Chương 258: Địch Lỵ Á Bảo Vệ Thần


Long Nhĩ Tư đại sư sao không biết nữ đệ tử của mình rất quan tâm Lâm Lôi chứ.

"Địch Lỵ Á, không có việc gì đâu, đừng lo!" Lâm Lôi cười nói, đối với sự quan tâm của Địch Lỵ Á từ đáy lòng Lâm Lôi nổi lên một niềm cảm động.

"Ừ!" Địch Lỵ Á gật đầu.

Dù như thế nhưng đáy lòng Địch Lỵ Á cũng không thể yên tâm, dù sao đối thủ cùng Lâm Lôi giao chiến chính là Thánh vực đệ nhất nhân Bàn thạch kiếm thánh Hắc Đức Sâm.

Long Nhĩ Tư nhìn Lâm Lôi rồi lại nhìn Địch Lỵ Á cười nói: "Các ngươi đều là lão đồng học đã lâu không gặp, thôi ta không quấy rầy các ngươi nữa, ta ra ngoài đi dạo một chút, các ngươi cứ từ từ trao đổi đi. Có lẽ mười năm không gặp các ngươi đều có rất nhiều chuyện muốn nói với nhau."

Địch Lỵ Á cảm kích nhìn sư phụ mình một cái.

Long Nhĩ Tư đại sư rõ ràng là tạo cơ hội để nàng cùng Lâm Lôi ở một chỗ.

Nói rồi Long Nhĩ Tư đại sư liền mang theo Đại địa chi hùng rời đi, trong đình viện chỉ còn lại có Lâm Lôi, Địch Lỵ Á cùng với Bối Bối, Hắc Lỗ hai đầu ma thú.

Địch Lỵ Á cúi đầu thong thả vuốt ve Bối Bối trong lòng, nàng đợi Lâm Lôi lên tiếng.

Mắt thấy mỹ nữ ôm sủng vật, cảnh tượng này quả thật động lòng người, thế nhưng trong lòng Lâm Lôi lại phát khổ, nếu đối diện là Thánh vực cường giả có lẽ Lâm Lôi cũng không hãi sợ, nhưng với Địch Lỵ Á, từ đáy lòng hắn kỳ thật có chút phức tạp.

Nếu nói trong đám bạn cùng lứa tuổi, người bạn gái hắn quen thuộc nhất chính là Địch Lỵ Á .

Dù sao thưở thiếu niên đã ở cùng một chỗ.

Chỉ là Lâm Lôi không phải người đầu gỗ, ý tứ của Địch Lỵ Á hắn cũng hiểu nhưng cũng chính vì thế nên Lâm Lôi càng thêm xấu hổ.

"Mấy năm nay có khỏe không?" Lâm Lôi trầm mặc hồi lâu rồi mới nói ra được vài từ cứng nhắc như vậy.

Địch Lỵ Á ngẩng đầu nhìn Lâm Lôi một cái sau đó cười một tiếng : "Lâm Lôi, ngươi đã là Thánh vực cường giả rồi, sao lại trở thành xa cách như vậy? Mấy năm nay ta vẫn khỏe, hơn nữa sau lưng ta lại có gia tộc, sư phụ, ai dám khi dễ ta?"

Địch Lỵ Á nói liên hồi cũng khiến Lâm Lôi nhẹ nhàng hơn một chút.

"Mấy năm nay… ngươi trải qua thế nào?" Địch Lỵ Á thấp giọng hỏi.

"Cũng không có gì." Lâm Lôi tựa hồ nhớ lại thời gian mười năm qua, mười năm trước, khi hắn biết được phụ thân hắn chết đi liền không để ý hết thảy quyết tâm dù chết cũng phải báo thù.

Trên đường báo thù, hắn tiến càng ngày càng xa, cuối cùng cũng giết được Khắc Lai Đức, nhưng cũng vì thế nên Quang minh giáo đình lục đại đặc cấp chấp sự truy sát khiến cho ngay cả Đức Lâm ông nội chí thân cũng vì hắn mà hồn phi phách tán ……

Ba năm ở Ma thú sơn mạch khổ tu, gần sáu năm ở Áo Bố Lai Ân đế quốc tiềm tu.

