Chương 106: Khuyết Tiễn


Trong phòng khách của Tạp Tư gia tộc, ánh nến rực sáng, các nàng thị nữ mỹ miều đang đưa thức ăn lên, mọi người nhiệt tình nâng cốc, đàm luận một cách lễ mạo.

Lâm Lôi từ nhỏ đã được giáo dục trong môi trường quý tộc, đối với quy củ cũng hiểu rất rõ, mặc dù ngoài mặt vẫn lễ mạo đàm luận với đám quý tộc này nhưng trong lòng cảm thấy khá buồn chán.

“Bá Nạp công tước, xin cứ tự nhiên.”

Lâm Lôi nói với Bá Nạp công tước rồi bước tới phía Kiệt Bố hầu tước, tộc trưởng Tạp Tư tộc. Kiệt Bố hầu tước trông thấy Lâm Lôi đi tới, thì hiểu rằng chuyện về chiến đao ‘Đồ Lục’ đã không thể giấu được nữa rồi.

Lâm Lôi và Kiệt Bố hầu tước cùng nhau đi tới chỗ ngồi bên cạnh phòng khách.

“Kiệt Bố hầu tước, ý định của ta khi đến đây chắc là cháu người đã nói lại với người rồi.” Lâm Lôi khiêm tốn nói.

Kiệt Bố hầu tước khẽ thở dài: “Lâm Lôi, ta đã già rồi, thực sự không muốn từ bỏ vật sưu tầm này a.”

“Kiệt Bố hầu tước, Ba Lỗ Khắc gia tộc của ta đã có hơn năm nghìn năm lịch sử, ta thật là vinh dự khi được là con em của gia tộc. này Thế nhưng tài sản truyền đời của gia tộc, truyền thừa chi bảo chiến đao ‘Đồ Lục’ lại bị thất lạc. Ta có thể khẳng định với ngài rằng, gia tộc chúng ta vì chiến đao ‘Đồ Lục’ đã phải nỗ lực không ngừng. Bản thân ta từ nhỏ tới giờ cũng chăm chỉ tu luyện, nguyên nhân phần lớn cũng là vì kiện truyền thừa chi bảo này.”

Mặc dù giọng nói của Lâm Lôi vẫn tương đối bình tĩnh, nhưng ẩn ý ‘Tình Thế Bắt Buộc” cũng rất rõ ràng.

“Ta hiểu, ta hiểu.” Kiệt Bố hầu tước cố gắng thể hiện vẻ mặt tươi cười.

Đối với truyền thừa chi bảo của gia tộc, hiển nhiên đối phương rất muốn thu về. Kiệt Bố hầu tước đương nhiên hiểu, nếu ông ta kiên quyết không trả lại chiến đao ‘Đồ Lục’, Tạp Tư gia tộc sẽ chọc giận vị thanh niên thiên tài mười bảy tuổi này.

Ông ta hiểu rất rõ tầm ảnh hưởng của hắn.

Chưa nói tới Quang Minh giáo đình, ngay cả Đạo Sâm thương hội cũng có thể dễ dàng hủy diệt Tạp Tư gia tộc.

“Lâm Lôi, chiến đao ‘Đồ Lục’ đích thực là một vật quý giá phi thường. Đã từng có người trả giá trăm vạn kim tệ, ta cũng không bán.” Kiệt Bố hầu tước chuyển hướng sang vấn đề tiền bạc, “Tạp Tư gia tộc chúng ta mặc dù cũng rất lâu đời, song tài phú thực ra cũng không nhiều.”

Lâm Lôi đối với việc này cũng tương đối rành mạch, dựa theo điều tra của Da Lỗ, Tạp Tư gia tộc mặc dù xưa nay ảnh hưởng tại Phân Lai vương quốc là rất lớn nhưng về tài phú thì còn xa mới bằng Đức Bố Tư gia tộc của Tạp Lam.

Đối với một gia tộc không giàu có, việc từ bỏ một bảo vật trị giá trăm vạn kim tệ, thật có phần không thể tưởng được.

“Tiền bạc?” Lâm Lôi trong lòng khẽ thở phào một hơi.

Nếu là về vấn đề tiền bạc thì cũng không khó giải quyết.

