Chương 129: Thỉnh Cầu


Trong Tuyền Thủy viên, cung đình đệ nhất ma pháp phủ đệ.

Thổ hoàng sắc quang mang lan tỏa trên khắp trảng cỏ của Tuyền Thủy viên, chính là Địa hệ ma pháp – Trọng lực thuật. Lúc này Lâm Lôi chỉ mặc một chiếc quần dài, để trần nửa thân trên, đang tập luyện trên thảm cỏ.

Trên nửa thân người để trần đó, đường nét cơ bắp tựa như lưu thủy hết sức tự nhiên, tuyệt không có một chút mỡ thừa nào. Tiếp cận trọng lực gấp bốn lần, không chỉ bên ngoài cơ thể của Lâm Lôi mà cả kinh mạch, mạch máu đều phải chịu sức ép gấp bốn lần.

May mắn là sau khi trải qua quá trình chuyển hóa Long huyết, thể chất của Lâm Lôi đã đạt tới một tầm cao mới.

Chân bước hình chữ Đinh, mỗi tay Lâm Lôi nâng một tảng đá. Hai tảng đá này mỗi cái nặng khoảng trăm cân, tại trọng lực gấp bốn, tổng trọng lượng cả hai đã lên đến gần ngàn cân.

Hai chân vững như thép, thân trên Lâm Lôi giữ thẳng tắp, mắt nhìn thẳng về phía trước, không hề nhúc nhích.

Tĩnh lực huấn luyện này đúng là một phương pháp vô cùng hiệu quả.

Một giọt mồ hôi thấm ra ngoài cơ thể Lâm Lôi rồi nhanh chóng rơi xuống, dù vậy, hắn vẫn tiếp tục kiên trì…

Mặc dù được coi là Cung đình đệ nhất ma pháp sư song gần như ngày nào Lâm Lôi cũng không ngừng tu luyện như vậy. Đám hộ vệ chỉ đứng nghiêm túc trực, nhìn hắn với vẻ kính trọng, ngoài ra còn có hai thị nữ cũng ở bên cạnh, chờ đến lúc Lâm Lôi gọi. Tuyền Thủy viên lúc này hoàn toàn đóng cửa.

Trong khi Lâm Lôi tập luyện, tối kỵ để người khác tiến vào.

Đã từng có lần Quốc vương của Phân Lai vương quốc, Khắc Lai Đức bệ hạ đến thăm, một cung đình thị giả không để ý sự ngăn cản của hộ vệ Tuyền Thủy viên tiến vào trong để gọi Lâm Lôi ra gặp quốc vương bệ hạ. Lập tức, Lâm Lôi hạ lệnh đánh tên thị giả này hai mươi quân côn. Viên cung đình thị giả thể chất yếu đuối này đã bị đánh đến chết tươi.

Sau đó, Khắc Lai Đức bệ hạ lại không hề trách cứ Lâm Lôi. Thay vào đó, ông ta ra lệnh cho thủ hạ, tại Tuyền Thủy viên phải tuyệt đối tuân theo quy củ riêng của Lâm Lôi.

“Lâm Lôi đại nhân tu luyện đúng là liều mạng a, suốt một ngày trời rồi. Không phải là Chiến sĩ huấn luyện thì là tu luyện ma pháp Minh tường. Mỗi ngày có lẽ chỉ có lúc điêu khắc thạch điêu là được nghỉ ngơi thôi.” Một thị nữ thì thầm.

Một thị nữ khác gật đầu: “Ta chưa từng thấy vị quý tộc nào tu luyện liều mạng đến như vậy. Lão gia của ta, thân là Cung đình chiến sĩ giáo quan mà mỗi ngày cũng chỉ tu luyện bốn giờ thôi.”

