Một tay Lâm Lôi giữ chặt thanh kiếm ngọc đen, còn tay kia giữ thanh kiếm mềm Tử huyết đứng hiên ngang giữa phố, Bối Bối ở trên vai Lâm Lôi không hề động đậy. Một người một thú nhìn lên Ô Sâm Nặc đang bay xuống. Khi ô Sâm Nặc còn cách Lâm Lôi chùng mười mấy mét, bỗng Ô Sâm Nặc dừng hẳn lại.
Có âm mưu! Ô Sâm Nặc nhìn phía trước một Lâm Lôi tự tin, lòng cảm thấy âu lo.
“Thằng nhãi nhà ngươi có âm mưu gì đây”?
“Cái gì! Sợ hử”? Lâm Lôi hai tay hai kiếm chấn giữ, nhìn Ô Sâm Nặc: “Nếu như sợ hãi rồi, thì nhà ngươi lặng lẽ bỏ trốn đi. Không sao cả. Ta không truy sát đâu mà sợ”!
Lời Lâm Lôi khiến Ô Sâm Nặc tức lộn ruột.
“Truy sát”? Lòng Ô Sâm Nặc nghi ngờ chửi. Rõ ràng là Ô Sâm Nặc ta chiếm thế thượng phong thế mà giờ đây phải cẩn thận. Ô Sâm Nặc vẫn còn hoài nghi Lâm Lôi có âm mưu gì đó. Nhưng nhìn thấy điệu bộ tự tin đó của Lâm Lôi, Ô Sâm Nặc bỗng nghĩ rằng: “Lẽ nào Lâm Lôi lại làm ra vẻ bộ dạng như thế để doạ mình chăng”?
Ô Sâm Nặc quan sát kỹ lưỡng Lâm Lôi: “Nếu Lâm Lôi có tuyệt chiêu nào đó thì đã sớm dùng rồi. Còn gì phải ở đây làm bộ nữa? Mà nếu có trò gì thấp hèn thì cũng không thể tự tin đến thế. Hay hắn ta cố ý tuyên bố cho mọi người hiểu là nó có tuyệt chiêu ư”?
Ô Sâm Nặc cười: “Hư hư thực thực, thực thực hư hư. Thằng nhãi này đang đùa ta. Ta không tin được là nó có tuyệt chiêu nào cả để làm tử thương ta”.
“Vì lẽ gì còn chần chừ hử? Đại nhân trưởng quan toà! Uy phong ghê gớm của ngươi đâu rồi, quả quyết đi”! Lâm lôi lạnh lùng nói.
Ô Sâm Nặc ngờ vực nhìn hai thanh kiếm trên tay Lâm Lôi, phì cười: “Thằng nhãi! Ta còn”...
Mới nói tới đó, bốn Ô Sâm Nặc dồn lên công kích Lâm Lôi, tốc đọ nhanh đến kinh hoàng. Nhưng ngay lúc đó...
‘Phù”...
Trong chốc lát, phạm vi một trăm mét vuông rộng vầng sáng màu vàng đất bao trùm. Trên thân mình Lâm Lôi, Bối Bối vầng sáng màu vàng đất.
Thuấn phát. Thuất trọng lực cấp bảy.
Thuật trọng lực cấp bảy là thụât làm cho cơ thể chịu tác động lực hút trái đất bỗng chốc lớn lên bốn lần. Lực hutý không chỉ tác động lên cơ bắp, kinh lạc, nội tạng máu... Kẻ mạnh càng lợi hại hơn lúc này hiện hình, tốc độ chậm lại.
Đối với Thánh Vực Cường Giả mà nói, nếu ném một khối đá vạn cân lên người, cũng sẽ giống như bắn bụi làm nát cả đá, thân thể gần như không còn bị ảnh hưởng gì nữa.
Nhưng thuật trọng lực thì không như thế.
Nếu thuật bốn lần trọng lực, đây không chỉ giản đơn chịu sức nặng mấy trăm cân. Nó khiến cho máu trong người chảy chậm lại, khó thở... Thực lực kém, dưới sức nặng bốn lần thậm chí là chết ngay lập tức. Cho dù là Thánh Vực Cường Giả, kỹ năng cơ thể cũng sẽ bị ảnh hưởng.