Cùng Thi Đặc Lặc chiến đấu, cùng lục đại Thiên sứ chiến đấu, cùng Mạch Khắc Khẳng Hi tỷ thí …… một loạt tràng cảnh ở trong đầu hắn rất nhanh xẹt qua, đồng thời Lâm Lôi cũng không hề giấu diếm điều gì với Địch Lỵ Á .

Đôi tay Địch Lỵ Á đang vuốt ve Bối Bối cũng ngừng lại, cẩn thận lắng nghe từng lời Lâm Lôi nói.

Giờ phút này tuy Lâm Lôi kể lại rất phong đạm vân thanh, nghe như rất nhẹ nhàng thế nhưng Địch Lỵ Á hoàn toàn có thể tưởng tượng, cuộc sống gần mười năm qua của Lâm Lôi không hề đơn giản như lời hắn kể.

"Lâm Lôi." Địch Lỵ Á đột nhiên đưa tay ra cầm lấy tay hắn. Cầm chặt!

Lâm Lôi kinh dị ngẩng đầu nhìn Địch Lỵ Á, Địch Lỵ Á cũng nhìn thẳng vào hắn : "Lâm Lôi, đừng sống quá mệt mỏi nữa. Ngươi đã làm thật là tốt rồi."

Tay Địch Lỵ Á hơi lạnh. Thế nhưng Lâm Lôi lại cảm giác được từ bàn tay đó truyền đến từng trận ba động, là ba động của nhịp tim đập. Cảm thụ nhịp trống ngực của đối phương khiến Lâm Lôi chợt thấy ấm áp, khối băng cứng trong lòng cũng bị hòa tan một chút.

"Cám ơn." Lâm Lôi thấp giọng nói.

"Đừng nói cám ơn với ta." Địch Lỵ Á lắc đầu nói, ánh mắt nàng vẫn chăm chú nhìn Lâm Lôi.

Không khí giữa hai người chợt như tĩnh lặng. Không biết chuyện gì xảy ra, nhưng Lâm Lôi cảm thấy đầu óc hắn như rối loạn lên, trong chốc lát chợt hiện lên chuyện của Ngã Lệ Tư năm đó rồi một hồi, lại hiện lên cảnh nụ hôn đầu đời cùng Địch Lỵ Á. Trống ngực hắn cũng loạn lên - Lâm Lôi dĩ nhiên cũng có tình cảm như người thường .

" Bối Bối." Lâm Lôi nhìn về phía Bối Bối, rồi lại nhìn về phía Địch Lỵ Á nói "Địch Lỵ Á, ngươi biết Bối Bối lợi hại thế nào không ?" Đứng trước loại cảm giác kỳ lạ đó Lâm Lôi vội chuyển sang nói chuyện khác.

Hắn không biết, nếu cứ tiếp tục như vậy, thì hắn sẽ thế nào? Vì bản năng, Lâm Lôi quyết định chuyển chủ đề.

Địch Lỵ Á đáy lòng thầm than một hơi, nàng rất am hiểu khi đang nói chuyện với nhau chợt chuyển sang chuyện khác thì có ý nghĩa gì. Lúc đầu tại Ân Tư Đặc ma pháp học viện, nguyên nhân nàng bắt đầu nghiên cứu tâm lý cũng chính là vì để hiểu Lâm Lôi.

Địch Lỵ Á rất hiểu Lâm Lôi.

Nàng hiểu, sau chuyện của Ngã Lệ Tư, mặc dù Lâm Lôi như đã quên Ngã Lệ Tư nhưng những ảnh hưởng sau này tuyệt đối không phải nói quên là có thể quên được.

Mối tình đầu có ai không đau khổ ?

Đặc biệt đối với người có tính kiên nghị như Lâm Lôi, một khi chính thức yêu rồi có lẽ hắn còn mãnh liệt hơn so với người bình thường. Thất bại với mối tình đầu, có lẽ từ trong tiềm thức hắn đã có một bóng ma không dễ tan được.

