Chương 267: Chân Tướng Bị Che Dấu


Lâm Lôi trở về Bá tước phủ, nhưng mà mau chóng đi vào trong đình viện, bất luận ai cũng không gặp. Mặc dù Ốc Đốn và Ni Na kết hôn nhưng vì Lôi Nặc chết trận nhất thời nên bọn họ cũng hiểu được tâm tình của đại ca lúc này.

Bá tước phủ bất luận kẻ nào cũng không dám quấy rầy. Đình viện môn đóng chặt, Lâm Lôi ngồi tại bàn thạch, trên bàn lúc này có một bình rượu, hai cái chén, một chén của Lâm Lôi, còn có một chén ở phía đối diện nhưng không có một bóng người.

Một người hai chén rượu, Lâm Lôi giơ chén rượu trong tay: “Lão Tứ!” Ánh mắt hắn phảng phất như xuyên thấu hư không, chỉ là trong mắt có chút đỏ hồng: “Uống nào!”

Lâm Lôi ngửa đầu đem chén rược uống không còn một giọt.

Lão Tứ chết. đáy lòng Lâm Lôi cảm thấy không cam lòng, nhưng mà qua chất vấn kiều an bệ hạ, cùng Đặng Tư Thản gia tộc, lại còn cẩn thận quan sát vẻ mặt của mọi ngừoi trong gia tộc đặng thản, Lâm Lôi cuối cùng cũng phán đoán

Lão Tứ là vinh quang chết trận, không liên quan đến kẻ nào.

Nhưng Lâm Lôi cũng không biết, trong Đặng Tư Thản gia tộc cũng chỉ có ba bốn người biết chân tướng sự thật. Ni Ân đoán rằng khi Lâm Lôi tới sẽ quan sát sắc mặt của mọi người nên cũng căn bản không có nói rõ chân tướng cho người khác biết, nhưng còn có một người nữa biết đó là mẫu thân của Lôi Nặc.

Cũng chính là phu nhân mà đám thủ vệ gọi. Ni Ân biết mẫu thân Lôi Nặc rất thương, trước mắt Lâm Lôi khó có thể che dấu được, nên trong khách sảnh không có đàn bà nên tự nhiên cũng không có mẫu thân của Lôi Nặc.

“Lão Tứ, trong bốn huynh đệ chúng ta không nghĩ được ngưoi lại ra đi trước.” Lâm Lôi trong lòng đau như cắt, hai hàng lệ không thể ngăn được rơi xuống.

Cầm cả bình rượu lên Lâm Lôi ngửa đầu trực tiếp uống ừng ực.

“khục,khục…”

Uống nhanh như vậy khiến hắn ho khan vài cái, rồi lại ngửa đầu uống sạch một hơi.

Bối Bối, Hắc Lỗ ở ngoài đình viện, cũng không dám quấy rầy Lâm Lôi.

“Lão Đại thương tâm như vậy là lần thứ tư rồi”. Bối bối trong lòng thầm nghĩ: “Lần đầu tiên là khi chia tay Ngải Lệ Tư, lần thứ hai là khi phụ thân chết đi, lần thứ ba là khi Đức Lâm gia gia chết đi…”

Thân nhân, huynh đệ rời đi, thống khổ vô cùng, nhưng là trong lòng Lâm Lôi biết rõ rằng, hắn phải cương cường, còn có thân nhân huynh đệ, có người còn sống hắn càng phải kiên cường.

Trong thời gian ba ngày Lâm Lôi lúc thì thống khổ vô cùng nhưng lại hé miệng cười, lúc thì hắn không có gì bận tâm, uống rượu, cười lớn, hoặc là lầm bầm nhớ lại lúc cùng Lôi Nặc nói chuyện…

Ba ngày sau!

“Cót két!” Cửa đình viện mở ra, Địch Lý Á ba ngày nay vẫn ngồi ở ghế đá bên ngoài lẳng lặng nhìn Lâm Lôi với ánh mắt vô cùng quan tâm.

Trong lúc Lâm Lôi ở bên trong đình viện ba ngày thì Địch Lý Á cũng ở bên ngoài ba ngày, không rời đi một bước.