“Kiệt Bố hầu tước, trước kia các người cũng là dùng kim tệ để mua chiến đao ‘Đồ Lục’. Hôm nay, ta đương nhiên cũng phải bỏ ra một số tiền tương xứng để làm hài lòng các người. Đương nhiên, ta cũng hy vọng Kiệt Bố hầu tước người không tham lam như sư tử a. Ha ha!” Lâm Lôi vừa cười vừa nói.

Kiệt Bố hầu tước trên mặt nở nụ cười.

Dù sao thì chiến đao ‘Đồ Lục’ cũng phải đưa cho đối phương, ít nhất cũng phải thu về một ít kim tệ chứ.

“Lâm Lôi, ngươi đối với Tạp Tư gia tộc chúng ta chân thành như thế, chúng ta đương nhiên phải nể mặt ngươi rồi. Chiến đao ‘Đồ Lục’ này mặc dù có giá trị lên tới trăm vạn kim tệ, nhưng chỉ cần ngươi đưa ra sáu mươi vạn thì có thể mang nó về.” Kiệt Bố hầu tước sảng khoái nói.

Sáu mươi vạn kim tệ?

So với giá trị của chiến đao ‘Đồ Lục’ thì quả thật là không đắt.

Chỉ có điều, với thu nhập từ thạch điêu hiện nay của Lâm Lôi, tổng cộng cũng chỉ có hai mươi mấy vạn. Mặc dù còn mang theo rất nhiều ma tinh hạch từ Ma Thú sơn mạch về, thế nhưng giá trị phỏng chừng cũng chỉ khoảng mười mấy vạn nữa mà thôi. Tổng vào cũng vẫn chưa đủ.

Đương nhiên, trên người Lâm Lôi vẫn còn có vật có giá trị -

Lam tâm thảo và ma tinh hạch của Thánh vực Tử văn hắc hùng.

Đối với Lam tâm thảo, Lâm Lôi còn giữ hơn trăm gốc, mỗi gốc giá trị có lẽ vào khoảng vài vạn kim tệ, mà ma tinh hạch của Thánh vực ma thú thì càng không cần phải nói. Đó chính là loại chí bảo vô giá, còn cao hơn giá trị của ma tinh hạch cửu cấp rất nhiều.

Trong quá khứ, sách vở đã từng ghi lại, cửu cấp ma tinh hạch được định giá vào khoảng năm trăm vạn kim tệ. Trên thực tế, cực phẩm cửu cấp ma tinh hạch phải có giá trị tới xấp xỉ nghìn vạn.

Bởi vậy, với Thánh vực ma tinh hạch, e rằng có ra giá một ức kim tệ cũng không mua được.

Bảo vật vô giá!

Lâm Lôi đương nhiên sẽ không xuất Thánh vực ma tinh hạch này ra. Mà Lam tâm thảo đối với Long huyết chiến sĩ gia tộc cũng rất trọng yếu, thêm được cây nào quý cây ấy.

Thạch điêu ‘Mộng Tỉnh’!

Lâm Lôi đột nhiên nghĩ đến vật này. Đối với ‘Mộng Tỉnh’ thạch điêu, cảm tình của hắn có phần khá là phức tạp. Thậm chí hắn còn không thèm nhìn đến nó nên đã để cho Da Lỗ bảo quản.

“Bán thôi!” Trong lòng hắn thầm quyết định, đáy lòng chợt nghĩ – “Không biết nếu Ngải Lệ Tư mà nhìn thấy bức thạch điêu này thì nàng sẽ nghĩ gì nhỉ?”

Lâm Lôi bèn hỏi Đức Lâm Kha Ốc Đặc.

“Lâm Lôi, bức ‘Mộng Tỉnh’ thạch điêu này bán đi cũng tốt.” Đức Lâm Kha Ốc Đặc trả lời, “Bản thân ngươi cũng không muốn nhìn thấy nó, nếu mang theo người, nhất định sẽ khiến ngươi thường xuyên nghĩ tới nó. Tốt hơn hết là bán nó đi. Hơn nữa… coi như là để cho ‘Bình Đao Lưu Phái’ do ta sáng lập có cơ hội dương danh đi.”

Lâm Lôi mỉm cười.

“Kiệt Bố hầu tước, người hãy yên tâm, ta sẽ nhanh chóng mang sáu mươi vạn kim tệ tới. Ta hy vọng trong khoảng thời gian này, người không đem ‘Đồ Lục’ chiến đao bán cho người khác.” Lâm Lôi thành thật đề nghị.

