗi cặp mắt lên nhìn hai người.

“A! Lão đại. Các vị tiếp tục đi. Bối Bối ta đi chơi. Tiếp tục đi nhé”!

Bối Bối thấy mình đạ bị phát hiện lập tức lặn sâu vào hồ nước. Chim ưng cuồng lôi nhìn về phía Bối Bối.

“Hì hi”... Địch Lợi Á cười: “Lâm Lôi huynh. Bối Bối đáng yêu quá”!

Laâ Lôi gật đầu: “Bối Bối là như thế đó. Phải rồi, Địch Lợi Á! Sau lần muội đi khỏi đế quốc Áo Bố Lai Ân ấy mà, giờ mới đến? Có phải là đã xẩy ra chuyện gì rồi không”? Lâm Lôi cố nhớ lại. Vốn khi Địch Lợi Á đi rồi bỏi đi tìm Lâm Lôi.

“Ồ”! Địch Lợi Á gật đầu, đoạn trầm ngâm ngay.

Tại đế đô quả thực là đã xẩy ra biết bao sự cố, khiến cho Địch Lợi Á thương cảm. Nàng đã thất vọng về cha mẹ mình Lâm Lôi gợi lại chuyện này... khiến cho Địch Lợi Á trầm ngâm pha chút buồn bã.”Xẩy ra chuyện gì vậy? Nói với ta được không”? Lâm Lôi nắm chặt bàn tay Địch Lợi Á.

“Huynh thật sự muốn nghe ư”? Địch Lợi Á ghé sát thân mình vào Lâm Lôi.

Lâm Lôi gật đầu: “Nếu như nghe thì phải cưới muội”! Địch Lợi Á đột ngột đề nghị.

“Ủa”... Lâm Lôi ngỡ như bị tấn công, cảm thấy bối rối. Địch Lợi Á đang là người con gái duy nhất mà Lâm Lôi yêu mến. Thế nhưng, để Lâm Lôi cưới ngay làm vợ... Lâm Lôi vẫn còn có phần nào khó nói. Lần đầu tiên, Lâm Lôi tỏ ra có chút phòng ngừa.

Với đàn bà, Lâm Lôi chưa hoàn toàn dồn hết tình cảm vào đó. Lo lắng lại một lần nữa bị tổn thương.

“Đùa thôi mà”! Địch Lợi Á cười hồn nhiên, kiêu sa: “Lâm Lôi, huynh cũng quá thể. Chẳng chịu dốc tâm sự cùng muội”. Lời của Địch Lợi Á đã làm cho Lâm Lôi thoát khỏi tình cảnh khó xử.

Địch Lợi Á thở dài: “Giờ thì muội bắt đầu kể nhé. Muốn nghe không”?

Lâm Lôi gật đầu.

Địch Lợi Á lấy lại bình tĩnh, đan ngón tay vào bàn tay Lâm Lôi, nhìn mặt nước hồ, chầm chậm kể: “Lâm huynh! Lần đó, muội nhận được thư của gia tộc, thì phải về ngay. Sau khi về rồi, muội mới phát hiện ra là... bà của muội vẫn mạnh khoẻ. Không vấn đề gì”.

Lâm Lôi chau mày.

Địch Lợi Á gửi thư đến, bỏ sức khỏe bà rất tốt. Lâm Lôi đã cảm thấy có điều gì đó mờ ám rồi.

“Sau đó, muội mới hiểu ra, cha mẹ muội biết qua thầy giáo, muội lưu lại Áo Bố Lai Ân là vì huynh, họ dùng chiêu này mục đích tách đôi chúng ta ra”. Địch Lợi Á cười chua chát nhìn Lâm Lôi: “Chiêu này rõ là rất ngốc. Vậy mà muội vẫn bị mắc lừa”.

Lâm Lôi nghi hoặc: “Cha mẹ làm như thế”...

“”Vì gia tộc”.

Địch Lợi Á thở dài: “Lúc đó, huynh còn ở chốn lãnh địa hỗn loạn mong mở ra một cục diện. Ở Ngọc Lan đại lục hình như mọi người cũng nghĩ là huynh người của đế quốc Áo Bố Lai Ân. Mà Áo Bố Lai Ân là thù địch với đế quốc Ngọc Lan”.

Lâm Lôi hiểu ra rồi. Đế quốc Ngọc Lan là một trong hai đế quốc hùng mạnh.

“Với cách nhìn của cha mẹ muội, nếu gả muội cho huynh, khác nào có quan hệ với Thánh Vực Cường Giả của kẻ địch. Hoàng đế bệ hạ của đế quốc Ngọc Lan sẽ giảm lòng tin đối với gia tộc muội. Bởi thế, cha mẹ muội mới nghĩ tách hai mình khỏi nhau”.

Địch Lợi Á liếc nhìn Lâm Lôi: “Đương nhiên, đây chỉ là cánh nhìn của cha mẹ muội. Họ không biết được... và cũng chưa thấy nói chúng mình bàn gì về chuyện hôn nhân cả”.

Lâm Lôi thấy cay cay nơi mũi.