“Giết”!
Trong thuật trọng lực, sau khi Lâm Lôi và Bối Bối dùng Ma páh loại bỏ được trọng lực trên mình, Lâm Lôi và Bối Bối gần như cùng lúc triển khai thế công kích. Một Lâm Lôi và hai Bối Bối đánh vào đối thủ là bốn Ô Sâm Nặc.
Vù. Thanh kiếm ngọc đen trên tay Laâ Lôi chém vào không khí, thanh kiếm mềm cùng lúc cùng chém vào không khí.
“Ầm”. Thân hình Ô Sâm Nặc bay lên, bốn Ô Sâm Nặc hợp lại làm một, máu tuôn ra từ miệng. Ô Sâm Nặc tránh được đòn công kích của Lâm Lôi nhưng tránh không khỏi đòn công kích của ‘Bối Bối’.
Lâm Lôi và Bối Bối tập trung công kích Ô Sâm Nặc. Lúc này Ô Sâm Nặc lại hoá thân làm thành bốn, đồng thời lửa đen nahnh chóng bùng lên. Bốn bề phố xá bị cháy thiêu trụi ngay cả đến thuật trọng lực của Lâm Lôi cũng bị giảm phần hiệu quả.
“Không ngờ được lại còn có chiêu này”. Ô Sâm Nặc phẫn nộ nhìn Lâm Lôi: “Nhưng, chiêu này của ngươi không ăn nhằm gì cả”!
“Không tác dụng ư”?
Lâm Lôi tự tin đứng vưng vàng trên mặt đất.
Bốn Ô Sâm Nặc lại xông mạnh mẽ vào. Lâm Lôi tự tin đứng vững trên mặt đất. Lúc này hình như đất chung quanh Lâm Lôi lại tạo nên vòng màu vàng, thuật trọng lực cấp bảy.
Bốn thân hình Ô Sâm Nặc bỗng ngưng trệ lại, nhưng tiếp theo đớ thì “Ầm”, lửa màu đen cháy bùng lên, lần nữa thuật trọng lực cấp bảy bị sụp đổ. Mắt Ô Sâm Nặc đỏ ngầu giận dữ: “Không tác dụng gì. Lâm Lôi à! Thân thể ta hoàn toàn có thể thích nghi với thuật trọng lực này của ngươi rồi”.
“Bói Bối! Lên”.
Lâm Lôi, Bối Bối cùng lúc lao vào Ô Sâm Nặc, Lâm Lôi lại lần nữa sử dụng thuật trọng lực. Lần này sử dụng cấp sáu.
Vốn đã chuẩn bị rất tốt, thích ứng với Ô Sâm Nặc bốn lần lực hấp dẫn, bỗng nhiên ‘hai lần lực hấp dẫn’ động tác lại biến đổi hình dáng.
“Xuỳ”!
Ý nghĩa sâu sắc của gió!
Quy luật vận động của gió. Thanh kiếm Tử huyết dường như lúc chậm lúc nhanh, lưỡi kiếm sắc tung ra uyển chuyển nhờ thế mà chém đúng vào bên ngoài cơ thể Ô Sâm Nặc, xuyên sâu vào lửa địa ngục bảo vệ bên ngoài. Lại lần nữa Ô Sâm Nặc bị chém bật bay xa.
Một vết đâm làm Ô Sâm Nặc bị thương lộ ra.
Ốâm Nặc tránh được thanh kiếm nặng ngọc đen, tránh được hai đòn công kích của Bối Bối nhưng lại không thể nào tránh nổi thanh kiếm mềm Tử huyết.
“Uy lực làm sao lại lớn đến thế”? Mặt Ô Sâm Nặc tái mét.
Vừa nãy, Ô Sâm Nặc đã không còn chỗ để nấp, bốn hình hài Ô Sâm Nặc công kích thẳng tới Lâm Lôi và Lâm Lôi đồng thời công kích trả đũa. Mà tốc độ hai ‘Bối Bối’ nhanh bất ngờ, cùng lúc đủ công kích hai hình dáng Ô Sâm Nặc. Mặc cho thế nào. Ô Sâm Nặc ắt phải bị trúng đòn công kích chứ?
