Chương 289: Truyền Đạt Mệnh Lệnh


Kim Sâm đứng giữa lưng chừng trời nghi ngờ nhìn Bạc Trịch Chúc.

"Lợi hại ! Lợi hại thật”! Hy Kim Sâm vui vẻ ca ngợi, bay đến bên cạnh Đức Tư Lê. Đức Tư Lê cùng mấy người nhìn về phía Lâm Lôi ca ngợi hết lời. Mọi người cùng ngồi xuống, Hải Nhiêu Đức cười, nói: “Đại ca! Lâm Lôi này không xấu hổ là một thiên tài. Ngay đến cả Hy Kim Sâm đã tu luyện phép Quang Minh mà vẫn dám so tài nhờ thế mà học hỏi được ít nhiều rồi”.

Đức Tư Lê và những người có mặt đều là những cao thủ tuyệt đỉnh .

Họ biết Lâm Lôi như đã lĩnh hội những gì vô cùng quan trọng, nhờ thế để rồi trực tiếp tu luyện.

“Bá phụ”! Lôi Nặc nhìn thấy bộ dạng Lâm Lôi lạ lẫm bèn vội vã chạy đến, cuống quýt: “Lâm Lôi huynh đấy thế nào ạ? Huynh đấy có bị thương không ạ”?

“Hà hà”... Đức Tư Lê cùng mọi người cười toáng lên. Mê Lặcẩh hê: “Lôi Nặc à! Lâm Lôi không sao đâu. Có điều Lâm Lôi lần này tu luyện tốn chút sức lực. Cũng khó nói, như cách nghĩ của chúng ta là, nhất định lĩnh hội được gì nhiều lắm đấy. Khó có dịp gặp gỡ thế này”

Lôi Nặc lúc này mới yên lòng.

... ...

Đầu óc Lâm Lôi lúc này mới hiện rõ tất thảy. Một người cầm kiếm dài xuất hiện giữa mênh mông không gian. Bóng dáng người này công kích một lần vào kiếm của Hi Kim Sâm. Kiếm của Hi Kim Sâm tựa như ảo giác... Kiếm tung lên, ánh sáng con thoi xuyên đi xuyên lại giữa không gian...

Không gian giao nhau mơ mơ hồ hồ, sức đâm của tay kiếm đáng sợ, không tài nào cản trở nổi.

“Cuối cùng là thế nào? Cuốic cùng là thế nào”? Lâm Lôi liên tiếp chất vấn bản thân. Đầu óc Lâm Lôi hiển hiện lại đường kiếm tai hại đó. đó là cảm giác hiện rõ trông đầu óc Lâm Lôi, bản thân như đã học được những gì rồi.

Nhưng tiếc thay, vẫn mơ hồ lắm.

Một lần rồi lại một lần hiển hiện ra trước mắt Lâm Lôi.

Bỗng nhiên...

Hình như có một dòng điện thoáng xuất hiện trong đầu Lâm Lôi. Con tim Lâm Lôi như giật thót một cái, những gì mơ mơ hồ hồ như mây mù cuối cùng được vén lên. Lâm Lôi cuối cùng đã rõ, mình vì sao lại có những cảm giác mơ mơ hồ hồ thế này: “Phải rồi! Là gió. Gió, rất nhanh”!

Lòng Lâm Lôi rộ lên những đợt gió mạnh.

Lúc đó, Lâm Lôi nhìn thấy Mễ Lặc sử dụng phép Nguyên Tố đại biểu cho gió...

‘Chậm’, kiếm pháp biên giới chậm. Lâm Lôi hiểu, đường kiếm dưới ‘chậm’. Và rồi Lâm Lôi biết rõ, mình có thể tăng thêm việc nghiên cứu quy luật vận động của gió.

Bởi sự vận động theo quy luật, giống như quy luật vận động của gió ở đại lục rộng lớn.

Sóng từng đợt gió chấn động, cường độ gió càng lớn ở đại lục.

