Chương 237: Lâm Lôi Chiến Áo Lợi Duy Á ...


"Lâm Lôi,đến!"

Áo Lợi Duy Á quát lớn,âm thanh vang vọng giữa đấu võ trường.Lúc này Lâm Lôi như không nghe thấy gì,vẫn nửa quì bên cạnh đệ đệ mình như trước,cùng đệ đệ nói chuyện.

Áo Lợi Duy Á đứng giữa không trung không khỏi nhíu mày.

“Lâm Lôi đại sư đang làm gì vậy,chẳng lẽ không nghe thấy sao?”

“Không có khả năng không nghe,hay là hắn sợ Áo Lợi Duy Á rồi?”

Lâm Lôi sau khi đã nói chuyện với đệ đệ xong thì đứng lên,xoay người nhìn về Áo Lợi Duy Á,trong chốc lát ….

Một người dưới mặt đất,một người ở không trung nhìn nhau !

Ánh mắt hai người phảng phất như đang giao chiến giữa không trung.

“Áo Lợi Duy Á.” trên mặt Lâm Lôi hiện lên nụ cười,lạnh nhạt nói : « Ta từ khi tiến vào Áo Bố Lai Ân đế quốc cũng thường xuyên nghe được mọi người nhắc đến thiên tài kiếm thánh ngươi.Nói thật,bốn mươi tuổi mới bước vào thánh vực,ta không hiểu ngươi thiên tài chỗ nào!”

Áo Lợi Duy Á cau mày.

Một câu bao hàm hỏa dược của Lâm Lôi làm tám vạn người xem hưng phấn,trời ạ,hai đại thiên tài rõ ràng là đang khiêu khích đối phương.

Cuộc chiến của Ốc Đốn – Bối Lỗ Mặc cùng Lâm Lôi - Áo Lợi Duy Á rõ ràng là hai đẳng cấp khác nhau. Ca ca bọn họ đối chiến tuyệt đối cũng là hai đại thiên tài đỉnh nhất của Ngọc Lan đại lục đối chiến.

Trận đại chiến này đã sắp bắt đầu !

Lâm Lôi nhoáng lên,trực tiếp bay lên chiến thai,đến khi Lâm Lôi bay lên chiến thai thì tàn ảnh phía dưới mới từ từ tiêu tán.

Tốc độ đáng sợ !

“Xuy xuy!” Long lân màu đen nhanh chóng bao trùm toàn thân Lâm Lôi,tiêm thứ dữ tợn đâm ra.Một cái long vĩ màu đen phản xạ quang mang u lãnh.

Cả người Lâm Lôi cũng huyền phù lên,đôi mắt màu vàng lợt nhìn chằm chằm đối phương.

Lần đầu nhìn thấy biến thân đáng sợ như vậy,cho dù là tĩnh táo như Áo Lợi Duy Á cũng xẹt qua một tia kinh ngạc trong mắt,nhưng cũng lập tức khôi phục bình tĩnh.

"Thánh vực long huyết chiến sĩ?" Áo Lợi Duy Á nhìn lâm lôi, trên người bộc phát chiến ý đáng sợ :”Dưới tình huống không biến thân đạt thánh vực mới là Long huyết chiến sĩ cực mạnh. Đáng tiếc,đáng tiếc ….”

Áo Lợi Duy Á thật sự rất muốn cùng Long huyết chiến sĩ đỉnh trong truyền thuyết đấu một trận.

“Áo Lợi Duy Á,làm người phải tự biết chính mình !” âm thanh lạnh lùng của Lâm Lôi vang vọng trong võ trường : “Ngươi có thể so với chung cực chiến sĩ sao?”

Hai đại thiên tài giằng co giữa không trung,tất cả người xem đều nín thở,chăm chú quan sát trận đại chiến chưa từng có từ trước đến giờ.

"Lâm lôi!"

Áo Lợi Duy Á đưa tay phải ra sau lưng.Sau lưng Áo Lợi Duy Á đeo hai thanh trường kiếm,một thanh bán trong suốt như băng,thanh kia là màu ngăm đen.

“Đối phó ngươi chỉ cần sử dũng Quang ảnh kiếm là đủ !” Áo Lợi Duy Á rút thanh kiếm trong bán suốt như băng ra.Thanh kiếm này cũng giống thanh của Bối Lỗ Mặc,cũng là Băng mộng kiếm.