Ô Sâm Nặc không dám ứng chiến cứng với thanh kiếm nặng ngọc đen, thậm chí không dám chọi với móng vuốt của Bối Bối, vì móng vuốt Bối Bối lợi hại khôn lường.
“Tin tình báo chỉ rõ, sức công kích của kiếm dài mềm Tử huyết không mấy mạnh”. Ô Sâm Nặc không thể tin được nữa.
Rõ ràng, khi đánh nhau cùng với Hắc Đức Sâm, ‘vận động quy luật gió’ của Lâm Lôi không mấy phát huy. Thế nhưng, giờ đây phép nguyên tố gió ‘nhanh, chậm’ thuộc hai thái cực đều đã có sức tấn công bột phát, sau đó thì hai thế nhanh chậm lại kết hợp được với nhau, thực hiện đúng luật vận động gió, nâng cao cấp độ hơn trước kia, và hai cấp nhanh chậm lại không ngừng vươn đến thái cực.
“Ô Sâm Nặc. Chẳng phải ngươi định giết chết ta đấy ư”! Lâm Lôi khiêu kích.
Công kích!
Lâm Lôi biến đổi thân mình bỗng lúc như ác ma địa ngục, cùng sự thay đổi lớn lên của thể tích Bối Bối cùng nhau công kích như điên vào Ô Sâm Nặc. Cùng lúc tiến công, Lâm Lôi vẫn sử dụng tiếp thuật trọng lực, nháy mắt nhìn chỉ thấy những vầng hào quang màu vàng bao trùm cả khu vực.
“Ầm”. Lửa đen của Ô Sâm Nặc bùng nổ, phá huỷ thuật trọng lực của Lâm Lôi chỉ trong nháy mắt, làm tiêu tan thuật trọng lực.
Nhưng với Lâm Lôi mà nói, với loại thuật trọng lực thấp cấp này, liên tiếp phát huy vài ba trăm lần đều không làm mất đi sức lực, điều quan trọng nhất là Lâm Lôi vẫn giữ được ‘Bàn Long chi giới’. Nếu có tieê hao đi chừng sáu phần sức lực thì cũng chưa sao cả.
Thuật trọng lực cấp bảy, thuật trọng lực cấp sấu Laâ Lôi đã giao hoà lúc này lúc nọ.
“Không tốt”! Trình độ lực hấp dẫn không ngừng thay đổi. độ chênh tương đối lớn giữa thuật trọng lực cấp sáu với cấp bảy đã lại khiến cho Ô Sâm Nặc không dễ dàng gì dịch chuyển. Ví dụ như người ta đi đường. Khi đang đi, tự dưng mất trọng lực, người bị hẫng, làm cho khó có được bước đi bình thường, ắt sẽ không quen và đó là thời cơ cho đối phương tấn công.
Cũng giống với nguyên tắc đó.
Thuật động lực được áp dụng, lúc cao lúc thấp, lúc mạnh lúc nhẹ lại càng thêm tuyệt vời.
“Ầm”. Tránh cũng rất khó tránh. Ô Sâm Nặc chọn để cho Bối Bối dùng móng cào mạnh, toàn bộ thân mình bay ra quãng xa, chỉ nghe thấy ‘rắc’, xương ngực của ô Sâm Nặc bị gãy. Lần này, Ô Sâm Nặc đành bay lên trên không trung, không còn dám xuống đất nữa.
“Không ngờ đấy! Điều này không giốgn với thuật trọng lựuc mà đạt đến hiệu quả cao đến như vậy”. Ô Sâm Nặc ôm ngực giữ vết thương, bay tít lên trời cao.
Ô Sâm Nặc bị thương rất nặng.
Như thế là, Ô Sâm Nặc đã bị hai đòn kiếm của Lâm Lôi, một đòn kiếm nặng ngọc đen và một đòn kiếm mềm Tử huyết, còn ba đòn của Bối Bối.
“Bối Bối! Lên. Hiện giờ hắn ta bị trọng thương rồi, trạng thái không còn tốt”. Lâm Lôi gọi Bối Bối.