Địch Lợi Á tỏ vẻ chua chát: “Đế đô có vô khối người theo đuổi muội. Cha mẹ muội cứ bảo sẽ gả bán cho ai trong đó. Muội không đồng ý. Muội rất ghét những chàng trai đó! Lâm Lôi... Khi đó, muội mong sao tìm gặp sớm được huynh. Nhưng, muội lại không muốn làm tan vỡ quan hệ muội với cha mẹ. Muội yêu quý họ”.

“Ta hiểu nàng lắm”. Lâm Lôi an ủi.

Địch Lợi Á đương nhiên rất hiểu, Lâm Lôi cũng là một người con biết kính yêu cha mẹ, yêu quý gia đình.

“Muội rất muốn tìm đến huynh, mà lại không muốn đánh mất đi cha mẹ”. Địch Lợi Á cắn cắn môi, giọng trầm hẳn xuống. Lâm Lôi có thể hiểu rõ, cảm thụ được tình cảm của Địch Lợi Á trong cái nắm tay rất chặt của nàng.

“Tuy nhiên, muội cũng đã nói rõ với cha mẹ muội rồi. Nếu như huynh thành lập được một công quốc ở lãnh địa hỗn loạn không còn thuộc về Áo Bố Lai Ân, thì chúng mình sẽ lấy nhau”. Địch Lợi Á kể: “Cho nên muội sẵn sàng chờ đợi, chịu đựng”.

Lâm Lôi cầm bàn tay Địch Lợi Á đặt lên đùi mình.

Địch Lợi Á nhìn vào mắt Lâm Lôi, mặt hé nở nụ cười: “Muội đang chờ đợi, đợi chờ huynh có một công quốc. Thế mà, cha mẹ lại hối thúc nói gả muội cho hoàng đế bệ hạ đế quốc Ngọc Lan, để muội trở thành hoàng hậu.”

“Cái gì”? Lâm Lôi tỏ vẻ giận dữ.

Cái cha mẹ của Địch Lợi Á, thật quá đáng.

“Muội nào đồng ý. Lần này thì muội nổi giận với cha mẹ”. Địch Lợi Á lắc đầu kể: “Muội trước con mắt cha mẹ phải là đứa con hiếu thuận. Nhưng muội đã nổi giận. Muội đã nói rõ cho cha mẹ biết rồi, cho dù chết, muội cũng không đồng ý với ý nguyện của họ được”.

Lòng Lâm Lôi cảm động. Một người con gái dám làm đến một tình huống như vậy, thật là cảm động và khâm phục.

“Muội đang chờ đợi... đợi đến cuối cùng, đến suốt đời. Muội đợi thư huynh gửi tới, báo tin mừng thành lập công quốc”. Địch Lợi Á nhìn Lâm Lôi: “Lúc đó muội vô cùng cảm động. Cha mẹ sẽ không ngăn trở chúng ta”. Lâm Lôi lúc này có phần nhẹ nhõm đi.

Với Lâm Lôi mà nói, Địch Lợi Á nên nói hết ra với cha mẹ đã, sau đó mới tới đây.

“Muội nói ra cái tin này cho cha mẹ biết. Thế nhưng... Cha mẹ muội vẫn cứ khuyên muội lấy hoàng đế”. Nét mặt Địch Lợi Á có chút khổ đau.

“Tại làm sao như thế được”? Mặt Lâm Lôi đăm đăm.

Bàn về chuyện này, Lâm Lôi cần hiểu thêm tấm lòng của Địch Lợi Á

“Phải rồi, làm sao lại như thế”? Trong con mắt của Địch Lợi Á có nét đau thương: “Muội cần cởi mở lòng mình, nhưng không ngờ rằng kết cục lại thế này. Kỳ thực, muội cần nghĩ tới, cha muội là tộc trưởng gia tộc, đương nhiên cha muội phải nghĩ cho gia tộc. Theo cách nghĩ của cha muội, hoàng đế bệ hạ rất ưu tú, địa vị cao sang, gả muội cho hoàng đế thì gia tộc hiển vinh, quá ư hoàn mỹ. Nhưng... cha muội lại không bao giờ đứng trên vị trí của muội mà nhìn nhận”.

Địch Lợi Á thở dài: “Bởi thế, muội không nên quá mơ tưởng.

Địch Lợi Á nhìn Lâm Lôi: “Muội đến rồi. Mặc cho cha mẹ thế nào. Muội đã đi khỏi đế độ, đi tìm chàng”.

Nhìn vào mắt Địch Lợi Á, Lâm Lôi trào dâng tình cảm yêu thương. Thật vô cùng cảm động, thật đáng quý, thật vừa lòng.

“Địch Lợi Á”... Laâ Lôi định mở miệng nói điều gì mà không nỏi nổi. Mọi điều muốn nói tắc nghẹn nơi cổ họng.

Người con gái trước mắt...

Vì bản thân Lâm Lôi mà chờ đợi mười mấy năm.

Vì bản thân Lâm Lôi mà vứt bỏ địa vị hoàng hậu.