Quang Minh giáo đình kỵ sĩ hộ vệ bên cạnh, trong lòng cũng rất khâm phục Lâm Lôi. Đối với một thiên tài, khi bị bao phủ bởi hào quang, rất có thể suy đồi. Quang Minh giáo đình hàng nằm đều bồi dưỡng ra một số nhân vật thiên tài, những kẻ đó về tài năng còn xa mới bắt kịp Lâm Lôi, nhưng sau khi địa vị được nâng cao liền bị phồn hoa của cái thế gian này hấp dẫn rồi suy thoái.

“Lâm Lôi đại nhân cứ thế này, có lẽ sẽ trở thành cửu cấp cường giả trẻ tuổi nhất trong lịch sử, thậm chí là Thánh vực cường giả trẻ tuổi nhất.” Một hộ vệ kỹ sĩ thấp giọng nói.

Các kỹ sĩ khác đều gật gật đầu.

Đối với sự tập luyện chăm chỉ của Lâm Lôi, những người này đều cực kỳ khâm phục.

Chỉ là… “Lâm Lôi đại nhân thật quá nghiêm khắc.” Một thị nữ có chút bất mãn nói khẽ, trong lòng các nàng, Lâm Lôi tuổi trẻ, lại anh tuấn mà đối với chính bản thân mình lại nghiêm khắc như thế, vốn lại có thực lực! Thật là có tương lai!

Con người như vậy quả thực là quá hoàn mỹ, chỉ có điều đối đãi người khác quá nghiêm khắc. Ngay cả với mấy thị nữ này cũng cũng không có một điểm ôn nhu thân thiết. Đấy là họ còn chưa biết, trong lúc điêu khắc mới là lúc Tinh thần lực của Lâm Lôi tăng trưởng nhanh nhất, không ngừng đề cao.

Trong Tuyền Thủy Viên.

“Phù.”

nl.Một giờ sau, quá trình Chiến sĩ huấn luyện chấm dứt, Lâm Lôi chuyển vận Long huyết chiến sĩ đấu khí quanh cơ thể. Cản giác mệt nhọc nhanh chóng biến mất. Hắn lấy từ trên chiếc bàn bên cạnh một thanh bình đao. Ở một phía khác của bãi cỏ, có đặt một tảng cự thạch. Đây chính là vật liệu để Lâm Lôi tiến hành điêu khắc.

Nhìn cự thạch trước mắt, căn cứ theo hình dạng tự nhiên của nó, trong đầu Lâm Lôi đã xuất hiện phác thảo, thoáng cái đã hiện ra hình dạng của một gã chiến sĩ vũ dũng.kien

Khẽ mỉm cười, bình đao trong tay Lâm Lôi liền vung ra.

Tiết tấu của lưỡi đao lúc nhanh, lúc chậm, múa lượn trong không trung, đá vụn tung bay, Lâm Lôi trong lòng đã dự tính trước, mỗi nhát đao đều mười phần chắc chắn, lực đạo mỗi nhát đều là vừa đủ.

Cảm giác thật tuyệt vời!

Linh hồn Lâm Lôi đã hòa nhập với sự chuyển động của Địa hệ nguyên tố, cảm ứng hoàn toàn được kết cấu bên trong của tảng cự thạch. Linh hồn của hắn cũng đã nhập vào Phong hệ nguyên tố, lực đạo mỗi đao đều đã đạt tới đỉnh cao của sự chuẩn xác.

Tự nhiên!

Linh hồn của Lâm Lôi vào lúc này đã đắm chìm trong tự nhiên, tự nhiên cũng giống như từ mẫu ấp ủ linh hồn của hắn, làm cho linh hồn của hắn phát triển càng lúc càng mạnh mẽ.

“Phù.”

Thở ra một tiếng, Lâm Lôi bèn thu hồi bình đao lại.

Hai giờ đã trôi qua, lúc này, cự thạch đã có hình dạng phôi thai của thạch điêu. Lâm Lôi quyết định ngày mai mới tiếp tục điêu khắc chi tiết. Thời gian dành cho điêu khắc mỗi ngày của hắn là có giới hạn.

Cần phải phối hợp các phương pháp tu luyện tốt nhất để có thể đề cao thực lực đạt hiệu quả cao nhất!