Ô Sâm Nặc không còn do dự nữa, cả bốn thân hình cùng bay về phương nam. Ô Sâm Nặc không quản phái sau có Bối Bối. Bối Bối có thể đuổi theo kịp, nhưng Ô Sâm Nặc biết đâu lại biến ảo trong bốn hình hài đó e lại mất công, nên lại thôi không truy sát.
Nếu như Lâm Lôi truy sát... Ô Sâm Nặc vẫn còn có thể nghênh chiến, mà lúc này Laâ Lôi không thể thưự hiện chiến thuật thuật trọng lực nữa.
*** ***
Lúc này, năm huynh đệ Ba Khắc mới chạy từ trong phủ đệ quận thành ra.
“Ô Sâm Nặc chạy rồi chứ”? An Khoa nói.
“Đại nhân đã cùng Bối Bối đánh bại Ô Sâm Nặc rồi”. Cái Từ vui mừng lên tiếng. Họ đưa mắt nhìn ra đường phố, sáu xác chết Thiên sứ đã bị đóng băng, ai nấy đưa mắt nhìn lại nhau khó tin.
Gần nơi Lâm Lôi ngồi là một hố sâu chừng một mét.
Còn một hố nữa sâu cũng chừng một mét là lõm xuốgn bởi Ô Sâm Nặc sử dụng chiêu lửa đen địa ngục nung đốt, chảy thành hố sâu. Lâm Lôi biến thân thánh chiến sĩ Long huyết đang ở phía đầu cùng của hố trũng.
“Đại nhân! Đại nhân”!
Bọn Ba Khắc cảm động nhìn về phía Lâm Lôi reo mừng. Lâm Lôi trở lại thân hình bình thường, giơ tay lấy áo bào treê không gian mặc vào. Bối Bối lúc này cũng sà xuốgn cạnh Lâm Lôi. Lâm Lôi thở dài khoan khoái.
“Đại nhân! Chúng ta chiến thắng rồi”. Ba Khắc reo mừng, những người còn lại cũng không giấu nổi vẻ mặt phấn khởi nhìn Lâm Lôi.
Lâm Lôi vui vẻ với mọi người, nhìn về phía nam: “Chúng ta chỉ có thể gọi là tạm thời thắng lợi bước đầu thôi. Đáng tiếc là, mỗi một đòn ‘vận động gió’ đường kiếm chưa đủ mạnh hạ sát đối phương. Nếu đủ lợi hại hơn thì... một mình ta đủ đọ với Ô Sâm Nặc”.
Thuật vận động gió, nháy mắt tung kiếm vạn lần.
Tốc độ nhanh đến như thế, nhưng sức công kích lại không đủ mạnh. Nếu bốn Ô Sâm Nặc cùng tiến vào một lúc, Lâm Lôi dùng chiêu này không thể sát thương nổi Ô Sâm Nặc, ngược lại sẽ còn bị Ô Sâm Nặc làm cho bị thương.
“Quy luật gió vận động, cùng với sóng gió là hai loại hình khác nhau, không hoà vào nhau được. Chỉ có đem phép nguyên tố gió tốc độ nhanh đã lĩnh hội được hoà vào ‘sóng gió vận động’, khi đó mới có thể nâng cao được hiệu suất tấn công bằng kiếm”.
Lâm Lôi còn nhớ Hi Kim Sâm tung đòn kiếm lần đó.
Nhanh đến mức độ toàn bộ không gian ngổn ngang cả lên rồi đường kiếm đánh vào không còn biết được khi nào.
Nếu như Lâm Lôi đạt được trình độ đó, lại kết hợp vào với ‘gió vận động’, đoạn tung vô khối những đường kiếm công kích mạnh mẽ gọi là ‘ảo không chi kiếm’ thì giải quyết diễn biến nhanh nhẹ hơn. Bởi mỗi đường kiếm giảm mất sức nặng, dẫu vẫn còn đáng sợ, nhưng cuộc chiến chỉ mới thắng lợn tạm thời. Lâm Lôi phải rèn luyện thêm nữa.
