Chương 292: Thiên Thạch Rơi


Sau khi dân chúng trong quận thành công quốc Xã Lý đều biết Thiên sứ ở tại phủ của chủ thành trì nên nhiều người chú ý tới nơi đây. Lúc này họ nhìn thấy cả sáu Thiên sứ cùng lúc bay lên thì hoan hô rầm rầm. Tiếng hoan hô mỗi lúc một lôi kéo thêm những người khác kéo đến.

Sau Thiên sứ bốn cánh đang tồn tại trong con mắt dân chúng quận thành.

“Này! Ba hình bóng đen kia là gì vậy? Họ muốn đánh nhau với Thiên sứ chúng ta ư”? Không ít dân chúng nhiknf lên đưa ra câu hỏi đó. Ba cái bóng đên khờ khạo kia dám đánh nhau với Thiên sứ bốn cánh của họ cơ đấy! Chỉ trong khoảnh khắc, toàn bộ dân chúng quận thành đều ra cả bên ngoài nhìn lên không gian reo hò cổ vũ cho Thiên sứ của họ.

Ba bóng đen đã bị sáu Thiên sứ bủa vây.

“động tác chặt chẽ với nhau quá. Sự phối hợp đồng bộ quá”. Lâm Lôi nhìn chung quanh cười. Ban nãy, Lâm Lôi vì theo sát Bỗi Bối, Hắc Lỗ xông trận, ngỡ Thiên sứ rút chạy, nào ngờ họ anh dũng bủa vây ba thầy trò, hình thành nên thế trận, vây chặt lấy Lâm Lô, Bối Bối và Hắc Lỗ.

Sáu Thiên sứ bốn cánh tạo nên sáu điểm chốt, tựa như cái lồng nhốt tù.

“Gầm”. Bối Bối tấn công vào một Thiên sứ bốn cánh, vòng vây lồng tù rùng mạnh nhưng không bị vỡ.

Lâm Lôi thầm nghĩ, trận bủa vây của Thiên sứ quả lợi hại. Chỉ có sáu Thiên sứ bốn cánh thôi mà tạo nên được một thế trận vững ngay đến Bối Bối ngang sức với Hắc Đức Sâm cũng không phá nổi.

“Con thú này quả rất lợi hại. Cẩn thận đấy”. Một Thiên sứ bốn cánh hét to lên.

Cùng lúc đó một đạo hào quang từ Thiên sứ đó phóng ra lao thẳng lên trên cao. Khi lên đến chỗ cao nhất, luồng ánh sáng chói chang đó nổ tung, chỉ nháy mắt toả chiếu làm loá mắt tất cả dân chúng thành Xã Lý.

Xong đó, dân chúng dụi mắt lại nhìn lên, cố ngảng cho lâu để ngắm nhìn trận chiến đấu quyết liệt.

“Đang gọi Ô Sâm Nặc đấy”. Lâm Lôi nhìn ra bốn chúng quanh, nói.

“Hừ. Lâm Lôi. Chuyến này thì nhà ngươi sẽ chết”! Một Thiên sứ trong đó lên tiếng đe doạ: “Chút nữa thôi, Ô Sâm Nặc về thì các ngươi biết. Chắc không còn cơ hội tháo thân”.

“Quả nhiên là Ô Sâm Nặc” Mắt Lâm Lôi nhìn ra xa.

“Nhà ngươi nghĩ là có thể địch lại được với trưởng quan toà ư”? Thiên sứ thứ sau hãnh diện nói. Bọn Thiên sứ đều rất ngưỡng mộ thực lực của Ô Sâm Nặc. Lâm Lôi hiểu, tất cả sáu Thiên sứ đang dồn sức để đánh đòn bất ngờ táo bạo. Lâm Lôi lắc đầu cười.

“Vù”.

Lâm Lôi loáng cái đến gần beê một Thiên sứ. Thần lực của Thiên sứ bốn cánh này lập tức sáng loá lên: “Thật nực cười đấy”! Vị Thiên sứ này rất tự tin. Theo tin tình báo, thực lực của Lâm Lôi tương đương với Hắc Đức Sâm, không hơn gì Ma thú Bối Bối kia.

Ngay Bối Bối cũng chẳng phá vỡ nổi vòng vây, huống hồ là Lâm Lôi!

Mắt Lâm Lôi tỏ vẻ nhạo báng đối thủ, nếu như không có lòng tin thì phía Lâm Lôi làm sao dám tìm tới tấn công Thiên sứ?

“Ầm”! Thanh kiếm nặng Hắc Bảo bổ xuống lồng bảo vệ Quang Minh Thánh Lực.