Cho dù có nhiều nữ tử tiếp xúc cùng hắn nhưng bản năng Lâm Lôi lại luôn đề phòng. Địch Lỵ Á hiểu, ở đáy lòng Lâm Lôi đã ngưng kết thành một tầng băng cứng, muốn hòa tan nó, không thể vội vã mà chỉ có thể từng bước từng bước.

Địch Lỵ Á rất yêu Lâm Lôi,từ đáy lòng cũng rất thương cảm Lâm Lôi.

Lâm Lôi bị nhiều tội danh như vậy, lại thêm thân nhân đều đã rời xa, lúc này hai mươi bảy tuổi,để có thể đạt tới thánh vực đỉnh rốt cuộc phải đổi bằng bao nhiêu gian truân?

Địch Lỵ Á, nàng thật sự không muốn Lâm Lôi cứ tiếp tục cố gắng như vậy nữa. Vì Lâm Lôi, nàng đã có chuẩn bị, dù mất bao lâu nàng cũng không ngại. Chỉ cần có thể khiến Lâm Lôi thoải mái, vui sướng hơn là nàng đã thỏa mãn rồi.

"Địch Lỵ Á, nghĩ gì vậy ?" Lâm Lôi dĩ nhiên thấy Địch Lỵ Á chợt thất thần nên hỏi. Địch Lỵ Á chợt tỉnh táo lại, cười nói: "Nghĩ gì? À, nghĩ đến ngươi đó ." Lâm Lôi không khỏi kinh ngạc, thấy vẻ mặt đó của Lâm Lôi, Địch Lỵ Á nở nụ cười: "Ta nói giỡn thôi mà."

Lâm Lôi cũng nở nụ cười.

"Ngươi vừa rồi nói Bối Bối làm sao?" Địch Lỵ Á cười nói.

"Bối Bối, nói với Địch Lỵ Á vài câu đi?" Lâm Lôi nhìn về phía Bối Bối.

"Nói chuyện ? " Địch Lỵ Á giật mình nhìn về phía Bối Bối, một tiểu ảnh thử không chút đáng lưu ý biết nói chuyện. Ma thú biết nói chuyện vậy chính là thánh vực ma thú sao?

Bối Bối trực tiếp nhảy lên trên thạch bàn sau đó đứng thẳng lên, lớn tiếng nói: "Địch Lỵ Á tiểu thư, nói cho người một bí mật này, lão Đại của ta lúc ở Ma thú sơn mạch thường xuyên nói chuyện với ta về ngươi đó. Còn nói ngươi lúc đầu đã cường hôn hắn đó ."

"Ba!" Lâm Lôi ngay lập tức chụp tới, nhưng vẫn chậm hơn Bối Bối một chút. Nó đã lăng không bay lên, đắc ý cười Lâm Lôi.

"Bối Bối, tiểu tử ngươi..." Lâm Lôi dở khóc dở cười.

Cho tới bây giờ hắn chưa bao giờ nói chuyện đó thế mà Bối Bối kể như thật.

" Bối Bối, ngoan, đến đây với ta." Địch Lỵ Á đưa tay ra nói, Bối Bối liền nhảy vào lòng Địch Lỵ Á rồi sau đó dựa vào nơi ấm áp đó. Bộ dáng rất hưởng thụ, còn cố ý nháy mắt với Lâm Lôi.

Cùng Địch Lỵ Á ở một chỗ, Bối Bối thường xuyên cố ý 'Đùa Giỡn' Lâm Lôi, khiến cho hoan thanh tiếu ngữ không ngừng, vì thế cũng khiến cho thời gian trôi qua rất nhanh, chẳng mấy mà trời đã tối sầm xuống.

Địch Lỵ Á nhìn một sắc trời chợt nhớ ra Kiều An bệ hạ đã chuẩn bị thịnh đại dạ yến để chiêu đãi nàng.

"Lâm Lôi. Không còn sớm nữa, ta phải đi đây, tối nay Kiều An bệ hạ chuẩn bị một yến tiệc, ta buộc phải tham gia." Địch Lỵ Á nói lời cáo từ.