Năm giờ sáng đã bắt đầu tu luyện, nhưng đến bây giờ là tám giờ, Lâm Lôi mới ăn sáng.

Đặt bình đao xuống, hắn cởi quần dài rồi nhảy vào dòng ôn tuyền. Nằm dài giữa dòng nước ấm áp, cảm thụ luồng nước tẩy rửa từng thớ cơ nhục trên thân, Lâm Lôi lim dim mắt thoải mái, thật khó để có thể tự cho phép mình được nghỉ ngơi một chút.

“Vào đi.” Lâm Lôi cất tiếng gọi.

Đang yên lặng chờ đợi bên ngoài Tuyền Thủy viên, hai thị nữ lập tức cầm mấy đĩa đồ ăn tiến vào, trong đĩa toàn là các loại mĩ thực, còn có vài loại hoa quả.

“Lâm Lôi đại nhân.” Hai thị nữ đặt đĩa lên bàn, cung kính đợi lệnh của Lâm Lôi.

Mặc dù ngoan ngoãn kính trọng đừng chờ lệnh ở bên cạnh, hai thị nữ đều nhịn không được liếc mắt nhìn Lâm Lôi vài lần. Hắn đang khỏa thân, thân thể cường tráng này đối với các nàng có sức dụ hoặc vô cùng lớn.

“Các ngươi ra ngoài trước đi.”

Lâm Lôi lạnh nhạt nói.

“Vâng, thưa Lâm Lôi đại nhân.” Hai thị nữ liền cung kính rời đi.

Từ đầu đến cuối, Lâm Lôi không hề nhìn tới hai thị nữ này.

Một lúc sau, hắn từ trong ôn tuyền đi ra, sau khi đã thay đổi một bộ quần áo sạch, Lâm Lôi ngồi lên ghế, bắt đầu ăn sáng.

“Vù.” Một bóng đen từ thảm cỏ phía xa phóng vụt tới, chính là Bối bối. Lúc nãy, khi Lâm Lôi tu luyện và điêu khắc, nó đều là đang ngủ.

“Lão Đại. Ăn sáng nha, miếng thịt nướng to này là của ta đó.” Thoáng cái, nó đã tiến đến khối thịt ma thú nướng lớn.

Lâm Lôi mỉm cười.

“Đức Lâm gia gia, chúng ta thật sự không có biện pháp nào để đối phó với Khắc Lai Đức sao?” Lâm Lôi hỏi Đức Lâm Kha Ốc Đặc.

Đức Lâm Kha Ốc Đặc từ trong Bàn Long chi giới bay ra, ngồi trên chiếc ghế bên cạnh cười đáp: “Lâm Lôi, Khắc Lai Đức là cửu cấp cường giả, khoảng cách giữa hắn và ngươi vẫn còn lớn lắm. Cho dù có hoàn toàn Long hóa, ngươi cũng mới chỉ bất đầu bước vào bát cấp. Ồ, ngươi hôm nay trong trạng thái bình thường cũng đã tiến vào lục cấp hậu kỳ. Nếu hoàn toàn Long hóa coi như đã đạt tới giữa Bát cấp trung kỳ và hậu kỳ. Thế nhưng vẫn còn rất xa mới là đối thủ của Khắc Lai Đức.”

Thâm tâm Lâm Lôi hết sức không cam lòng. Bây giờ hắn đã biết, kẻ lúc trước sai Mạt Đức Sâm phái người đến bắt mẫu thân mình chính là Khắc Lai Đức. Thế nhưng hiện nay, đối với Khắc Lai Đức, hắn cũng không có biện pháp nào để đối phó.

“Chỉ có thể tiếp tục tu luyện thôi.” Lâm Lôi nắm chặt tay lại, chiếc nĩa trong tay cũng bị xoắn vặn.

Hiệu quả tu luyện của Long huyết chiến sĩ tại giai đoạn đầu là rất cao, Lâm Lôi đã đạt tới lục cấp hậu kỳ rồi, cứ với tốc độ này, chỉ độ nửa năm nữa là đã có thể tiến vào thất cấp. Một khi đã tiến vào thất cấp, nếu hoàn toàn Long hóa thì có thể đạt tới cửu cấp sơ kỳ.