‘Ta cũng thế”. Bói Bối làu bàu: “Thuật hoá ảnh, nếu như ta tu luyện được như Ô Sâm Nặc, một thành bốn, thì chỉ cần một mình ta thôi đã chọi nổi hắn ta rồi”.
Năm huynh đệ Ba Khắc, nhìn Laâ Lôi và Bối Bối mà tự trách mình, không nói lên lời nào cả.
“Đại nhân! Người còn chưa tới ba mươi tuổi, đã lợi hại đến ngần này”. Ba Khắc lớn tiếng khen ngợi.
Laâ Lôi, Bối Bối nhìn nhau, đều cười.
Cũng phải, người ta không thể quá tham lam.
Nếu như hôm nay, Lâm Lôi lĩnh hội nhiều thêm thuật phép nguyên tố gió, phép đại địa cùng kết hợp vào cho tốt, không tạo ra nút cổ chai như người khác thì đáng mừng hơn nhiều.
“Ba Khắc. Ngươi ngay lập tức cho người giuải quyết công quốc Xã Lý này đi. Hiện giờ, quận thành Xã Lý, e binh sĩ không còn chút nhuệ khí để phản công lại chúng ta đâu”. Lâm Lôi tỏ ra rất yên tâm. Thông qua việc Thiên sứ bị giết và cuộc chiến vừa kết thúc dân chúng quận thành còn ai dám chống đối nữa!
“Vâng. Thưa đại nhân”.
“Làm theo kế hoạch. Chúng ta đã cứng chọi cứng với Quang Minh Giáo Diên, tức chúng ta đã công khai, sau mười ngày tuyên bố thành lập công quốc. Tên công quốc là Ba Lỗ Khắc”! Lâm Lôi tuyên bố.
Ba Khắc, An Khoa, Hắc Sa, Bố ân, Cái Từ đều phấn chấn ai vào việc nấy: “Vâng! Thưa đại nhân”.
*** ***
Trận quyết chiến ở quận thành công quốc Xã Lý như tuyên bố rõ, phía Quang Minh Giáo Diên tạm thời không còn đủ sức đè nén Lâm Lôi. Lâm Lôi giết chết sáu Thiên sứ bốn cánh càng làm cho trưởng quan toà Ô Sâm Nặc tháo chạy. Chiến tích như thế được Trại Tư Lặc sử dụng công bố với thiên hạ, một truyền mười, ai ai cũng biết.
Phía Lâm Lôi, sĩ khí tăng lên.
Công quốc Xã Lý không còn dám phản kháng, lại trở về nằm dưới sự cai trị của Lâm Lôi. Trong Hắc Thổ thành, giữa vườn hoa.
“Lâm Lôi đại nhân! An Nê công quốc phía tây của chúng tôi, bị chúng ta đe doạ đến khiếp. Họ lập tức đầu hàng rồi. Cái công quốc phía đông kia có phần ngoan cố một chút”. Trại Tư Nặc cười, rõ ràng cái tên Lâm Lôi đã đủ làm chết khiếp thiên hạ.
Chỉ cần uy hiếp chút thôi, một công quốc ngay lập tức đầu hàng.
Không đầu hàng thế nào được! Muốn đấu cùng Thánh Vực Cường Giả ư? Suy cho cùng, các công quốc Thánh Vực Cường Giả thì số ít các công quốc này cũng có nhiều ít chiến sĩ cấp chín. Còn với Thánh Vực Cường Giả... làm sao lại chỉ có thể có chỉ là một công quốc!
“Trại Tư Lặc”! Lâm Lôi phân công trách nhiệm: “Còn có ba ngày nữa thôi là chúng ta chính thức công bố thành lập công quốc Ba Lỗ Khắc. Như thế là... Người cho ai đó đến bộ phận thương hội Đạo Sâm, nhờ họ nói với Địch Lợi Á, việc thành lập công quốc Ba Lỗ Khắc”.
“Tuân lệnh”! Trại Tư Lặc đáp.
Lâm Lôi đứng giữa vườn hoa, nhìn về phương nam: “Địch Lợi Á! Lời hẹn của chúng ta đã xong rồi. Muội, khi nào thì đến”?