Chương 270: Đông Nam Hành Tỉnh


Trên chiếc ghế trong hoa viên sau hoàng cung, Kiều An toàn thân vô lực nằm trên ghế, sắc mặt có chút hư nhược, hắn nhắm mắt trầm mặc. Cung đình thị giả ở bên cạnh cẩn thận hầu hạ, y cũng rất nghi hoặc: “Bệ hạ vừa rồi tâm tình còn rất tốt, vậy mà vừa cùng Lâm Lôi đại sư nói chuyện trong chốc lát lại thành ra như vậy?”

Kiều An bệ hạ đôi mắt đột nhiên mở ra.

“Truyền lệnh xuống, để Cơ Phất hầu tước đến trung ương hành tỉnh gia nhập Cổ Khắc Tư quân đoàn, để cho Lôi Sắt quân đoàn trưởng an bài cho hắn một chức vụ không nhàn đi, nếu không có chuyện gì đặc biệt, không cho phép Cơ Phất về đế đô”. Kiều An bệ hạ thản nhiên nói. Hắn thật sự không muốn nhìn Cơ Phất hầu tước, nhìn thấy Cơ Phất hầu tước liền không khỏi nghĩ đến Ngọc Lâm thân vương.

Chuyện hôm nay, ở sâu trong đáy lòng Kiều An bệ hạ cảm thấy sỉ nhục, nhưng mà Kiều An bệ hạ biết, hắn vô lực thay đổi được điều gì, chỉ có thể tiếp nhận.

Cung đình thị giả mặc dù nghi hoặc mệnh lệnh của hoàng đế, nhưng vẫn như cũ cung kính đáp: “Vâng, thưa bệ hạ.”

Kiều An bệ hạ ngồi trên ghế, trong nháy mắt tựa như già đi rất nhiều.

Từ đế đô đến tỉnh thành ở đông nam hành tỉnh, cho dù như Lâm Lôi phi hành thẳng tắp cũng có đến hai ngàn dặm lộ trình. Phi hành được nửa đường, hắn sốt ruột liền trực tiếp biến thân thành Long huyết chiến sĩ, với tốc độ nhanh nhất bay tới đông nam hành tỉnh.

Trong khi Lâm Lôi rời đế đô, mặt trời đã lặn bên dãy núi phía tây.

Lúc hắn đến được đông nam hành tỉnh, khắp đại địa chỉ còn le lói một chút ánh sáng, vô số gia đình bình dân đều đã bắt đầu chuẩn bị bữa cơm.

“Phù!” Với biến thân long huyết chiến sĩ, Lâm Lôi bay lên bầu trời phía trên đông nam hành tỉnh, Tinh thần lực trực tiếp phát ra, rất dễ dàng đã phát hiện được một tòa thành rất xa xỉ.

Ngọc Lâm thân vương đang ngụ tại thành này, “Lão đại, cần ta ra tay không?” Bối Bối và Lâm Lôi phi hành cùng nhau.

“Không cần!” Lâm Lôi mỗi lần nhớ tới huynh đệ Lôi Nặc, trong lòng lửa giận càng bùng lên, phi hành một đường, mặc dù tốc độ là rất nhanh, nhưng mà Lâm Lôi vẫn cứ nghĩ rằng rất chậm, rất chậm!

Lúc này, đôi mắt màu vàng lợt của hắn đã xuất hiện một chút tơ máu.

“Ngọc Lâm!” Lâm Lôi thấp giọng nghiến răng nói, đồng tử trong con mắt màu vàng phát ra càng thêm lạnh như băng.

Trong tòa thành Đông nam hành tỉnh, mấy ngàn hộ vệ đang cảnh giác tuần tra khắp nơi, thị nữ xinh đẹp cũng hành tẩu quanh tòa thành.

Trong thành ở một gian phòng u tĩnh, mờ mờ trong sa trướng, hơi thở gấp gáp, âm thanh rên rỉ kiều mị không ngừng truyền từ trong đó ra, hai thân thể quấn quýt vào nhau.