“Lâm Lôi đại nhân.” Tiếng thị nữ bên ngoài truyền tới.

“Vào đi.” Lâm Lôi hờ hững đáp.

Thị nữ vội vã tiến vào, cung kính nói: “Lâm Lôi đại nhân, bên ngoài có một vị tự xưng là Ngải Lệ Tư tiểu thư xin cầu kiến.”

“Ngải Lệ Tư?” Lâm Lôi nhướng mày, nhìn thị nữ: “Dẫn nàng ta vào phòng khách, ta sẽ tới ngay.”

“Vâng, thưa Lâm Lôi đại nhân.” Các thị nữ đứng trước mặt Lâm Lôi thực không dám đùa cợt chút nào. Họ hiểu rằng Lâm Lôi đối với thủ hạ hết sức nghiêm khắc. Từ khóe môi cho đến toàn thân đều toát ra cái vẻ gì đó có phần cục súc. Bắt nàng phải đi hỏi Lâm Lôi, thật là làm khó cho nàng quá. Dẫu vậy, nàng cũng không còn cách nào khác.

Tiếng bước chân vang lên -

Thân thể Ngải Lệ Tư run lên, lập tức ngoái đầu nhìn lại.

Lâm Lôi mặc trường bào rộng thùng thình từ phòng trong đi ra, vừa nhìn Ngải Lệ Tư, vừa gật đầu mỉm cười: “Ngải Lệ Tư, đã lâu không gặp.” Vừa nói, Lâm Lôi vừa đi tới ghế chủ tọa, ngồi xuống.

nl.Ngải Lệ Tư cảm thấy rất rõ ràng, Lâm Lôi ngày hôm nay so với Lâm Lôi của một năm trước, khí độ hoàn toàn khác biệt. Lâm Lôi của một năm trước là vô cùng non nớt.

Thế nhưng, Lâm Lôi của ngày hôm nay có khí chất lạnh lùng cao nhã, chỉ thông qua giọng nói là đã có thể nhận ra. Loại khí độ này là của người có địa vị cao, đã quen sai sử người khác.kien

“Lâm Lôi đại ca.” Ngải Lệ Tư cố gắng làm cho thanh âm của mình có vẻ bình tĩnh, thế nhưng, nàng không thể ngăn cản được thoáng run rẩy trong giọng nói.

“Ăn chút hoa quả nhé? Ta nhớ muội thích ăn nhất là Thanh quả.” Lâm Lôi quay về phía thị nữ đang đứng ở phía xa liếc mắt.

Thị nữ này nhanh chóng đi xuống dưới cầm lên một đĩa hoa quả.

“Đa tạ!” Ngải Lệ Tư cầm lên một quả Thanh quả, dịu dàng cắn nhẹ một miếng. Lúc này, nàng không khỏi nhớ lại ngày xưa lúc cùng ăn Thanh quả với Lâm Lôi, lúc đó toàn là Lâm Lôi đút cho nàng ăn.

Ngải Lệ Tư ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Lôi, cùng lúc, Lâm Lôi cũng đang mỉm cười nhìn nàng.

“Lâm Lôi đại ca.” Ngải Lệ Tư đặt quả Thanh quả xuống, quay sang Lâm Lôi nói, “Ta có một việc muốn xin huynh hỗ trợ.”

“Xin ta hỗ trợ?” Lâm Lôi khi biết được ý định của Ngải Lệ Tư, trong lòng cũng cảm thấy nghi hoặc.

“Nói đi.” Lâm Lôi đáp.

Ngải Lệ Tư hít thật sâu một hơi, trịnh trọng nhìn hắn: “Lâm Lôi đại ca, chuyện về gia tộc của Tạp Lam chắc huynh cũng đã biết, ta nghĩ, bọn họ đích thị là thanh bạch. Ta hy vọng Lâm Lôi đại ca người có thể ra tay hỗ trợ, nói với bệ hạ khoan dung mà rửa sạch oan khuất cho Đức Bố Tư gia tộc. Ta biết bệ hạ rất nể mặt huynh.”