Lâm Lôi lật tay,trong tay liền xuất hiện Tử huyết nhuyễn kiếm.

“Bớt nói nhảm đi. Có thực lực cứ đến,không cần nói nhiều!” Lâm Lôi không chút để ý sự huênh hoang của Áo Lợi Duy Á.

Trong mắt Áo Lợi Duy Á có một tia tự tin,nhìn Bặng mộng kiếm trong tay,lẩm bẩm : “Lúc ta mới bước vào thánh vực,sau khi đánh bại Đế Long thì chu du các nước,gặp được mười tám thánh vực cường giả,chiến là thắng.Đáng tiếc,mấy thánh vực cường giả gặp qua cũng không có ai có tốc độ hơn ta.”

Tám vạn người xem không khỏi cảm thấy áp lực mà kinh hô.

Ai cũng không biết Áo Lợi Duy Á đã từng chiến đấu với mười tám thánh vực cường giả. Áo Lợi Duy Á nhìn về Lâm Lôi,trong mắt mang theo vẻ tự tin : “Tốc độ nếu không thể so với ta chắc chắn sẽ bại.” mặt ngoài của Băng mông kiếm trong tay Áo Lợi Duy Á sáng lên,lưu chuyển vầng bạch sắc quang mang .

Một màn này làm Lâm Lôi cũng chú ý cẩn thận hơn.

Lâm Lôi vẫn nhớ rõ,lúc Bối Lỗ Mặc dùng Quang ảnh kiếm,trên thân kiếm chỉ là lưu chuyển kim sắc quang mang,sau này Bối Lỗ Mặc sư dụng cấm chiêu gì đó mới làm trên thân kiếm xuất hiện một tia màu trắng.

Mặc dù chỉ là một tia nhưng uy lực cũng tăng lên mấy chục lần.

Vốn không thể làm thương tổn Ốc Đốn nhưng sau đó lại có thể xuyên thủng bàn tay Ốc Đốn,lại đâm xuyên qua lân giáp phòng ngự,mà kiếm của Bối Lỗ Mặc cũng chỉ có một tia.

Áo Lợi Duy Á thì sao? Thuần túy màu trắng !

“Uy lực so với công kích liều mạng của Bối Lỗ Mặc sợ rằng còn mạnh hơn nhiều.”

“Lâm Lôi,thiên tài ngươi xem ra hôm nay phải mất mạng.” Áo Lợi Duy Á lạnh nhạt nói,sau đó bạch sắc quang mang không ngừng sáng lên.

Mỗi một đạo bạch sắc quang mang sáng lên,trên bầu trời lại thêm một thân ảnh của Áo Lợi Duy Á.Tần suất sáng lên rõ ràng vượt xa Bối Lỗ Mặc,cơ hồ chỉ trong nháy mắt,cả bầu trời xuất hiện một trăm lẻ tám thân ảnh Áo Lợi Duy Á.

Mọi người choáng váng.

“Lão tam.” Da lỗ,Lôi nặc khẩn trương ,Ốc Đốn,năm huynh đệ Ba Khắc,Chiêm Ni,Lệ Bối Tạp tỷ cũng muội đều khẩn trương.

Ngược lại,Bối Lỗ Mặc đang trọng thương lại rất tự tin quan sát.

“Bối Lỗ Mặc,Quang ảnh kiếm của đại ca ngươi xem ra đã đạt đến chu thiên viên mãn đại thành cảnh giới.” bàn thạch kiếm thánh Hắc Đức Sâm cười nói.

Lâm Lôi vẻ dữ tợn như ác ma đang lăng không mà đứng,chung quanh là 108 thân ảnh Áo Lợi Duy Á.Lâm Lôi cũng phải thừa nhân loại tốc độ này quả thật đáng sợ.

“Lâm Lôi,chuẩn bị tốt rồi chứ?” Áo Lợi Duy Á thế nhưng lại nhắc nhở Lâm Lôi.

Rất hiển nhiên, Áo Lợi Duy Á rất tự tin.

Lâm Lôi lạnh nhạt cười một tiếng.