Kiệt Bố hầu tước liền đáp: “Lâm Lôi, ngươi có thể yên tâm, người khác có ra giá hai trăm vạn kim tệ ta cũng không bán.”

Nếu không phải vì thân phận của Lâm Lôi thì làm sao Kiệt Bố hầu tước nguyện ý bán bảo vật này đi được?

Phổ Lỗ Khắc Tư hội quán, trong văn phòng của Áo Tư Thác Ni.

“Cái gì, ngươi đồng ý bán bức thạch điêu này?” Áo Tư Thác Ni ánh mắt vừa tràn ngập kinh ngạc vừa mừng muốn phát điên.

Lâm Lôi thong thả gật đầu, Da Lỗ đứng bên cạnh cũng bất đắc dĩ liếc mắt nhìn hắn.

Da Lỗ và Lâm Lôi cùng nhau trưởng thành từ khi còn nhỏ, đối với tính cách của Lâm Lôi, hắn vô cùng rõ ràng. Lâm Lôi đối với người vô cùng coi trọng tình nghĩa, đồng thời cũng không thích mắc nợ người khác. Hắn vốn là đang định cho Lâm Lôi vay hơn mười vạn kim tệ.

Theo như Lâm Lôi nói: “Thạch điêu Mộng Tỉnh này, ta cũng không muốn nhìn thấy, bán đi thì tốt hơn.”

Da Lỗ trong lòng cũng nghĩ, nếu bán Mộng Tỉnh thạch điêu ra ngoài, danh tiếng của Lâm Lôi nhất định sẽ được truyền bá rộng rãi, địa vị cũng lên theo như thuyền lên theo nước. Đây cũng là một đại hảo sự, cho nên…

Hắn cũng không kiên trì ý định cho Lâm Lôi mượn tiền nữa.

“Tốt lắm, tốt lắm.”Áo Tư Thác Ni kích động nói, “Lâm Lôi ngươi cứ yên tâm, thạch điêu này của ngươi, hội quán chúng ta khẳng định sẽ không thu một đồng phí thủ tục.”

“Ta muốn trong vòng bảy ngày phải bán được nó để lấy tiền.” Lâm Lôi trực tiếp đề xuất yêu cầu.

Áo Tư Thác Ni tự tin nói: “Ngươi cứ yên tâm, kể từ ngày mai, Phổ Lỗ Khắc Tư hội quán chúng ta sẽ sắp xếp một cuộc triển lãm trong năm ngày, còn đem tin tức về Mộng Tỉnh thạch điêu này đưa tới từng vị phú hào. Ngày thứ bảy, chúng ta sẽ công khai đấu giá.”

Lâm Lôi gật đầu.

“Da Lỗ lão đại, chúng ta đi thôi.” Sau khi chính thức giao Mộng Tỉnh thạch điêu cho Phổ Lỗ Khắc Tư hội quán, Lâm Lôi tựa hồ cảm thấy trong lòng thiếu thiếu cái gì đó, nhưng hắn cũng cảm thấy tâm hồn thư thái hơn một chút.

Đại sảnh Phổ Lỗ Khắc Tư hội quán.

Chu Nặc bá tước hầu như sáng nào cũng đến đây một chuyến, trước tiên hân thưởng các tác phẩm được trưng bày trong sảnh phổ thông, sau đó tiến vào thưởng thức các tác phẩm trong cao thủ triển lãm và đại sư triển lãm. Hôm nay, khi ông ta đương bước vào hội quán thì bỗng phát hiện…

“Quái, tại sao trong đại sư triển lãm lại có nhiều người tụ tập như vậy?” Trong lòng Chu Nặc bá tước có chút kỳ quái.

Trong đại sư triển lãm, xưa nay vẫn chỉ có một vài món vật được đem ra triển lãm. Thời gian đã lâu, tự nhiên cũng ít khách muốn vào xem. Trừ phi là có vị đại sư nào mới sáng tạo ra tác phẩm mới thì trong đó mới có một chút náo nhiệt.

“Chẳng lẽ có đại sư đưa ra tác phẩm mới?” Chu Nặc bá tước trong lòng chợt khẩn trương, lập tức hướng đại sư triển lãm đi tới.

