Chương 233: Đấu Võ Tràng


Màn đêm phủ xuống,Xích Viêm thành vẫn phồn hoa như trước. Ở phía Đông bên ngoài Xích Viêm thành có một nơi rất hoang vu,trên con đường hoang vu đang có một người lướt nhanh như quỷ ảnh. Trong nháy mắt,người này đã đi ra trăm thước.

Người này chính là Vũ thần thân truyền đệ tử,ngôi sao chói mắt nhất hiện nay ở đế đô- Bối Lỗ Mặc & A Kì Tác Huân. Phía tây của Xích Viêm thành là những ngọn núi của Vũ thần môn,mà ở phía đông cũng có một ít ngọn núi vô danh,Bối Lỗ Mặc rất nhanh đi đến một tòa núi bình thường trong đó.

Đỉnh núi của ngọn núi này như một thanh đao,mà phía trên cùng của thanh đao đó đang có một người khoanh chân ngồi. Nếu có ai nhìn người này sẽ không khỏi có cảm giác quái dị như hắn đã tồn tại ở đó từ ngàn vạn năm trước.

Bối Lỗ Mặc đi đến,cung kính nói : “Đại ca.”

Rất hiển nhiên,người ngồi trên đỉnh núi này là đại ca của Bối Lỗ Mặc,được xưng tụng là thiên tài kiếm thánh Áo Lợi Duy Á. Dưới đêm tối,đặt biệt là một ngày không trăng cũng không sao như hôm nay,đêm chỉ là một màu hắc ám, chỉ có thể mơ hồ cảm nhận được thân ảnh Áo Lợi Duy Á.

“Nhị đệ,có việc gì sao?” một âm thanh lạnh như băng vang lên.

Bối Lỗ Mặc biết đại ca mình đã ngồi tại đây tĩnh tu ba năm,ba năm qua,đại ca cũng không ăn không uống,lấy trời làm nhà,đất làm giường.

Ba năm trước,khi chính mình gặp đại ca còn cảm giác được hơi thở sắc bén đến đáng sợ phát ra trên người,với loại hơi thở này,phảng phất như chỉ cần một tâm niệm cũng đủ để đánh bại chính mình.

Ba năm sau,đại ca trở thành giống như một tảng đá trên ngọn núi hoang này,không có chút hơi thở sắc bén,không ai biết hôm nay Áo Lợi Duy Á đã đạt đến cảnh giới đáng sợ nào.

“Đại ca,ngày 4 tháng tới,cũng chính là mười lăm ngày sau,ta cùng đệ tử của Long huyết chiến sĩ gia tộc quyết chiến ở đấu võ tràng trong đế đô.” Bối Lỗ Mặc cung kính nói.

“Long huyết chiến sĩ gia tộc?”

Âm thanh vốn bình thản đã có một tia cảm tình nói : “Trong truyền thuyết,thánh vực Long huyết chiến sĩ là cường giả thánh vực mạnh nhất. Ta cũng muốn cùng thánh vực Long huyết chiến sĩ giao thủ,chỉ là trên Ngọc Lan đại lục này đã sớm không còn thánh vực Long huyết chiến sĩ.À,người quyết chiến với đệ có thực lực thế nào?”

“Sau khi biến thân là chín cấp chiến sĩ.” Bối Lỗ Mặc cung kính nói.

“À … Với kiếm pháp ta truyền cho đệ,trong chín cấp đã là vô địch.” âm thanh đạm mạc của Áo Lợi Duy Á vang lên : “Tốt lắm,đệ có thể về.”

Bối Lỗ Mặc đứng tại chỗ chần chờ trong chốc lát,sau đó thấp giọng nói : “Đại ca,ngày ta quyết chiến huynh có thể đến không?”

Áo Lợi Duy Á trầm mặt một lát.

“Tháng hai ngày bốn, biết rồi. Nếu có thời gian huynh sẽ đến.” âm thanh Áo Lợi Duy Á vẫn bình thản như trước.

“Vậy đệ xin cáo từ.” lúc này Bối Lỗ Mặc mới rời đi.

Ngọn núi hoang vu này lại khôi phục bình tĩnh,thân ảnh mơ hồ trong đêm đen vẫn không nhúc nhích nhưu trước,tựu hồ như tồn tại vĩnh hằng trên ngọn núi.