Cùng với nguyên lý đó, quy luật vận động của gió là từ chậm rồi đến nhanh, nhanh chậm kết hợp với nhau, hình thành một sự va chạm trái ngược, khiến cho không gian bị công kích dữ dội. Mà tốc độ chậm thì sự cảm nhận càng rõ rệt hơn, và... tốc độ nhanh cũng cảm nhận vô cùng rõ rệt... có điều có thể đièu khiển được. Gió nhanh chậm kết hợp lại sẽ tạo nên những cơn lốc dữ đội, uy lực của gió càng lớn lên, lớn lên.

Lâm Lôi mới chỉ hiểu được từ lúc ban đầu ‘chậm’. Sau khi giao tay với Mễ Lặc, dần dần vững mỗi bước.

Nhưng ‘nhanh’, sự cảm nhận đi vào ngừng trệ.

Phép nguyên tố gió, ‘nhanh’, đường của nó là thế nào?

Hôm nay, nhìn thấy đường kiếm ‘Ảo không chi kiếm’ của Hi Kim Sâm, Lâm Lôi hiểu rõ được là, bước đi tiếp theo là: “Trong phép tắc các nguyên tố lớn, bàn về tốc độ chính là ưu thế của phép gió và phép ánh sáng. Tốc độ của Hi Kim Sâm nhanh, nhanh đến mức không gian sẽ bị rối loạn, và nguyên tố gió ‘chậm’ sẽ làm cho không gian ngừng trệ. Phải rồi... Phép nguyên tố gió ‘nhanh’, tức cũng có thể làm được không gian trong nháy mắt bị đảo điện hỗn loạn”.

Nhận biết của Lâm Lôi đối với với cái ‘nhanh’ tốc độ nguyên tố gió đã bắt đầy có những cơ sở. Những ngày trước đó, Lâm Lôi chỉ có suy ngẫm tới mà thôi.

Mà hiện giờ, nghĩ rõ tới mục tiêu, trong đầu óc Lâm Lôi đã nhanh chóng hình thành con đường tu luyện, đạt đến đỉnh điểm, đến đích cuối cùng.

Trong đầu có Lâm Lôi hiển hiện ra mọi khả năng, hiểu biết đối với ‘nhanh’ của nguyên tố gió bắt đầu tăng thêm sâu hơn. Khi chưa có cách phán đoán diễn biến sai, Lâm Lôi đành đứng lên sử dụng ‘Tử huyết nhuyễn kiếm’ để thử nghiệm.

Tu luyện đúng là khổ ải như thế đó, nghiêm ngặt như thế đó, và cần phải lĩnh hội kiến thức.

Giống như vừa nãy bỗgn nhiên sáng loé lên một luồgn ánh sáng, cuối cùng thì cũng đã nhìn thấy được đường đi, biết được đại để đường đi để tiếp tục lĩnh hội nghiên cứu, nhiều mỗi lần nghiên cứu... Chỉ cần có thời gian, tiêu tốn đủ thời gian, nhất định sẽ đạt đến đỉnh điểm.

... ...

Từ một đường kiếm thuộc nguyên tố ánh sáng, hiểu rõ được con đường biên giới ‘nhanh' của phép nguyên tố gió. Loại khả năng lĩnh hội này phải là người phi thường mới thực hiện được. Những người lúc này đây như Đức Tư Lê bắt đầu đoán biết được Lâm Lôi đã lĩnh hội những gì.

“Như thế mà đã là nửa tháng trời rồi. Lão Tam”... Lôi Nặc lo lắng nhìn Lâm Lôi đang ngồi xếp bằng lặng lẽ tu luyện.

Mông Nê Kha bên cạnh cười: “Lôi Nặc ca ca, đêm qua muội còn nhìn thấy Lâm Lôi đột nhiên đứng lên, hình như là biếu diễn kiếm pháp. Có điều, kiếm pháp của huynh ấy sao mà mông lung mờ ảo, chỉ thấy xuất hiện ánh sáng tím thôi. Lúc đó, bốn bề đều nổi gió, mà tốc độ gió cực kỳ nhanh, không thể nhìn thấy rõ sự biến hoá”.