Nghe được âm thanh cửa mở, Địch Lý Á kinh hãi quay đầu lại. Trong bộ thanh sắc trường bào, Lâm Lôi thân hình thẳng tắp, thái độ không có chút nào mất đị nhuệ khí.

“Lâm Lôi!” Địch Lý Á kinh ngạc nghênh đón.

Nhìn Địch Lý Á, Lâm Lôi cũng vô cùng cảm động. Với tu vi của hắn, ngoại đình viện có người làm sao mà hắn không biết được? Địch Lý Á ở bên ngoài ba ngày, còn mình lại ở bên trong đình viện, cách nhau cánh cửa nhưng thời khắc nào cũng cảm giác được sự tồn tại của nàng.

Đột nhiên Lâm Lôi giơ tay về Địch Lý Á. Từ trước tới giờ Lâm Lôi chưa lúc nào chủ động ôm nàng, chóp mũi cảm nhận được hương vị thanh tân của mái tóc, hương vị thật là đê mê, còn trong lòng Lâm Lôi cảm thấy được sự tĩnh lặng, phảng phất như con thuyền nhỏ độc hành rốt cuộc cũng đã cập bờ.

“Địch Lý Á, cám ơn…” Thanh âm của Lâm Lôi vang lên bên tai Địch Lý Á.

Ôm Lâm Lôi, đầu ngả vào lồng ngực hắn, từ trước đến giờ Địch Lý Á chưa từng cảm thấy hạnh phúc như thế này. Ở học viện chờ đợi mấy năm, rồi lại mười năm… không thể tưởng được lúc đình viện mở ra, lại có thể gần gũi với hắn thế này. Quan hệ hai người từng bước một tiến tới gần hơn, trong mắt nhau tựu đã hiểu được suy nghĩ, hiểu được lòng nhau. Chỉ là Lâm Lôi cũng không có vượt lên rào cản, Địch Lý Á cũng không.

“Đại nhân thế nào rồi?” Trong sân luyện công của Bá tước phủ, Cái Tỳ lặng lẽ dò hỏi Ốc Đốn.

Ốc Đốn trên mặt lộ vẻ tươi cười: “Ca ta ở sau hậu viện cùng với Địch Lý Á tiểu thư. Đã thật lâu ta mới thấy được vẻ mặt tươi cuời của ca, tâm tình của ca có lẽ đã tốt hơn rồi.”

Cái Tỳ có chụt gật đầu: “Đại nhân đã ba ngày không có ra ngoài, làm cho người ta có chút lo lắng.”

“Lão Ngũ, ngươi tưởng đại nhân và ngươi giống nhau sao? Có thế dễ dàng tự bạo khí.” Một đại hán ở bên cạnh có gương mặt to lớn đáng sợ cười nói.

“Nhị ca, ngươi sao lại nói ta thế!“

Cuộc sống trong Bá tước phủ vốn bình lặng, Lâm Lôi cũng như trước an tĩnh tu luyện, đồng thời hắn cũng chuẩn bị xuất phát đi tới Hỗn loạn chi lĩnh

“Bệ hạ, Lâm Lôi đại sư giờ đây cũng an tĩnh tu luyện như trước, không có hành động gì. Sau đại yến hôn lễ của Ốc Đốn và công chúa cũng là chỉ đi một chuyến đến Đặng Tư Thản gia tộc.”

Thị giả cung đình cung kính hồi báo, Kiều an bệ hạ nét mặt có chút hài lòng, mỉm cười.

“Tốt lắm ngươi lui ra.” Kiều An bệ hạ biết Lâm Lôi không có hành động gì mới thở phào một hơi.

“Hoàn hảo , hoàn hảo, Lâm Lôi đã tin rằng lời ta nói là sự thật. Như vậy Đặng Tư Thản gia tộc coi như là thức thời.”

Kiều An bệ hạ biết rõ là Đặng Tư Thản gia tộc rất có ảnh hưởng trong quân đội, tất nhiên sẽ biết rõ chân tướng sự thật, sợ rằng nhận được tin so với hắn còn nhanh hơn. Như vậy Lâm Lôi dò hỏi cũng không thu được gì, vì thế đã tin rằng Lôi Nặc chết trận là do quân lính Ni Nhĩ thành cứu viện không kịp.