Một luồng sức mạnh làm chấn động toàn bộ cơ thể Thiên sứ bốn cánh. Cú tấn công mạnh đến mức lục phủ ngũ tạng Thiên sứ nát bét như tương. Chẳng phải là Thiên sứ chứ nếu là cả Hắc Đức Sâm có bị trúng đòn này cũng sẽ bị thương nặng.

Vị Thiên sứ vốn thể hiện vẻ tự tin ấy máu ộc ra từ miệng, tai, mũi, mắt thì tối sầm lại. Toàn thân gần như nát nhừ rơi thẳng xuống đất còn làm đất dưới thành hố sâu bắn tung toé chung quanh, bụi mù mịt.

Đại địa động đất, độ chấn 150 ric-te.

Đây là đòn mạnh thoả lòng căm hờn của Lâm Lôi.

“Lần trước sáu vị Thiên sứ, mà giờ đây”... Lam Lôi mỉm cười lạnh lùng: “Trận đồ của Thiên sứ đối với ta chẳng là gì hết. Ta quên chưa nói với các người”.

Độ chấn 150 ric-te, dữ dội hơn cái lần đọ sức với Hắc Đức Sâm rất nhiều. Cho dù phòng ngự như Hắc Đức Sâm, e sử dụng cả hai để chống trả cũng không nổi rồi.

“Làm sao có thể”? Năm Thiên sứ còn lại đang trong hoảng sợ. Họ không thể ngờ được rắng Quang Minh Thần Lực lại bị tổn hại được. Chỉ nháy mắt phía Thiên sứ đã mất đi một người. Lúc này, Bối Bối, Hắc Lỗ hoá thành luồng sáng đen.

“Choang”. Một tiếng va cxhối tai.

“Vèo”. một Thiên sứ bốn cánh định chạy tháo thân, nhưng đã bị Bối Bối dùng thuật phong ảnh chặn ngay trước mặt bằng tốc độ vô cùng kinh hoàng. Thiên sứ không còn sức chống đỡ, móng vuốt sắc cứng cào nát ngực Thiên sứ, gỡ lấy tim.

Bối Bối chỉ là con ba móng. Viên Thiên sứ bốn cánh thứ ba rơi tiến xuốgn mặt đất tạo nên cú rơi như của Thiên thạch.

“Ầm”. Hắc Lỗ lại giết chết một thiên sứ nữa.

“Phù”. Lâm Lôi hoá thân thành gió vờn bay bất định. Lưỡi kiếm nặng ngọc đen lúc nhanh lúc chậm thấp thoáng giữa không gian bổ mạnh lên đầu các Thiên sứ chém đứt rời làm thành hai mảnh.

Gió cuốn. Quy luật gió cuốn.

“Dùng kiếm nặng ngọc đen, sử dụng quy luật gió cuốn, uy lực lúc mạnh lúc nhẹ”. Lâm Lôi nhìn những thây xác Thiên sứ ngổn ngang trên mặt đất cười hả hế.

Mặc là đại địa gió cuốn hay, quy luật gió cuốn, hoặc dùng quả đấm hay bất kể binh khí gì đều có dùng, chỉ cần hiệu quả đạt được. Nếu kiếm ngọc đen có thể triển khai quy luật gió cuốn, uy lực chỉ cần nửa của kiếm mền Tử huyết kết hợp tay quyền ra chiêu phối hợp đều được.

Nói là chậm.

Nhưng thực tế sau khi Lâm Lôi sử dụng chiêu đánh ‘Đại đại Áo nghĩa’ đã giết chết bốn Thiên sứ, chiến công quả ghê gớm. Ngoài ra còn Bối Bối và Hắc Lỗ mỗi vật giết một Thiên sứ rơ rụng xuống mặt đất tựa như thiên thạch rơi vào Trái đất.

“Thế nào? Thế nào”?..

“Không, không thể”!

... ...

Toàn bộ dân chúng công quốc Xã Lý đều ngển cổ nhìn thấy cảnh tượng hãi hùng vừa xẩy ra. Trong con mắt họ, nhưng Thiên sứ cao ngạo lẫm liệt oai phong là ‘sứ giả của Chúa’, cả sáu sứ giả đều đã chết, cả một đống chiến công vừa lập nên thì ngay lập tức bị ba bóng đen làm cho tiêu tan mây khói, mà cả sáu Thiên sứ đều phải đổi mạng.

Khí xanh đen bề ngoài của Lâm Lôi sôi sùng sục, toàn thân mình dập dờn trên không trung.

Dân chúng quận thành nhìn lên với con mắt ngưỡng mộ Ma Thần kia.

Lâm Lôi nói vọng xuống: “Các người vốn tín ngưỡng Chúa Quang Minh. Thật nực cười”!