“Lam Tam nếu cứ thế tiếp tục, sẽ không rõ là sẽ tu luyện bao lâu”? Lôi Nặc tỏ sự âu lo.

“Lôi Nặc ca ca à. Huynh nhìn đi”! Mông Nê Kha bỗng vui vẻ chỉ tay về phái Lâm Lôi. Lôi Nặc nhìn theo tay Mông Nê Kha chỉ, chỉ thấy Lâm Lôi lúc này đã đứng lên, đang mỉm cười nhìn Lôi Nặc, đoạn đi đến gần: “Lão Tứ! Thế nào? Kiếm ta đã trổ hoa chưa”?

Lúc này, một đạo ánh sáng màu đen luồn tới, nhảy lên trên vai Lâm Lôi.

“Bối Bối. Lâm Lôi đưa tay sờ vào đầu Bối Bối.

Bối Bối vênh miệng lên bất mãn nói: “Lão đại à! Đã nửa tháng rồi đấy. Huynh còn ngủ được nữa ư”?

“Ngủ”? Lâm Lôi đột nhiên, cười nói.

Bối Bối cũng hiểu rằng, Lâm Lôi đang tu luyện. Bối Bối thì cảm thấy nhàm chán rỗi rãi. Có điều, tâm tình của Lâm Lôi lúc này đây rất tuyệt vời. Lâm Lôi đã lĩnh hội được ‘nhanh’ của nguyên tố gió, tiến thêm một bước rồi. Lâm Lôi cũng hiểu rõ, muốn đạt đến uy lực biên giới như Hi Kim Sâm, e còn phải tốn những mười năm thời gian nữa.

Còn ở biên giới ‘chậm’ đạt đến trình độ như Hi Kim Sâm cũng còn mất chừng ba bốn năm nữa.

Rất rõ ràng. “Mễ Lặc” ở trên biên cảnh đó còn thấp nhiều so với Hi Kim Sâm. Lòng Lâm Lôi rất vui vẻ, nhanh chóng lĩnh hội được sự rèn dũa của mọi người.

Nếu như mỗi một mình ở trong rừng sâu vùi đầu vào tu luyện.

Vận khí tốt, mười năm, trăm năm sẽ tìm ra được đường. Còn nếu vận khí không tốt, tốn mất trăm năm thậm chí cả ngàn năm cũng chỉ toi công, chưa chắc tìm ra được đường đi.

Việc tu luyện chính là như thế này. Lĩnh hội nhanh, tu luyện nhanh. Lĩnh hội chậm, tu luyện chậm. Nhất định không lâu sau sẽ đạt đến biên giới Thánh Vực, mỗi một trường hợp đấu khí sẽ đạt đến cực hạn Thánh Vực. Mọi người đều trên cở sở phép tắc mà lĩnh hội.

*** ***

Phần bắc của lãnh địa hỗn loạn, dấy lên cuộc chiến tranh quy mô lớn.

Theo kế hoạch của Lâm Lôi, Trại Tư Lặc và nhiều người nữa, sau khi Lâm Lôi xuất hành đến thôn núi thần bí chừng bảy tám ngày, Ba Khắc vào mấy huynh đệ dẫn quân tấn công một công quốc thuộc Quang Minh Giáo Diên phần nam, tên công quốc này là Xã Lý.

Quân đội của công quốc Xã Lý về tố chất không thể bằng quân đội của Lâm Lôi. Dân chúng thuộc phía Lâm Lôi ở rừng sâu, tác phong hổ báo dữ dằn, sức chiến đầu hùng mạnh, đặc biệt nữa là có năm huynh đệ Ba Khắc tài giỏi.

Hòn đất phải biết nói!

Công quốc Xã Lý là nước mạnh, tuy có đến tám kẻ mạnh cấp tám, nhưng cấp chín thì chưa có người nào. Như thế thì, tuy gọi là mạnh vẫn chưa đủ sức cầm cự được với quân đội của Lâm Lôi.