Chỉ thấy một đạo bạch sắc quang mang lóe lên đến chói mắt,ngay cả Lâm Lôi cũng phải nheo mắt lại.Lúc này … chuôi Băng mộng kiếm màu trắng đã đến trước mặt Lâm Lôi,trực tiếp xuyên qua đầu Lâm Lôi.

“A!”

Tất cả mọi người kinh hô,Lâm Lôi lợi hại vừa rồi đã chết sao?

Nhưng đầu bị Băng mộng kiếm xuyên qua của Lâm Lôi lại không có một tia máu tươi,chỉ thấy thân ảnh Lâm Lôi chậm rãi tiêu tán,thế nhưng chỉ là tàn ảnh!

“Tốc độ ngươi đích xác rất nhanh,đáng tiếc,còn chưa có tư cách kiêu ngạo trước mặt ta!” âm thanh Lâm Lôi từ trăm thước ngoài trăm thước vang lên.

Áo Lợi Duy Á nhìn về thân ảnh Lâm Lôi ở xa xa,sắc mặt trở nên nghiêm túc.

“Tốc độ thật nhanh!”hai mắt bàn thạch kiếm thánh Hắc Đức Sâm sáng lên.Tốc độ Lâm Lôi không thể chậm hơn Áo Lợi Duy Á.

Cả đấu võ trường cũng không khỏi kinh hô,sau đó lại trở nên yên tĩnh.

Tất cả mọi người đêu vì một màn kinh tâm động phách vừa rồi mà kinh hãi.

“Phải không?” sắc mặt Áo Lợi Duy Á lạnh xuống.Hắn đến bây giờ vẫn chưa thấy ai có tốc độ nhanh hơn hắn.Tốc độ tương đương hắn cũng chỉ có một mình Hắc Đức Sâm.Hắn không tin Lâm Lôi còn trẻ vậy đã vượt qua hắn.

Dù sao tốc độ cực nhanh của hắn cũng đã vượt qua cực hạn của thân thể.Đây là một loại kiếm pháp,thân pháp Áo Lợi Duy Á sáng tạo ra nhờ lĩnh ngộ quang nguyên tố.Với loại thân pháp này,trên lý luận hắn đã có thể đạt đến tốc độ ánh sáng,nhưng do hạn chế về thân thể,đấu khí cùng nhiều phương diện khác,hắn chỉ có thể đạt đến tốc độ như thế.

“Ngươi không tin?” Lâm lôi cười xuy một tiếng.

Chỉ thấy một đạo bạch sắc quang mang lóe lên,đồng thời Lâm Lôi cũng động.Trong nháy mắt,tốc độ hai người đã đạt đến một mức độ đáng sợ.

Tàn ảnh!

Đạo đạo tàn ảnh liên tiếp xuất hiện,tám vạn người xem hoàn toàn trợn tròn mắt,bọn họ căn bản không thể thấy rõ chân thân của Lâm Lôi cùng Áo Lợi Duy Á.

“Tốc độ thật kinh người.” Chính thức lĩnh hội,Lâm Lôi cũng kinh ngạc : “Nếu không phải ta đã sử dụng phong ảnh thuật,chỉ đơn thuần là tốc độ thì không thể so với Áo Lợi Duy Á này.”

Tốc độ Lâm Lôi rất nhanh,tốc độ Áo Lợi Duy Á lĩnh ngộ từ quang nguyên tố pháp tắc cũng rất đáng sợ.Nhưng Lâm Lôi đã phụ gia thêm cực mạnh gia tốc ma pháp phong ảnh thuật trên người nên tốc độ cũng tăng lên bằng Áo Lợi Duy Á.

"Hưu!"

Trên mặt chiến thai xuất hiện một vết lõm thật sâu,rõ ràng là bị kiếm hoa phá,đảo mắt lại nghe oanh một kiếm,một cái hố lớn xuất hiện.

Tám vạn người xem liều mạng mở to mắt chỉ mong được nhìn thấy một chút.

“Mẹ của ta,đây mới chính thức gọi là tốc độ,đám sư phụ khoa trương ở học viện ta nếu đem ra so sánh cũng chỉ như đứa trẻ mới tập đi.” Một thanh niên bưu hãn trên khán đài đã kích động đến đỏ mắt.