Đất trời đảo điên: “Giáo lý Quang Minh Giáo Diên chỉ là trò bịp bợm chớ có đem tất thảy niềm tin đặt vào họ mà phải biết dựa vào bản thân. Thực lực mạnh mẽ rồi, giết một Thiên sứ cũng dễ như trở bàn tay thôi”!

Toàn bộ dân chúng Xã Lý đều ngơ ngơ ngác ngác hoang mang.

Sứ giả của Chúa. Sáu sứ giả của Chúa bị giết trong chốc lát. Theo lời răn dạy của Quang Minh Giáo Diên, ánh sáng của Chúa là không thể cản ngăn. Chúa phải sứ giả xuống, mọi cản trở sẽ biến thành tro bụi. Thế nhưng... Hoá thành tro bụi, đó lại là Thiên sứ.

“Đây là ai”? Mọi người trong quận thành bàn tán xôn xao.

“Hãy nhớ lấy. Tên của ta Lâm Lôi”! Tiếng nói của Lâm Lôi vang vọng cả toàn bộ thành trì. Ngay lập tức, Lâm Lôi, Bối Bối và Hắc Lỗ bay tới thủ phủ, dân chúng kinh hãi trong lòng.

“Lâm Lôi. Đúng là Lâm Lôi thật rồi”!

Cái tên Lâm Lôi ở đại lục Ngọc Lan này chỉ có một, tên kèm còn có Tông sư khắc đá, Chiến sĩ Long huyết, Lâm Lôi Ba Lỗ Khắc.

Kể từ khi biết Quang Minh Giáo Diên chọ cứng với mình, Lâm Lôi không còn giấu kín thân phận của mình nữa. Lời hiệu triệu của Thánh Vực Cường Giả này đã có sức nặng. Lâm Lôi công khai thân phận của mình, e là các công quốc không dám phản kháng, thậm chí còn chấp nhận đầu hàng.

... ...

“Âm”.

Ô Sâm Nặc bay vội vàng trở về, vòng tới quận thành Xã Lý. “Không ngờ được Lâm Lôi lại xuất hiện ở quận thành Xã Lý. Ta ngỡ là hắn ta chuồn trốn”. Ô Sâm Nặc đánh bị thương Ba Khắc, Bố Ân, cho người trói rồi đem đến quận thành Xã Lý dồn vào với Cái Từ, ba người sau đó bay về Hắc Thổ thành.

Tại Hắc Thổ thành, Ô Sâm Nặc không tìm thấy Lâm Lôi Thánh Vực Cường Giả siêu hạng.

“Lâm Lôi trốn rồi”! Lúc đó phản ứng đầu tiên của Ô Sâm Nặc là như thế.

Ô Sâm Nặc nghĩ, Hắ Lỗ đã truyền tin cho Laâ Lôi biết, Lâm Lôi nghe mà sợ hồn lạc phách xiêu chuồn khỏi Hắc Thổ thành. Nào ngờ, khi trời sắp sáng, Ô Sâm Nặc phát hiện ra phía quận thành Xã Lý rực sáng.

Tín hiệu. Tín hiệu Lâm Lôi xuất hiện.

“Thực lực Lâm Lôi tuy rất mạnh, nhưng sáu Thiên sứ bốn cánh liên kết lại chiến đấu thì rất dễ giết chết Lâm Lôi. Mà nếu không giết chết Lâm Lôi mà vẫn giữ được tính mạng thì e cũng đã tốt lắm rồi”.

Ô Sâm Nặc nghĩ như vậy. Lúc bấy giờ Ô Sâm Nặc nghĩ thế và để lại sáu Thiên sứ chờ đợi rồi sẽ liên kết lại thành trận thế Thiên sứ.

Rốt cuộc là, sau Thiên sứ, với Quang Minh Giáo Diên mà nói là vô cùng quý giá.

Lần trước, Lan Đàm sáu người Thiên sứ chết đi, Quang Minh Giáo Diên chưa coi quá mức quan trọng. Họ cùng lắm chỉ là Thiên sứ cấp chín mà thôi. Trong hoàn cảnh liều mạng mới có sức công kích Thánh Vực. Loại Thiên sứ cấp thấp ấy, ở Quang Minh Giáo Diên nào có thiếu. Nhưng sáu Thiên sứ bốn cánh này thì khác.

Cần phải bảo toàn tính mạng cho các Thiên sứ lần này, e cũng rất khó khăn.

Giờ đây đánh nhau xác thịt với chiến sĩ cấp bảy thì mới cho Thiên sứ tầm cỡ này xuống, phát huy toàn lực. Thiên sứ thịt xương thì chỉ là Thiên sứ cấp bảy. Loại Thiên sứ này, hàng ngàn năm nay Quang Minh Giáo Diên đào tạo chưa được mấy người, tất cả chỉ có thế và cử đi.