Vì bản thaâ Lâm Lôi mà rời xa cha mẹ kính yêu, cô độc tìm đến với Lâm Lôi.

... ...

Lâm Lôi bỗng dưng cảm thấy xấu hổ. Lâm Lôi coi khinh mình, nguyền rủa mình.

“Con gái nhà người ta, vì bản thân Lâm Lôi mà vứt lại sau tất cả, tất mọi thứ... không một lời cam đoan”... Lâm Lôi chất vấn bản thân: “Ta đang chờ đợi cái gì? Ta còn chần chừ nỗi gì”?

Lâm Lôi nhìn vào mắt Địch Lợi Á. Tâm tình Địch Lợi Á đã bộc bạch ra hết cả. Nàng chỉ chọn giải pháp đợi chờ... Mà Lâm Lôi lại chần chừ ư? Hôm nay Lâm Lôi mới nhận thấy, bản thân luôn là con người chần chừ, lúc nào cũng đắn đo...

Bản thân đã có rồi, có những gì đáng quý nhất rồi.

“Vứt bỏ tất cả, để chờ đợi mười năm. Bây giờ lẽ nào nàng lại tiếp tục đợi chờ?.. Chờ một lời hứa ư”?

Lòng Lâm Lôi cảm thấy đau nhói

“Tách”...

Lòng lạnh giá như băng của Lâm Lôi như đã nứt “tách” một tiếng, vỡ ra, tan dần.

Lâm Lôi không còn đợi chờ chần chừ!

Không cho phép bản thân lại chần chừ chờ đợi!

“Lâm Lôi! Làm sao thế”? Địch Lợi Á nhìn vẻ mặt Lâm Lôi ngạc nhiên hỏi, lòng có chút âu lo.

Bất chợt Lâm Lôi chìa hai bàn tay ra, lòng Địch Lợi Á rung động. Lâm Lôi nhìn sâu đáy mắt Địch Lợi Á, hít sâu một hơi thở rồi trịnh trọng: “Địch Lợi Á! Hãy lấy ta đi”!

Cặp mắt Địch Lợi Á giãn to tròn long lanh nhìn Lâm Lôi.

Nói ra câu này, trong đầu óc Lâm Lôi như có dòng điện hiện rõ từng cảnh tượng kỷ niệm xa xưa giữa hai người, từ khi gặp nhau ở học viện Ma pháp Ân Tư Đặc, thấy một cô bé đáng yêu, thời niên thiếu, nụ hôn tạm biệt đêm hôm nơi Ô Sơn...

Từng cảnh từng cảnh diễn lại trước mắt tưởng tượng.

Lòng Lâm Lôi giờ đây cảm thấy sao mà ấm áp.

Có một người vợ đầy ắp kỷ niệm như thế còn gì đòi hởi hơn nữa? Có gì hạnh phúc hơn nữa?

“Lâm Lôi”. Địch Lợi Á nghẹn lời, giương cặp mắt lên nhìn Lâm Lôi: “Huynh vừa rồi nói gì? Nhắc lại được không? Nhắc lại đi”! Giọng Địch Lợi Á run run.

Lâm Lôi nhìn thẳng vào mắt Địch Lợi Á, dằn từ tiếng từng tiếng một: “Địch Lợi Á! Hãy lấy ta đi! Lấy Lâm Lôi ta đi, chúng ta mãi mãi ở bên nhau. Mãi mãi không xa rời”! Giọng Lâm Lôi đầy cảm xúc, thái độ có phần căng thẳng.

Phải rồi, rất căng thẳng.

Địch Lợi Á nhìn ánh mắt Lâm Lôi, nước mắt lưng tròng xúc động.

Lâu quá rồi!

Chờ đợi quá lâu rồi!

Từ thuở niên thiếu, khi mà tình cảm mơ hồ, nàng đã mong có ngày hôm nay, mong ước Lâm Lôi là vương tử bạch mã.

Mỗi một ngày cứ chờ đợi...

Lúc bấy giờ, nàng là một cô gái tuổi mười sáu mười bảy trẻ trung, giờ đây đã hai mươi tám tuổi, một cô gái già. Mười mấy năm, mặc cho Ngải Lệ Tư ở bên cạnh Lâm Lôi hay mất tăm cả chục năm trời, mặc cho cha mẹ cản ngăn, nhưng lòng nàng, tình yêu của nàng vẫn thuỷ chung son sắt.

Điều nàng sợ nhất là...

Lâm Lôi vứt bỏ ruồng rẫy nàng.

Nàng một lòng một dạ đợi chờ mặc cho Lâm Lôi chưa có dù một lời hẹn hò gửi gắm.

“Muội đồng ý chứ”? Lâm Lôi nhìn khuôn mặt tràn trề nước mắt hạnh phúc của người yêu mà cảm thấy lòng vô cùng xúc động.

Địch Lợi Á ôm ghì lấy Lâm Lôi, thủ thỉ vào tai người yêu: “Muội đồng ý! Muội đồng ý! Muội”... Lâm Lôi cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể người yêu, lòng rạo rực hạnh phúc.

Bàn Long - Chương #296