Lâm Lôi khẽ gật đầu: "Vậy ta cũng không tiện giữ ngươi lại."

"Ngươi đêm nay có đến không ?" Địch Lỵ Á đột nhiên hỏi.

"Ta?" Lâm Lôi cười nói " Kiều An bệ hạ không mời ta hơn nữa ta đối với yến hội không thích lắm."

Kỳ thật, sao Kiều An bệ hạ có thể không mời Lâm Lôi được ? Chỉ là Ốc Đốn đã cự tuyệt thay rồi, hắn biết Lâm Lôi không thích tham gia tụ hội, cũng không thích giao tiếp với đám quý tộc.

"Gặp lại sau." Địch Lỵ Á thấp giọng nói.

"Gặp lại sau." Lâm Lôi cũng nhìn Địch Lỵ Á.

Địch Lỵ Á trù trì một hồi, rồi mới cất bước rời khỏi đình viện, đi tới bên ngoài còn quay đầu lại nhìn thoáng qua Lâm Lôi. Trong làn gió đêm khẽ thoảng Địch Lỵ Á quay đầu lại nhìn Lâm Lôi, bất giác mái tóc cùng bộ xiêm y có gió khẽ bay nhẹ.

Địch Lỵ Á quay đầu lại cười quả thật là bách mị giai sanh.

Nhìn giai nhân biến mất ở góc tường, Lâm Lôi vẫn đứng lặng một chỗ không biết đang suy nghĩ gì.

"Ca, đang nhìn gì vậy ?" Ốc Đốn vừa đi tới, cười nói "Vào ăn cơm đi."

"Đại ca của ngươi đang yêu đó!" Bối Bối thò đầu ra từ sau lưng Lâm Lôi nói.

Đêm tối phủ xuống, các nơi trong đế đô dần lên đèn, còn ở trong hoàng cung, một hồi thịnh đại yến hội đang diễn ra, những nhạc công của cung đình đang diễn những giai điệu tuyệt vời, nam nam nữ nữ đang biểu diễn những bước nhảy điêu luyện trong đại sảnh.

Bên cạnh Địch Lỵ Á chính là Cuồng lôi tật phong ưng. Hôm nay chủ vị thuộc về Địch Lỵ Á, dù sao dạ yến này là để hoan nghênh nàng.

Thế nhưng ngoài lúc đầu nói mấy câu cùng Kiều An bệ hạ, cùng thể hiện một ca khúc tuyệt vời rồi sau đó Địch Lỵ Á mượn cớ thân thể không khỏe, ngồi xuống một bên nghỉ ngơi.

Một vị quý tộc thanh niên đi tới trước mặt Địch Lỵ Á, trên mặt hiện ra nụ cười có lẽ tự nhận là với vẻ thân thiết nhất, hơi khom người nói: "Xin hỏi Địch Lỵ Á tiểu thư xinh đẹp, ta có thể vinh hạnh mời tiểu thư nhảy một bài không ?"

"Xin lỗi, thân thể ta không thoải mái." Địch Lỵ Á lắc đầu.

Thanh niên quý tộc chỉ có thể tiếc nuối thối lui, thân thể không thoải mái ? Lừa quỷ a, rất nhiều nữ hài tử không muốn tiếp người khác nhảy đều chỉ nói câu này. Mà Địch Lỵ Á chính là thất cấp ma pháp sư, sao thân thể lại dễ dàng không thoải mái cơ chứ?

Ở xa xa, đang có mấy quý tộc thanh niên nhìn Địch Lỵ Á.

"Đó là người thứ mấy rồi?" Tư Khoa Đặc cười hỏi với một thanh niên quý tộc bên cạnh.

"Thứ tám rồi." Tên quý tộc thanh niên cười a a nói.

"Cái gì, thứ tám?" Vừa từ sàn nhảy xuống Cơ Phất hầu tước vừa cười đi tới, lúc này hắn có vẻ rất xuân phong đắc ý.