“Đến rồi”! Từ đằng xa, Ô Sâm Nặc đã nhìn thấy toàn cảnh quạn thành Xã Lý, bay thẳng hướng về.

Sức mạnh tinh thần của Ô Sâm Nặc lập tức bao trùm lấy toàn bộ quận thành Xã Lý. Nhưng ngay lập tức Ô Sâm Nặc tái xanh xám mặt mày. Thoắt cái đã đứng trên không gian quạn thành. Ô Sâm Nặc nhìn thấy trên một con phố.

Sáu thi thể!

“Sáu Thiên sứ bốn cánh đều đã chết’? Ô Sâm Nặc cảm động vô ngần. Cho dù ‘Đế Lâm’ đem theo cả Ma thú Thánh Vực tàn sát Phần Lai thành thì Quang Minh Giáo Diên cũng không bị tổn thất nặng nề đến như thế. Thế mà hôm nay, chỉ chốc lát thôi đã mất đi sáu Thiên sứ bốn cánh.

Mắt Ô Sâm Nặc lạnh toát buồn bã. Nhiệu độ chung quanh xuống thấp, máu tươi các Thiên sứ đã đóng băng lại.

“Lâm Lôi, ra đây”!

Tiếng Ô Sâm Nặc từ trên trời cao vọng xuống. Dân chúng quận thành Xã Lý vừa mới bị Lâm Lôi kích động, nay phát hiện thấy một bóng hình áo bào dài màu vàng kim đứng trên thành phủ.

“Khiêu chiến với Laâ Lôi phải không”? Rất đông dân chúng cảm thấy lòng run lên.

Hôm nay, dân lành bị kích thích quá mạnh mẽ, trước là Thiên sứ bay xuống, sau là Thiên sứ bị Lâm Lôi giết chết, giờ lại có một Thánh Vực Cường Giả đến khiêu chiến với Lâm Lôi... Cả đời họ chưa bao giờ được chứng kiến những trận đổ máu liên tục như thế.

“Lâm Lôi! Nhà ngươi chỉ biết trốn trong thành phủ ư? Ngươi tưởng ta không tìm ra nối ngươi ư”? Giọng Ô Sâm Nặc đầy căm phẫn.

Trước kia muốn giết Lâm Lôi, chỉ vì muốn uy hiếp Laâ Lôi. Còn giờ đây... Lâm Lôi vốn đã giết chết sáu Thiên sứ. Quang Minh Giáo Diên chưa từng nếm trải mùi chua cay đến thế này! Nếu Lâm Lôi là kẻ mạnh cấp Thần, thì Quang Minh Giáo Diên e còn có thể nhẫn nhịn ngậm bồ hòn khen ngọt. Đằng này, Lâm Lôi thực lực đâu đã bằng Ô Sâm Nặc cơ chứ!

“Trốn ư”? Tiếng nghe lạnh lùng vọng xuống phủ.

“Ô Sâm Nặc. Nhà ngươi quá tự cao tự đại rồi đấy”! Đi từng bước vững chãi, mặc áo bào màu xanh sẫm, Lâm Lôi có Bối Bối và Hắc Lỗ theo bên đi ra khỏi phòng khách. Năm huynh đệ Ba Khắc cũng đi theo phái sau, xếp hàng thành chữ ‘Nhất’.

Lâm Lôi ngẩng nhìn Ô Sâm Nặc trên cao không. Ô Sâm Nắc nhìn xuống dưới bọn Lâm Lôi, đôi bên ánh mắt toé lửa., ngỡ như bầu trời đảo điện cả lên.

Lúc này, dưới xa cách Ô Sâm Nặc mấy trăm mét, nhiệt độ xuống rất thấp.

Lạnh lẽo, chết chóc, cả một vùng cứ như Ô Sâm Nặc đã chiếm giữ.

‘Vù”. Bỗng dưới đất nổi gió, nguồn gió bắt đầu từ Lâm Lôi. Áo bào màu xanh sẫm của Lâm Lôi bay phần phật, tóc dài vờn vờn. cuồng phong cuốn lên đến tận không gian Ô Sâm Nặc đứng. Ô Sâm Nặc tựa như đá dưới sông, không hề động đậy.

“Giết chết của ta sáu Thiên sứ. Ta phải giết chết ngươi, để cho linh hồn ngươi mãi mãi bị lửa đốt”. Giọng Ô Sâm Nặc lạnh như lưỡi dao chém ngang tai Lâm Lôi vậy.

Lâm Lôi nhìn lên không gian, Ô Sâm Nặc đứng, miệng cười hà hà: “Khá lắm, Ô Sâm Nặc. Nào”!

Bàn Long - Chương #292