Tháng hai ngày bốn,thời gian hai đại thiên tài quyết đấu đã sắp đến,người trong cả đế đô đều chạy đến đấu võ tràng,tám vạn chỗ ngồi đã sớm bán hết.Tới xem chiến hôm nay không chỉ là người ở đế đô mà còn có từ các thành thị,các hành tỉnh khác đến.

Mấy người Lâm Lôi đã sớm đến đấu võ tràng,bên trong phòng đã được chuẩn bị ở đấu võ tràng, Da Lỗ,Lâm Lôi,Lôi Nặc đang nói chuyện huyên náo.

“Da Lỗ lão đại,không ngờ cuối cũng huynh cũng đến.” Lôi Nặc cười nói.

Trên trán Da Lỗ vẫn còn mồ hôi,song khi thấy Lâm Lôi,Lôi Nặc thì cười rất vui vẻ : “Biết lão tứ ngươi đến đế đô,lão tam cũng đến,dù có việc trong yếu hơn nữa ta cũng bỏ,thuận tiện cũng trợ uy cho đệ đệ lão tam.”

“Da Lỗ lão đại,lão tứ,mọi người đều đã đến,bây giờ chỉ còn thiếu một mình lão nhị.” Lâm Lôi cảm khái nói.

“Lão nhị bây giờ đã là đại thần ở Ngọc Lan đế quốc,địa vị rất cao,hơn nữa khoảng cách hơn ngàn dặm,hắn cũng khó đến được.”

Lôi Nặc cười mắng : “Trong bốn huynh đệ chúng ta lúc trước,lão nhị là linh hoạt nhất.Những hoạt động trong học viện hắn đều tham gia,hơn nữa đặc biệt có năng lực chủ trì,ta lúc ấy đã biết lão nhị hợp với quan trường,lúc này cũng mới không đến mười năm cũng đã trở thành đại thần của Ngọc Lan đế quốc.”

“Cũng may mắn là hoàng đế mới của Ngọc Lan đăng cơ nên địa vị của lão nhị càng thẳng tắp bay lên.” Da Lỗ cảm khái nói.

Lúc này,bên ngoài cửa vang lên tiếng bước chân.

“Ca,chúng ta phải lên đấu võ tràng rồi,nên đi thôi.” nghe tiếng gọi,ba người Lâm Lôi đều đứng dậy ra khỏi phòng nghỉ.

Sân đấu võ giữa đấu võ tràng rộng ba trăm thước,dài ba trăm thước. Mặt của sân đấu thuần túy do một khối kiên thạch hoàn chỉnh tạo thành,đồng thời còn gia trì thêm đại phạm vi ma pháp trận.

Ở phía đông cùng phía tây của sân đấu phân biệt dành cho thân nhân của hai bên,àm ở trước sân đấu là chỗ ngồi của những người chủ trì cuộc quyết đấu.

Mấy người Lâm Lôi vừa tiến đến đã thấy tám vạn chỗ ngồi ở bốn phương tám hướng của đấu võ tràng đã đông nghẹt người cũng không khỏi có cảm giác rung động.

“Thật nhiều người.” trên mặt Ốc Đốn hiện ra nụ cười.

Cái Tỳ trong năm huynh đệ Ba Khắc nói : “Ốc Đốn,nơi này hôm nay có đến tám vạn người,người ngàn vạn lần đừng để mất mặt đấy.”

Tiếng la hét bên ngoài ầm ỉ như biển gầm vang khắp trời đất,sự kích động của những người xem chiến mấy người Lâm Lôi có thể cảm nhận được.

Áo Bố Lai Ân là một đế quốc thượng võ,hôm nay có hai đại thiên tài quyết chiến tự nhiên sẽ hấp dẫn lực chú ý của vô số người. Bên trong đã có tám vạn người xem chiến,bên ngoài cũng vẫn còn có rất nhiều người muốn vào.

Tại chỗ ngồi dành cho mấy người Ốc Đốn,mấy người Lâm Lôi đã sớm ngồi xuống,mà phía Bối Lỗ Mặc cũng đã sớm có người đến.

Phía Bối Lỗ Mặc có hơn trăm người.

“Không ít người đều là kí danh đệ tử của Vũ thần môn,xem ra là đến trợ uy cho Bối Lỗ Mặc.” Lâm Lôi nhẹ cười,nói.

Hắn nhận thấy thực lực của đám người đó đều rất mạnh.

“Nhiều người thì có tác dụng gì chứ.” Da Lỗ khinh thường nói.