Sau hồi lâu…

Một tiếng gầm nhẹ, trong sa trướng khôi phục lại sự yên lặng.

“Điện hạ”. Một thanh âm mềm mại ngọt ngào vang lên.

“Tiểu bảo bối, nàng thật sự là mê người, so với phu nhân của ta còn mạnh hơn,” Ngọc Lâm thân vương nhấc sa trướng lên, sau đó khoác lên người trường bào rộng bước xuống giường, “Tiểu bảo bối, nàng cứ nghỉ ngơi ở đây, để ta lập tức lệnh cho người đem đồ ăn đến.”

“Đa tạ điện hạ,” Trong sa trướng là một nữ tử với mái tóc màu lam chảy dài như suối, hai tròng mắt lại càng câu hồn người.

Ngọc Lâm thân vương khóe miệng xuất hiện một nụ cười tự đắc.

Hắn rất hài lòng với cuộc sống của mình.

Làm hoàng đế có chỗ nào tốt? Hắn là một thân vương, muốn thủ hạ thì có thủ hạ, muốn đàn bà có đàn bà, cuộc sống như vậy chẳng phải còn khoái hoạt hơn thần linh hay sao?

“Đại ca ta cũng thật là? Không phải đã hại chết cái tên Lôi Nặc kia rồi hay sao, còn giáo huấn ta,” Ngọc Lâm thân vương bĩu môi, rất khinh thường.

Tính mạng của hắn rất cao quí.

Quý tộc bình thường chết thì cũng đã chết, có gì to tát đâu? Ngọc Lâm thân vương trong lòng có ý nghĩ phàm là uy hiếp đến tính mạng của hắn, dù là uy hiếp rất nhỏ cũng không muốn xảy ra.

Ngọc Lâm thân vương hài lòng đi ra khỏi phòng.

“Điện hạ,” Hai nàng thị nữ đứng ở cửa cung kính chào.

Ngọc Lâm thân vương vuốt khẽ má thị nữ có khuôn mặt nhỏ nhắn, cười nói: “Bảo bối, tối hôm nay ngươi tới hầu hạ ta.”

“Dạ, thưa điện hạ,” Trên mặt thị nữ này có một tia vui mừng.

Trong khi Ngọc Lâm thân vương tự cảm thấy cuộc sống quá mức tốt đẹp, một đạo thanh âm lạnh như băng từ bầu trời vang lên, truyền khắp cả tòa thành: “Ngọc Lâm thân vương, cuộc sống thư nhàn quá nhỉ?” Thanh âm ẩn chứa oán hận, thậm chí khiến thân thể Ngọc Lâm thân vương run lên.

“Ai!” Hộ vệ Trong tòa thành lập tức giơ vũ khí quát lên.

“Ở trên không, a, là ác ma!” Có hộ vệ đã trông thấy Lâm Lôi trên cao.”

Ngọc Lâm thân vương đáy lòng cũng sợ hãi, hắn không biết tới cùng là ai muốn đối phó với hắn, Ngọc Lâm thân vương hắn nếu đắc tội với bất kỳ ai thì đều là những người không bằng hắn, Ngọc Lâm thân vương rất rõ ràng, có một vài cường giả không thể đắc tội, “Đây là?” Ngọc Lâm thân vương ngẩng đầu nhìn, sợ đến sắc mặt trắng bệch.

Lâm Lôi lúc này đang ở trên không trung chỗ khoảng sân nhà Ngọc Lâm thân vương, Lâm Lôi Long huyết chiến sĩ biến thân, đồng thời đấu khí màu xanh đen như vân vụ quay cuồng xung quanh thân thể, hắn đứng trên không trung trông đáng sợ chẳng khác nào một ác ma dưới đáy vực sâu.

Đồng tử màu vàng lạt nhìn thẳng trên người Ngọc Lâm thân vương.