Loại chiến đấu dùng tốc độ cực hạn như vậy,tám vạn ngươi xem sợ rằng chỉ có thể thấy một lần trong đời.Bởi vì muốn có loại chiến đấu như vậy phải là hai bên có tốc độ bất phân cao thấp.Nếu một bên tốc độ không bằng,nháy mắt chiến đấu sẽ kết thúc.

"Bồng!"

Chỉ thấy long vĩ màu đen của Lâm Lôi xuyên qua thân thể Áo Lợi Duy Á,đánh lên chiến thai,chiến thai vỡ ra.Nhưng nháy mắt Lâm Lôi cùng Áo Lợi Duy Á lại biến mất.

Loại giao chiến bằng tốc độ như thế này,chỉ khi hai bên giao thủ chậm lại người xem mới miễn cưỡng thấy được tàn ảnh.Một khi họ lại di động cực nhanh thì cả tàn ảnh đều không thể thấy.

"Hô!"

Cả đấu võ tràng phảng phất như trống rỗng sinh ra gió lốc,cuồng phong gào thét.Mơ hồ,tám vạn người xem đã có thể thấy được hai người đang lăng không đứng,giằng co lẫn nhau.

Cuồng phong dần dần đình chỉ.

Áo Lợi Duy Á trịnh trọng nhìn Lâm Lôi ở phía xa.Băng mộng kiếm tản ra ánh sáng bảy màu mộng ảo dưới ánh mặt trời.

Mà Lâm Lôi lại như ác ma,long vĩ làm cho người ta sợ hãi thong thả đong đưa,Tử huyết nhuyễn kiếm trong tay cũng lóe lên vầng sáng tím quỷ dị.

Đấu võ tràng một mảnh áp lực.

“Ta thừa nhận tốc độ ngươi không kém ta.” Áo Lợi Duy Á lên tiếng.

Cặp mắt màu vàng của Lâm Lôi tập trung về đối phương,lạnh nhạt nói : “Tốc độ ngươi cũng không kém ta.”,sau một phen tỷ thí,tốc độ ai cũng không thể áp chế được người kia.

Nếu tiếp tục như vậy cũng không thể kết thúc.

“Ngươi có dám trực diện đối chiến với ta?” Áo Lợi Duy Á nhìn thẳng Lâm Lôi,chiến ý cuồng bạo tăng lên.

“Có gì không dám!” trên người Lâm Lôi cũng phát ra chiến ý bạo ngược.

Tám vạn người xem hưng phấn đến run rẩy.Lão trời ạ,hai đại thiên tài này muốn trực tiếp quyết chiến.Thậm chí bàn thạch kiếm thánh Hắc Đức Sâm cũng chăm chú quan sát.

Mà Bối Lỗ Mặc,Ốc Đốn đều im lặng hi vọng đại ca bọn họ chiến thắng.

Lâm Lôi, Áo Lợi Duy Á hai người lăng không nhìn nhau,đồng thời trong nháy mắt,hai người chuyển động,đều là chuyển động thẳng tắp hướng đối phương phóng đi.

"Oanh!" Tốc độ cuồng bạo đến mức phát ra tiếng khí bạo.

Trong khi tiến đến,cả người Áo Lợi Duy Á như bị phân liệt,một lần nữa biến ảo thành bảy tám người,đồng thời Băng mộng kiếm cũng trở thành ngàn vạn bóng kiếm.

“So tốc độ kiếm?”

Tử huyết nhuyến kiếm trong tay Lâm Lôi cũng đã động,nháy mắt,trước người Lâm Lôi như nổi lên gió lốc,đồng thời,vô số bóng kiếm màu tím hướng Áo Lợi Duy Á.

"Thương!" "Thương!" "Thương!" "Thương!"……

Vô số tiếng đánh liên tiếp vang lên,nhưng ngay sau,long vĩ như cương thiết của Lâm Lôi hóa thành tàn ảnh hung hăng đánh về hướng Áo Lợi Duy Á.

vô số đạo tiếng đánh tiếp ngay cả vang lên, khả ngay sau đó lâm lôi nọ, vậy như cương thiết trường tiên bàn đích long vĩ cũng hóa thành tàn ảnh, hung hăng địa trừu hướng áo lợi duy á.

"Thương…" Băng mộng kiếm trong tay Áo Lợi Duy Á huých trúng long vĩ của Lâm Lôi,cả người bay ngược về sau.

Bàn Long - Chương #237