Năm huynh đệ Ba Khắc, tựa như năm chiến thần, dẫn đại quân mạnh như hổ báo, đi đâu thắng đó, công kích nơi nào thì nơi đó nhanh chóng đầu hàng. Chỉ vẻn vẹn có bốn ngày, năm thành nhỏ của quận thành công quốc Xã Lý bị đánh tơi bời. Lực lượng phía Lâm Lôi càng mạnh mẽ hơn lên.

Cái Từ, Hắc Sa, An Khoa ba người đang ở lại trong quận thành Xã Lý.

“Quả thật là không có sức chống đỡ”. Cái Từ vênh mặt lên: “Yếu ớt quá! Yếu ớt quá! Đến một người dám đứng lên chống cự lại thôi mà cũng chẳng thấy”! Thực tình thì, nhìn thấy quân đội hùng hùng hổ hổ như của Cái Từ xông tới, còn ai dám cả gan đứng ra cầm cự?

Và hơn thế nữa, “Hắc Lỗ” báo hoa màu đen Ma thú Thánh Vực lại luôn trong tư thế sẵn sàng chiến đấu, xuất kích bất cứ lúc nào.

“An Đức Lộ”. An Khoa bỗng nhiên quay lại nhìn người đàn ông trung niên phía sau, mái tóc màu ánh bạc đang cung kính đứng chờ lệnh. An Khoa hỏi: “Hiện giờ, quân đội của công quốc Xã Lý đã chiển biên đến mức độ nào rồi? Dân chúng của họ ra làm sao”?

Trị lý quốc gia, tất hẳn cần dùng người rồi. Ba Khắc và những người khác chỉ giỏi cầm quân thôi.

“Thưa các vị đại nhân”. An đức Lộ cung kính đáp: “Việc chỉnh biên quân đội đã kết thúc rồi ạ! Đã cài rất nhiều binh sĩ của Hắc Thổi thành vào trong biên chế”.

Những binh sĩ đầu hàng, Ba Khắc và mấy huynh đệ đều rất yên tâm, cần nhanh chóng điều động sắp xếp lại biên chế, để binh sĩ và tướng lĩnh hiểu thấu hoàn cảnh của nhau. Những kẻ ngang ngạnh tất nhiên phải xử lý, giết chết rồi cài người Hắc Thổ thành vào.

“Công quốc Xã Lý nhiều năm nằm dưới ảnh hưởng của Quang Minh Giáo Diên, người tín ngưỡng Quang Minh Giáo Diên không ít”. An đức Lộ bẩm báo: “Tin là, nếu như người của Quang Minh Giáo Diên đến công kích chúng ta, những dẫn chúng này sẽ chống trả chúng ta. Nhưng có điều dân chúng quá đông, chúng ta chưa có cách giải quyết”.

“Chống lại chúng ta”?

Hắc Sa tự tin nói: “Sợ quái gì! Dưới sự uy hiếp của chết chóc, những dân chúng đó làm sao còn dám nổi sóng hử”!

“An Đức Lộ! Cái công quốc này vừa bị chúng ta thôn tính, lòng dân bất yên, hẳn phải phiền đến các ngươi rồi”! An Khoa an ủi động viên. An đức Lộ vâng lệnh.

“Vâng ạ! Các đại nhân cứ rút lui đi ạ”. An Khoa cười, trong gian phòng chỉ còn lại An Khoa, Hắc Sa, Cái Từ ba người.

An Khao nhìn hai người anh em của mình: “Trại Tư Lặc tiên sinh đã bàn bạc kỹ càng cho mệnh lệnh tới rồi. Hiện giờ ngừng công kích, chuẩn bị để nửa tháng nữa sẽ thành lập công quốc. Hiện giờ, người dưới quyền của chúng ta cũng đã có cả hơn mười triệu người rồi”.

Cái Từ và Hắc Sa cười phấn khởi.