Lâm Lôi chỉ dùng Tinh thần lực kiểm tra trong chốc lát, nghe được Ngọc Lâm thân vương cùng mấy thị nữ nói chuyện, đã xác định người trước mặt chính là Ngọc Lâm thân vương.

Thân hình hắn rất nhanh hạ xuống, không khí lấy Lâm Lôi là trung tâm mạnh mẽ tản ra bốn phương tám hướng.

“Bùm!”

Kiến trúc xung quanh bị khí thế mạnh mẽ đánh vỡ vụn ra, Lâm Lôi toàn thân mạnh mẽ hạ xuống mặt đất, đá lát sân giống như bị cự thạch oanh kích, vỡ vụn ra.

“Vị đại nhân này, không biết là?” Ngọc Lâm thân vương lập tức xuất ra vẻ tươi cười, thái độ rất khiêm tốn.

Người trước mắt là Thánh vực cường giả, Ngọc Lâm thân vương vạn phần khẳng định.

Thân vương vô cùng cẩn thận giữ mạng, cho nên hắn cho tới bây giờ vẫn chưa hề dám đắc tội với Thánh vực cường giả.

“Đại nhân, người đến tìm ta, liệu có tìm nhầm người hay không?” Ngọc Lâm thân vương cố gắng bảo trì nụ cười trên mặt, tại lúc này, xa xa thanh âm một hộ vệ vang lên: “Điện hạ, người đó là Lâm Lôi đại sư, trong khi cùng Hắc Đức Sâm đại nhân chiến đấu, ta đi đế đô đã trông thấy.”

Trận Lâm Lôi cùng Hắc Đức Sâm chiến đấu người xem rất nhiều, đông nam hành tỉnh cũng có người đến, tên hộ vệ kia tự nhiên nhận ra Lâm Lôi.

Ngọc Lâm thân vương lần đó không đi.

Đối với Ngọc Lâm thân vương mà nói, nhìn cường giả chiến đấu còn không bằng tìm một mĩ nữ vui đùa, cũng may hắn là đệ đệ hoàng đế, nếu không với tâm tính như hắn, tại Áo Bố Lai Ân đế quốc sùng bái cường giả, phần lớn đều cố gắng tu luyện, cuộc sống tuyệt đối sẽ rất thảm.

Lâm Lôi đại sư?

Ngọc Lâm thân vương trong lòng run lên, chuyện hắn sợ đã đến, lúc trước tại Ni Nhĩ thành hại chết Lôi Nặc, Ngọc Lâm thân vương sau khi biết được hắn có quan hệ cùng Lâm Lôi, hối hận đã không còn kịp.

“Đại ca hắn làm sao vậy? Không phải nói rằng Lâm Lôi không biết ta có liên quan với việc này sao?” Ngọc Lâm thân vương trong lòng mắng Kiều An. Lâm Lôi lạnh lùng nhìn hắn.

Huynh đệ Lôi Nặc của mình chỉ vì Ngọc Lâm thân vương tham sống sợ chết mới không còn tia sinh cơ cuối cùng, huynh đệ của mình vốn có thể không chết.

“Ngươi biết ta đến làm gì chứ?” Lâm Lôi đã không cách nào áp chế sự tức giận.

“A, nguyên lai là Lâm Lôi đại sư!” Ngọc Lâm thân vương liền nói, “Đại sư đến gặp ta chính là vinh hạnh của Ngọc Lâm ta, bất quá, ta thực sự còn chưa biết đại sư đến có việc gì.”

Lúc này, một đám người từ chung quanh tụ tập tới.

Có một đám nữ nhân, hài tử của Ngọc Lâm thân vương, còn có đại lượng hộ vệ, thị nữ, cả đám đều hoảng sợ trước cảnh này, hai gã thượng khách cửu cấp cường giả lúc trước Ngọc Lâm thân vương cung phụng bây giờ cũng chỉ dám đứng ở xa, đáy lòng cực kỳ sợ hãi.