Địch Lý Á nhìn tín kiện trong tay, vừa lại hướng về phía Lâm Lôi, sắc mặt tương đối khó coi.

“Địch Lý Á , sao vậy ?” Lâm Lôi nghi hoặc nhìn về phía Địch Lý Á.

Địch Lý Á bất đắc dĩ lắc đầu đáp: “Là của cha mẹ ta! Họ nói nãi nãi ta trọng bệnh, nói ta mau mau về, nãi nãi ta…” Địch Lý Á trên mặt tràn đầy ưu thương .

Lâm Lôi đưa tay nắm lấy Địch Lý Á an ủi:” Đừng lo! nãi nãi của nàng sẽ không sao đâu.”

“Lâm Lôi ta phải mau trở về…” Địch Lý Á bất đắc dĩ nhìn Lâm Lôi: “Ta còn nói với ngươi sẽ cùng ngươi đến Hỗn loạn chi lĩnh, nhưng bây giờ…”

Lâm Lôi mỉm cười an ủi: “Không sao đâu! Trước mắt nàng hãy mau về nhà đi. Đám người chúng ta có năng lực, sẽ mau chóng tạo được cục diện, sau này tìm ta cũng sẽ dễ dàng mà. ”

Địch Lý Á muốn theo Lâm Lôi, nhưng mà nãi nãi trọng bệnh, cha và mẫu thân trong thư đã có nói, khiến tâm tư nàng không có biện pháp nào khác chỉ có thể lựa chọn trước mắt lập tức quay về Ngọc Lan đế quốc.

Sáng sớm ngày hôm sau, Địch Lý Á đã ngồi trên lưng của Cuồng lôi tật phong ưng trực tiếp hướng Ngọc Lan đế quốc bay đi.

Trong trung ương hành tỉnh của Áo Bố Lai Ân đế quốc, tại một toà quận thành, giữa một đình viện lẻ loi độc lập trong tửu điếm. Da Lỗ tiếp nhận một phong tín kiện đưa tới:

“A, là tin về lão Tứ, lão Tứ sao đây, chẳng lẽ là vừa lập công, thăng quan?” Da Lỗ khoé miệng có ý cười.

Lúc trước bốn huynh đệ bọn họ, Lôi Nặc cùng Da Lỗ hay theo đuổi các cô gái, hai người bọn họ rất hợp nhau. Mở tín kiện, Da Lỗ đọc thư.

Vừa nhìn qua, trong nháy mắt sắc mặt Da Lỗ đã trắng bạch, cả người không tự chủ được. Sau một hồi lâu nhắm mắt… Da Lỗ mới lại mở to mắt, sắc mặt trắng bệch không có một tia huyết sắc.

“Không thể như thế được!“ Mắt Da Lỗ đã ươn ướt, nhanh chóng đỏ hồng, không ngừng nhìn xuống bức thư đọc lại.

“Lão Tứ!” Nước mắt Da Lỗ đã trào ra.

Nếu được hỏi thân nhân mà hắn coi trọng nhất là ai, thì chắc chắn không phải là ca ca của hắn. Hắn và ca ca tình cảm cũng chỉ bình thường, tại Đạo Sâm thương hội vốn là nơi rất tàn khốc.

Rời Ân Tư Đặc học viện đến nay đã được mười năm, hắn cũng tín nhiệm một số người, nhưng không có ai có thể trở thành sinh tử huynh đệ. Trong lòng hắn, sinh tử huynh đệ chỉ có ba người thuở thiếu niên là Kiều Trì, Lâm Lôi và Lôi Nặc. Da Lỗ đứng dậy, cả thân người run lên, đột nhiên điện quang trong lòng bàn tay phát ra, trực tiếp biến kiện tín này thành bụi.