Lúc này,tiếng hoan hô ở phía sau vang lên rất lớn,hiển nhiên,sự xuất hiện của hai bên tham gia quyết đấu đã làm mọi người rất kích động.

“Tám vạn người,lần nhiều nhất ta được nhìn thấy trong quân đội cũng chỉ có một vạn người.” Lôi Nặc nhìn tràng cảnh xung quanh đấu vũ tràng,tứ đại đế quốc hôm nay cũng không phát sinh chiến tranh lớn gì nên rất ít xuất hiện tình huống tập kết của các quân đoàn.

“Các vị im lặng.”

Một âm thanh như tiếng sét đánh vang vọng cả đấu võ tràng,tám vạn người đều im lặng,tất cả mọi người nhìn về lão giả tóc bạc trên sân đấu.

Lâm Lôi ở phía dưới không khỏi nở nụ cười,lão giả tóc bạc này là một chín cấp cường giả,dùng tu vị đấu khí làm cho âm thanh vang vọng cả đấu võ tràng là chuyện không khó.

“Loại chiến đấu này,người chủ trì đều phải là cao thủ.” Lâm Lôi cảm khái nói.

Lão giả tóc bạc cao giọng nói : “Các vị,trận đại chiến hôm nay là lần nặng yếu nhất của đấu võ tràng. Hai bên quyết chiến,một vị là Vũ thần thân truyền đệ tử - Bối Lỗ Mặc,vị còn lại là Long huyết chiến sĩ gia tộc - Ốc Đốn bá tước. Hai người bọn họ không nghi ngờ gì đều là thiên tài,vậy cuối cùng là ai mạnh hơn?”

Lão giả tóc bạc nở nụ cười : “Lát nữa mọi người sẽ được biết,mà những nhân vật chủ trì trận đấu hôm nay cũng sẽ làm mọi người cao hứng.”

“Vị thứ nhất là Vũ thần môn thân truyền đệ tử - Khải Ni Ân đại nhân.” lão giả tóc bạc cao giọng chỉ về một người mặc trường bào màu xanh nói,trung niên nhân trực tiếp đi ra thông đạo,sau đó hai chân vừa động,vị Khải Ni Ân này như một ảo ảnh đi đến phía ngoài cùng bên trái của ba vị trí chủ tọa.

Vị Khải Ni Ân này xuất hiện làm cho cả đấu vũ tràng như trở nên điên cuồng,vô số người lớn tiếng hoan hô.

“Là một thánh vực cao thủ !” Lâm Lôi xác định,vị Khải Ni Ân này vừa rồi là phi hành đến chỗ ngồi.

“Vị thứ hai là hoàng đế bệ hạ của chúng ta.” âm thanh của lão giả tóc bạc cao vút lên,chỉ thấy Kiều An bệ hạ mặc trường bào hoa lệ cười hướng vị trí chủ tọa đi đến ngồi ở vị trí trung ương.

Hoàng đế bệ hạ đã đến,tự nhiên cũng được một trận hoan hô.

Lão giả tóc bạc trên mặt tràn đầy tươi cười : “Vị chủ tọa thứ ba hôm nay,sau khi ta được biết cũng rất kinh hãi.” lão giả tóc bạc cố tình dừng lại một chút,tám vạn người đều im lặng cẩn thận lắng nghe xem vị thứ ba là ai.

“Vị chủ tọa thứ ba,chính là niềm kiêu hãnh của đế quốc chúng ta – bàn thạch kiếm thánh Hắc Đức Sâm đại nhân!”

Sau khi cái tên Hắc Đức Sâm được truyền ra,cả đấu võ tràng càng trở nên điên cuồng,vô số người kích động kêu to.

"Hắc Đức Sâm, Hắc Đức Sâm!!!"

"Bàn thạch kiếm thánh!!!"

Một chút chiến sĩ thực lực cường đều dùng đấu khí hô to,giống như ngàn vạn tiếng sấm vang lên,tất cả mọi người kích động đến điên cuồng.

"Điên rồi, điên rồi." Cái tì khiếp sợ,nói : "Một thánh vực cường giả cũng đáng giá điên cuồng như vậy sao?"

Tái Tư Lặc liếc mắt nhìn hắn,cười nói : “Ngươi không ở lâu ở Áo Bố Lai Ân đế quốc nên không biết ảnh hưởng lực của bàn thạch kiếm thánh.”