“Lâm Lôi đại sư có gì chỉ giáo, ta nghĩ đại sư có hiểu lầm với điện hạ nhà ta?” Vị quản gia đứng một bên run giọng nói.

Lâm Lôi quay đầu lại liếc mắt nhìn vị quản gia này, vị quản gia nhất thời sắc mặt trắng bệch.

“Hiểu lầm ư?”

Lâm Lôi hướng Ngọc Lâm thân vương từng bước từng bước đi tới, Ngọc Lâm thân vương mồ hôi toàn thân không ngừng chảy ra, sợ đến không còn một tia huyết sắc, Lâm Lôi khóe miệng hơi nhếch lên, khiến cho lòng người phải run rẩy sợ hãi.

“Vù”, Hắc sắc long vĩ dữ tợn của Lâm Lôi đột nhiên huy động, tựa như trường tiên trực tiếp quấn lấy Ngọc Lâm thân vương ở trước mặt.

“A!” tiếng thét thê lương chói tai từ trong yết hầu Ngọc Lâm thân vương phát ra, tựa như một mụ đàn bà bị hãm hiếp vậy.

Lâm Lôi hai tròng mắt màu vàng lợt không hề có cảm tình nhìn chằm chằm Ngọc Lâm thân vương: “Ngươi gào cái gì mà gào? Ta còn chưa có dùng sức, ngươi đã kêu gào, nếu ta dùng sức…”

“Tha mạng, Lâm Lôi đại sư tha mạng a.” Ngọc Lâm thân vương hoảng sợ cầu xin.

“Tha mạng?”

Lâm Lôi thanh âm đột nhiên trầm xuống gằn từng tiếng “Ta tha mạng cho ngươi, vậy ai tha mạng cho Lôi Nặc huynh đệ ta!” Lâm Lôi long lân trải dài dọc theo long vĩ phát ra màu đen sáng bóng lạnh như băng bắt đầu dụng lực đồng thời cũng đưa toàn thân Ngọc Lâm nhấc lên.

Ngọc Lâm thân vương bị long vĩ thô ráp to bằng cánh tay tráng hán gắt gao quấn chặt, đồng thời toàn thân đều bị nhấc lên theo cử động của long vĩ, hắn hoảng sợ kêu lớn “A.” “Soạt soạt”, máu tươi nhiễm đỏ cả quần áo Ngọc Lâm thân vương.

“Dừng tay!” Không ít hộ vệ trung thành với chức vụ đều giơ vũ khí tại xa xa rống lên, bọn họ không dám tiến lại, nhưng vẫn hô lên một tiếng.

“Cút ngay!” Lâm Lôi nhướng mày trong lòng lửa giận bùng lên.

“Bùm!” Khí lãng đáng sợ xung quanh lấy Lâm Lôi làm trung tâm hướng bốn phương tám hướng tản ra, xung quanh một đám hộ vệ, thị nữ đều bị đẩy mạnh bay ra bên cạnh, có hộ vệ không may bị đánh bay vào vách tường đầu nát thân tan. Có người may mắn rơi xuống mặt đất cũng bị trọng thương.

Nháy mắt công phu, ngoại trừ Lâm Lôi, Ngọc Lâm thân vương, xung quanh trên mặt đất không còn một người đứng.

“Lão đại đã thật sự nổi giận rồi,” Bối Bối giữa không trung lẳng lặng nhìn.

Lâm Lôi thu hồi ánh mắt nhìn mọi người xung quanh, đoạn quay đầu lại nhìn về phía Ngọc Lâm thân vương đang bị trói: “Ngọc Lâm thân vương, ngươi yên tâm, ta sẽ khiến cho ngươi sống lâu một chút… cho ngươi chậm rãi cảm thụ cảm giác tử vong.” Thanh âm Lâm Lôi rất trầm thấp, vang lên trong tai Ngọc Lâm thân vương khiến hắn nổi lên sự sợ hãi mà trước đó chưa từng có.