Da Lỗ là lôi điện hệ ma pháp sư, trong bốn huynh đệ, thực lực ma pháp hắn yếu nhất, hôm nay cũng đạt đến lục cấp ma pháp sư… Ngọc Lâm thân vương? Da Lỗ nghiến răng: “Ngươi trơ mắt để mặc huynh đệ ta phải chết, mặc kệ ngươi là ai, ta cũng bắt ngươi phải chết!”

Da Lỗ hít sâu một hơi, cố gắng giữ cho mình tỉnh táo. Đạo Sâm thương hội trong thiên hạ thế lực rất mạnh. Ni Nhĩ thành ở biên giới này là trọng điểm mà thương hội quan tâm nên thương nhân, quý tộc một chút đều quan hệ với Đạo Sâm thương hội.

Bí mật này có thể che dấu được Lâm Lôi, nhưng không thể che dấu được Đạo Sâm thương hội. Phụ thân hắn không thể vì bạn hắn mà dùng lực lượng thương hội đối phó với một vị thân vương, hà huống cũng chưa chắc có thành công. Da Lỗ hiểu được, Ngọc Lâm thân vương tại đông nam hành tỉnh này nắm chắc trong lòng bàn tay, quân đội nhiều, Đạo Sâm thương hội có thể đấu được sao?

“Lão Tam!“ Da Lỗ trong lòng không tự chủ được nghĩ đến Lâm Lôi. “Tại sao hắn không báo thù cho lão Tứ?” Trong lòng Da Lỗ hiểu được tình huynh đệ phi thường của bọn họ, nếu biết Lôi Nặc chết nhất định sẽ báo thù.

“Nhất định Ngọc Lâm thân vương kia đã làm cái gì khiến hoàng đế bị che mắt, mà lão Tam hắn cũng không có tin tức tình báo…“

Da Lỗ vừa nghĩ vừa nhớ đến cảnh tại Bích Thuỷ Thiên Đường, vừa uống rượu vừa chơi đùa, trong lòng thật bi thống.

“Lão Tứ, ta và Lão Tam nhất định sẽ báo thù cho ngươi.” Da Lỗ lầm bầm.

Đột nhiên Da Lỗ hướng ra bên ngoài quát: “Ngươi đâu ! Mau chuẩn bị, ta lập tức xuất phát đến đế đô.”

Chỉ khắc sau, Da Lỗ cưỡi một con tuấn mã cùng hai gã thủ vệ trực tiếp hướng về phía đế đô. Cả ngày nay Da Lỗ chưa có ăn gì, chỉ là lúc nãy mới uống một chút nước. Trên đường mấy người bôn hành không ngừng không nghỉ chỉ là đến các thành thị thay ngựa rồi lại tiếp tục phóng đi.

Hai ngày một đêm, Da Lỗ đã một hơi phóng về đế đô, giờ phút này điên cuồng lao đi, sắc mặt tại nhợt tựa như người bị bệnh nặng.

Xa xa, đã nhìn thấy Bá tước phủ đại môn, hai ngày một đêm lúc này Da Lỗ đã cảm thấy có một tia hy vọng.

“Da Lỗ đại nhân!”

Hai gã thủ vệ tự nhiên nhận ra Da Lỗ, thường ngày Da Lỗ cũng có lúc tới gặp Lâm Lôi, bọn họ để Da Lỗ tiến vào không cần bẩm báo, chỉ là hai gã thủ vệ cảm thấy nghi hoặc Da Lỗ này tại sao lại trông vất vả như thế

“Lão Tam!” Da Lỗ vào phủ đệ ngay lập tức kêu to: “Lão Tam đến đây, mau đến đây!”

Nghe được tiếng hô hoán, Lâm Lôi ngay lập tức sử tốc độ nhanh nhất từ đình viện đi ra. Xa xa đã thấy Da Lỗ nhưng giờ phút này, sắc mặt Da Lỗ tái nhợt, đầu tóc bù xù, quần áo xơ xác, đây mà là Da Lỗ lão đại sao?

Thấy Lâm Lôi, Da Lỗ hướng tới trực tiếp nắm bờ vai, hai mắt đỏ ngầu, khóc nói: “Lão Tam, cừu hận của lão Tứ ngươi nhất định phải báo!”

Bàn Long - Chương #267