Trong mắt Lôi Nặc có vẻ kích động : “Hắc Đức Sâm đại nhân sau khi bước vào thánh vực,kinh nghiệm qua vô số chiến đấu đều chưa từng bại! Cùng các thánh vực đỉnh khác giao chiến đều là thắng. Thánh vực đệ nhất cường giả,trong thánh vực không ai có thể đánh bại hắn. Đây là bàn thạch kiếm thánh Hắc Đức Sâm!”

Mấy người Lâm Lôi đều hướng phia thông đạo nhìn lại,lẳng lặng chờ Hắc Đức Sâm hiện thân.

Hắc Đức Sâm rốt cuộc đã xuất hiện .

Khuôn mặt Hắc Đức Sâm có vẻ cổ phát,kiên nghị như được điêu khắc từ nham thạch.Trên người chỉ là mặt một chiếc áo xám đơn giản,phía sau còn mang theo một thanh trọng kiếm có màu vàng của đất.

Bước đi ổn định,Hắc Đức Sâm không phi hành,chỉ đơn thuần là đi.

Nhưng chỉ bước đầu tiên đã từ thông đạo đi đến thai giai đặt chỗ ngồi,bước thứ hai đi đến bên cạnh Kiều An bệ hạ,sau đó ngồi bên cạnh Kiều An.

Giống như thuấn di!

"Đây là cái gì?" Lâm lôi phảng phất nhìn thấy gì đó bất khả tư nghị.

Mấy người Ba Khắc bên cạnh đều trợn tròn mắt.

“Là thuấn di sao?” Ốc Đốn lẩm bẩm nói.

Lâm Lôi lập tức khẳng định, đó không phải là thuấn di! Theo Lâm Lôi được biết,đến nay vẫn chưa có người có thể thuấn di,thuấn di căn bản là một truyền thuyết.

“Trong khi Hắc Đức Sâm đi đường,cả đại địa đều hình như có ba động,trong nháy mắt,khoảng cách tương đối xa giống như bị kéo ngắn lại,một bước à mấy chục thước dễ dàng như vậy,không dựa vào tốc độ,can bản chỉ là một bước lại làm cho lộ trình bị kéo ngắn lại sao?”

Quá kinh người !

Lâm Lôi tu luyện là thông qua hai đường,một là lĩnh ngộ đại địa nguyên tố pháp tắc,một là lĩnh ngộ phong nguyên tố pháp tắc. Mà một chiêu đơn giản này của Hắc Đức Sâm là có liên quan đến đại địa nguyên tố pháp tắc,nhưng … Lâm Lôi cản bản không thể giải thích Hắc Đức Sâm này cản bản là làm thế nào.

"Hô."

Chậm rãi thở ra một hơi,Lâm Lôi cũng bình tĩnh xuống.

“Có thể được xưng là thánh vực đệ nhất cường giả,không chỉ vậy,bao nhiêu năm qua không ai có thể đánh bại hắn,nhân vật như vậy,có bản lĩnh đó cũng là bình thường.” trong lòng Lâm Lôi vẫn tràn đầy tự tin như trước.

Đối phương có loại thần công đó,nhưng chấn động ba công kích của mình không phải đối phương cũng vô pháp giải thích sao?

Hai người cùng lĩnh ngộ một loại nguyên tố pháp tắc cũng không đi theo những con đường giống nhau.

------------

Hiện nay các dịch giả của 4vn đã quyết định tham gia dịch bộ Bàn Long. Vì vậy truyện này sẽ được bảo hộ theo quy chế truyện dịch của 4vn, đề nghị các bạn không post chen ngang các chương truyện dịch từ bất kì nguồn nào khác.

Ai muốn tham gia dịch bộ này có thể liên hệ với thienlang2 qua YH: chuyenchangcodon88

hoặc shizer qua nick YH: canhrungbian

Mọi vi phạm sẽ được xử lí theo đúng quy định của 4vn

----------

Iori : Mạc huynh cho đệ ghi thêm mấy câu ^^

Hehe, đệ đã trình bày mẫu bài post sẵn, các dịch giả khi post chỉ cần ấn nút "Trích" để lấy mẫu bài post, như thế bài post sẽ đồng nhất và rất đẹp ^^

4VN mong muốn mang lại cho độc giả những bản dịch tốt nhất cả về nội dung lần hình thức.

Bàn Long - Chương #233