“Không ngờ được Quang Minh Giáo Diên không chống đỡ gì cả, xem chừng họ không muốn liều mạng với chúng ta”. Cái Từ cười, nói: “Dựa theo sự thương lượng bàn bạc trước, chúng ta vờ như ngốc nghếch. đợi sau khi xây dựng được công quốc rồi sẽ tiếp tục công kích Quang Minh Giáo Diên”.

Sự suy yếu của Quang Minh Giáo Diên, thực sự là đã nhân nhượng phía Hắc Sa, Cái Từ... Phía Quang Minh Giáo Diên không dám đối đầu.

*** ***

Vẫn trong ngôi nhà tối ôm ôm ấy, người đàn ông trung tuổi mái tóc mày ánh vàng lại đến: “Đại nhân trưởng quan toà”. Người đàn ông trung tuổi màu tóc ánh vàng cung kính.

Ô Sâm Nặc vẫn ngồi trước bàn đọc sách lúc này mắt sáng quắc lên, lạnh lùng: “Vừa rồi, phía Lâm Lôi đã đánh bại công quốc Xã Lý. Hẳn còn chờ thêm một ít thời giờ tiêu háo xong, rồi họ, tin là cho rằng chúng ta không muốn phản ứng gì”.

Người đàn ông mái tóc màu ánh vàng ngẩng đầu lên, kích động nói: “Muốn tấn công ư”?

“Không tấn công được ư. Sẽ tấn công, nhất định phía Lâm Lôi sẽ bị tiêu diệt”. Ô Sâm Nặc giọng lạnh lùng: “Sự uy hiếp của Lâm Lôi đối với chúng ta là rất mạnh, để cho chúng phát triển, thì hậu quả khôn lường. Hiện giờ, chúng dám khiêu khích chúng ta, công kích cả công quốc Xã Lý. Hiển nhiên là... muốn đấu cùng với Quang Minh Giáo Diên chúng ta rồi”.

“Nếu như họ cố tình đấu cùng ta, thì nhất định phải giết sạch các cao thủ phía bọn họ”. Cặp mắt càng lạnh lùng trong con người Ô Sâm Nặc chỉ có một màu tím.

Người đàn ông tóc màu ánh vàng cảm kích mạnh mẽ, song có vẻ nghi ngờ nói: “Đại nhân trưởng quan toà! Lẽ nào chúng ta sử dụng lực lượng Thánh Vực? Như thế liệu có làm cho Hắc Ám Giáo Diên và đế quốc Áo Bố Lai Ân và nhiều phía khác bất mãn không ạ”?

“Không việc gì phải bận tâm điều đó”. Ô Sâm Nặc lạnh lùng đáp.

“Nếu như cứ để Lâm Lôi tiếp tục phát triển thêm nữa, như thế thì cả hàng ngàn năm tích luỹ được gây dựng được cả Quang Minh Giáo Diên chúng ta sẽ bị huỷ diệt ư? Mà Lâm Lôi, cái con người đó, đâu có dễ dàng tự do phát triển tiếp. Tốc độ phát triển lớn mạnh của nó quả có đáng sợ thật. Hiện giờ... Ta chưa có cách gì để tiêu diệt nó. Nhưng nếu cứ đà này thì”...

Ô Sâm Nặc nhìn người đàn ông trung tuổi mái tóc ánh vàng: “Được rồi. Làm theo kế hoặc trước đây. Bắt đầu chuẩn bị hành động”.

“Vâng ạ! Thưa đại nhân”! Người đàn ông trung tuổi mái tóc ánh vàng vâng lệnh.

“Nửa đêm ngày mai, chín vị thiên sứ sẽ ngay lập tức xuất phát. Ta cũng cần biết Lâm Lôi kia và Ma thú loài chuột của nó”. Ô Sâm Nặc lòng đầy tự tin. Thực lực của Ô Sâm Nặc ngang ngửa với Quang Minh Giáo Hoàng, mạnh hơn một bậc với Hắc Đức Sâm.

Giết Lâm Lôi, ông ta có đủ niềm tin làm chuyện đó.

Bàn Long - Chương #289