Cơ Phất hầu tước chính là con trai của Ngọc Lâm thân vương. Thân vương chính là người thừa kế ngai vàng đầu tiên. Tương lai chính là cả người quản lý toàn bộ Đông nam hành tỉnh! Địa vị đó so với hoàng tử của một vị hoàng đế còn tôn quý hơn. Tự nhiên rất nhiều tiểu thư quý tộc đều muốn trở thành nữ nhân của Cơ Phất hầu tước.

Đáng tiếc, không ít tiểu thư đã nằm trên giường của Cơ Phất hầu tước nhưng cuối cùng vẫn không ai có được vị trí đó.

"Ta cùng điện hạ đang nói rằng Địch Lỵ Á tiểu thư hôm nay đã có liên tục tám người mời nàng nhảy, nhưng đáng tiếc đều thất bại. Xem ra những người khác đều cũng sẽ không dám đi mời nữa." tên quý tộc thanh niên cười nói.

Tư Khoa Đặc cười cười nhìn Cơ Phất hầu tước nói: "Như thế nào, Cơ Phất biểu ca, ngươi muốn thử xem sao?"

Cơ Phất hầu tước tự tin gật đầu: "Chỉ là một điệu nhảy thôi, xem ta nhé." Cơ Phất hầu tước mỉm cười đi tới chỗ Địch Lỵ Á, vẻ mặt đầy sáng lạn.

"Địch Lỵ Á tiểu thư." Cơ Phất hầu tước đi tới trước mặt Địch Lỵ Á "Ta có vinh hạnh, mời nàng nhảy một bài không ?"

"Xin lỗi, ta hơi mệt." Địch Lỵ Á đồng dạng địa trả lời.

Cơ Phất hầu tước tự ngồi xuống, đồng thời với kinh nghiệm phong phú hắn vẫn duy trì cùng Địch Lỵ Á một khoảng cách nhỏ, khoảng cách không xa, nhưng cũng sẽ không khiến đối phương cảm thấy có 'Uy Hiếp'.

"Thân thể không thoải mái, vậy nên hảo hảo nghỉ ngơi a." Cơ Phất hầu tước với kinh nghiệm lâu năm tự nhiên biết nên mở lời như thế nào. Ở gần nữ nhân, nếu có thể nói chuyện ít nhất cũng dễ thân cận hơn.

Về phần nói như thế nào thì……

"A, Địch Lỵ Á tiểu thư, trên vai nàng có ……" miệng nói, Cơ Phất hầu tước trực tiếp đưa tay định vuốt lên vai Địch Lỵ Á.

Hai từ 'Tro Bụi' còn chưa kịp nói ra -

"A!" Cơ Phất hầu tước phát ra một tiếng thét chói tai, tiếng thét vang vọng cả đại sảnh khiến tất cả mọi người đều nhìn qua, ngay cả Kiều An bệ hạ đang nói chuyện phiếm cùng tả tướng đều bị hấp dẫn.

"Chuyện gì xảy ra?" Kiều An bệ hạ lập tức đi tới.

"Tay của ta, tay của ta!" Cơ Phất hầu tước đã bật khóc, trên mu bàn tay hắn có một lỗ thủng khá lớn, một khối thịt to rớt ra, máu tươi không ngừng chảy, nhiễm hồng cả mặt đất.

Địch Lỵ Á vội vàng đứng lên nói: "Kiều An bệ hạ, xin lỗi, sư phụ ta đã sai Cuồng lôi tật phong ưng bảo vệ ta, nếu có ai muốn đụng chạm vào thân thể ta, hoặc uy hiếp thì Cuồng lôi tật phong ưng đều sẽ công kích. Ta quả thực còn không kịp phản ứng, Cuồng lôi tật phong ưng đã bay ra rồi."

Mọi người đều nhìn về phía Cuồng lôi tật phong ưng bên cạnh.

Ngoài mỏ Cuồng lôi tật phong ưng vẫn còn một miếng thịt còn nguyên cả máu. Chợt nó nuốt miếng thịt kia xuống đồng thời cặp mắt ưng màu vàng còn gắt gao nhìn chằm chằm Cơ Phất hầu tước.

Bàn Long - Chương #258