Lâm Lôi cười một cách bất đắc dĩ.

Trong sạch?

Người khác có thể không biết, nhưng chính mình là người đã giết Mạt Đức Sâm, chẳng lẽ lại không biết? Lúc trước trong lúc giết Mạt Đức Sâm, y đã có nói qua về chuyện buôn lậu. Mười phần thì có tám chín là có liên quan với gia tộc Đức Bố Tư.

“Rửa sạch oan khuất? Làm thế nào muội biết là bọn họ trong sạch? Ngải Lệ Tư, muội biết được bao nhiêu chuyện của Đức Bố Tư gia tộc?” Lâm Lôi nhìn Ngải Lệ Tư chất vấn.

Ngải Lệ Tư ngẩn ra.

Nàng vưa rồi nói được như vậy là đã phải lấy can đảm từ rất lâu rồi, nhưng bây giờ bị Lâm Lôi phản vấn thế này, nàng liền có cảm giác Lâm Lôi hiện tại không muốn giúp đỡ.

Ngải Lệ Tư trong lòng muốn khóc, rất là khó chấp nhận.

Nàng đứng dậy, khom người hướng về phía Lâm Lôi: “Xin lỗi Lâm Lôi đại ca, hôm nay ta thật không nên tới. Ta biết đã làm tổn thương huynh quá lớn, bây giờ còn yêu cầu huynh cứu Đức Bố Tư gia tộc. Ta thật là quá đáng. Huynh có giúp hay không cũng không sao, ta không trách huynh.” Trong thâm tâm Ngải Lệ Tư, Lâm Lôi với Tạp Lam xem như là tình địch, hắn không có ném đá xuống giếng xem như là đã tốt lắm rồi.

Lâm Lôi nhìn Ngải Lệ Tư, trong lòng hết sức bình tĩnh.

Thất bại trong mối tình đầu này, đối với Lâm Lôi hôm nay chỉ là một giấc mộng đã tỉnh mà thôi. Lâm Lôi của hiện tại, đã kinh qua chiến đấu trong Mê Vụ sơn cốc, trải qua Long huyết biến thân, chứng kiến cái chết của phụ thân, hiện tại đã bước lên con đường phục thù đầy hắc ám rồi.

Trên con đường phục thù ấy, Lâm Lôi cần phải ẩn nhẫn, lãnh khốc, vô tình, tuyệt không được buông lỏng. Lâm Lôi của ngày hôm nay so với quá khứ đã cứng cỏi hơn không biết bao nhiêu, cũng đã thành thục hơn rất nhiều, căn bản không thể so sánh với Lâm Lôi non nớt của một năm trước. Càng không phải Lâm Lôi như trong tâm tưởng của Ngải Lệ Tư.

Kinh nghiệm càng nhiều thì càng thành thục! Kinh nghiệm, Lâm Lôi đích thực là có nhiều lắm.

“Lâm Lôi đại ca, ta về đây!” Ngải Lệ Tư đứng dậy, nước mắt không cầm được đã chảy xuống.

“Ngải Lệ Tư.” Lâm Lôi đứng dậy, đưa tay ra giữ vai Ngải Lệ Tư lại.

Ngải Lệ Tư ngạc nhiên quay đầu nhìn Lâm Lôi, lúc này, hắn đang nhìn chăm chú vào nàng, nghiêm túc nói: “Ngải Lệ Tư, muội biết quá ít. Sự trong sạch của Đức Bố Tư gia tộc, muội không thể tự mình ước đoán chủ quan được. Bất quá, muội đã hạ quyết tâm đến nhờ ta, ta cũng sẽ không thúc thủ bàng quan. Chỉ có điều… Ta có cứu được họ hay không cũng rất khó nói.”

(Hết chương 17)

Bàn Long - Chương #129