“Đại sư, xin ngài tha cho ta, ngài muốn ta làm gì cũng được, ngài muốn cái gì, chỉ cần ta làm được hết thảy đều được, quan trọng là ngài đừng giết ta, Ngọc Lâm thân vương lúc này còn vọng tưởng thoát chết.

Lâm Lôi hiện tại căn bản không hề để ý đến lời nói của Ngọc Lâm thân vương, trong đầu hắn hiện ra hình ảnh, giọng nói, tiếng cười của lão tứ Lôi Nặc khi còn niên thiếu đáng yêu, lúc trước phóng đãng hoạt nháo, khi mình điêu khắc Mộng tỉnh các huynh đệ đều dưới băng thiên tuyết địa cùng nhau suốt mười ngày mười đêm.

“Rắc.” Tiếng vang từ toàn thân Ngọc Lâm thân vương phát ra khiến cho người ta cảm thấy ghê răng.

Phần eo bụng của hắn bị ép còn muốn nhỏ hơn phần eo của thiếu nữ, Ngọc Lâm thân vương khuôn mặt đỏ bừng, lúc này hắn một câu cũng không nói được, máu tươi từ miệng ròng ròng chảy xuống.

“Nhiêu, nhiêu…” Ngọc Lâm thân vương sợ hãi nhìn Lâm Lôi.

Xa xa xung quanh các thị nữ, hộ vệ ngã trên mặt đất, cả đám hoảng sợ nhìn cảnh này, bụng Ngọc Lâm thân vương có thể thấy được tốc độ thu nhỏ lại.

“Rắc!” Lại một loạt thanh âm vỡ vụn của xương cốt, Ngọc Lâm thân vương trong miệng không ngừng phun ra máu, mặt hắn đã biến thành màu tím.

Trong cơ thể nội tạng bị áp bức mạnh mẽ vỡ vụn ra, loại thống khổ này quả thực khiến cho Ngọc Lâm thân vương muốn chết.

“Nhanh như vậy thì không được, Ngọc Lâm thân vương này khả năng chịu đựng so với Khắc Lai Đức năm đó kém hơn rất nhiều.”

Đột ngột long vĩ của Lâm Lôi trực tiếp mở ra, Ngọc Lâm thân vương chỉ còn một hơi thở cuối cùng, toàn thân rơi xuống, bèn thở phào một hơi, nhưng hắn hoàn toàn còn chưa rơi xuống mặt đất.

“Ầm!” Chân phải Lâm Lôi mạnh mẽ đá vào người Ngọc Lâm thân vương.

Ngọc Lâm thân vương hoảng sợ con mắt trợn trừng.

Hắn toàn thân bị ném rất nhanh bay ra ngoài, mạnh mẽ đập vào vách tường ở xa, vách tường chấn động sau đó cũng vỡ vụn ra, thân hình yếu ớt của Ngọc Lâm thân vương càng biến thành một khối bầy nhầy, trắng đỏ hỗn loạn cùng một chỗ.

“Lão tứ, ngươi yên tâm, những ai hại chết ngươi ta sẽ không buông tha một người,” Lâm Lôi trong lòng nói thầm, đôi mắt màu vàng lợt lạnh lùng lúc này cũng phủ lên một tầng hơi nước.

Hắn quay đầu nhìn về phía Bối Bối trên không trung.

“Đi, đến Ni Nhĩ thành.”

“Vù!” Lâm Lôi trực tiếp bay lên trên không, cùng Bối Bối sóng vai hướng phương đông rất nhanh bay đi, xung quanh tụ tập mấy ngàn người đứng chết lặng, chỉ có thi thể Ngọc Lâm thân vương nát bấy thành một đống ở xa xa tạo ra một ấn tượng sâu sắc.

Bàn Long - Chương #270