Bây giờ mới hơn tám giờ sáng, thông thường thì trong Phổ Lỗ Khắc Tư hội quán người rất ít, tuy nhiên, trong đại sư triển lãm hiện đã tụ tập hơn mười người. Tất cả đều đang kinh ngạc ngắm nhìn vật đang được trưng bày ở trung tâm sảnh.

Bên cạnh kiển triển lãm vật phẩm này còn có mười tám chiến sĩ cường đại đứng bảo hộ.

“Hấp dẫn đến thế ư? Đây là tác phẩm mới của vị đại sư nào vậy?” Chu Nặc bá tước tiến lên, cẩn thận ngắm nghía.

Con mắt ông ta lập tức trợn tròn, nhìn chằm chằm vào khối đại hình thạch điêu trước mắt. Trong thoáng chốc, Chu Nặc bá tước tựa hồ như nhìn thấy được năm người sống với sợ hãi, yêu thương, khả ái thẹn thùng, kiều mỵ động người, lạnh lùng như băng, năm loại sắc thái.

Ông ta đắm chìm trong cảm giác kỳ diệu này mãi một lúc sau mới tỉnh lại được.

“Thần tác, đúng là tông sư tác phẩm.” Chu Nặc bá tước đứng bật dậy, trong lòng kinh hô.

Chu Nặc bá tước đã có hơn trăm năm giám định vật phẩm. Ông ta tự nhiên nhận ra được điểm gây chấn động tâm hồn của thạch điêu này. Khi cẩn thận quan sát, thẩm giám lại tác phẩm, mắt Chu Nặc bá tước tự nhiên sáng rực: “Phong cách điêu khắc này chẳng phải là của vị thiên tài của Ân Tư Đặc ma pháp học viện Lâm Lôi sao?”

Chỉ từ phong cách thực hiện, Chu Nặc bá tước đã có thể phán đoán được tác giả của nó là ai.

Ông ta đối với Lâm Lôi rất là quen thuộc, ba tác phẩm đầu tiên của Lâm Lôi bán ở Phổ Lỗ Khắc Tư hội quán chính là do ông ta mua. Sau đó, tác phẩm của Lâm Lôi liền được đặt ở cao thủ triển thính, mỗi kiện trị giá lên tới xấp xỉ sáu nghìn kim tệ.

Thiên tài của Ân Tư Đặc ma pháp học viện bây giờ mới có hơn mười bảy tuổi thôi.

Chỉ trong lần đầu tiên giao dịch, Chu Nặc bá tước đã kiếm lời hơn một vạn kim tệ, đương nhiên ông ta đối với Lâm Lôi này rất là chú ý.

“Quả nhiên là hắn.” Chu Nặc bá tước nhìn lại phía dưới bên trái của thạch điêu, phát hiện có hai chữ Lâm Lôi.

Thêm vào đó, phía bên kia thạch điêu cũng có một bảng đề giới thiệu về Lâm Lôi.

“Tác giả thạch điêu này là Lâm Lôi, mười bảy tuổi, tốt nghiệp Ân Tư Đặc ma pháp học viện. Lâm Lôi mới mười bảy tuổi đã là thất cấp song hệ ma pháp sư, là thiên tài ma pháp số một tại Ngọc Lan đại lục hiện nay. Tính trong toàn bộ hơn vạn năm lịch sử của Ngọc Lan đại lục cũng là thiên tài ma pháp đứng thứ hai.”

“Tuy nhiên, Lâm Lôi không chỉ đạt được thành tựu đáng chú ý trong lĩnh vực ma pháp, trong lĩnh vực thạch điêu, thành tựu của ngài còn lớn hơn. Mộng Tỉnh thạch điêu này có linh hồn của một tác phẩm của bậc tông sư. Đặc biệt, vì là một kiện thạch điêu khổng lồ, nó càng trở nên vô giá. Hơn nữa, tác phẩm của ngài lại còn được gắn mác của một siêu cấp ma pháp thiên tài năm nay mới có 17 tuổi, giá trị của Mộng Tỉnh thạch điêu này hiển nhiên là có thể tưởng tượng được.”

“Phổ Lỗ Khắc Tư hội quán chúng ta rất lấy làm vinh hạnh, dưới sự ủy nhiệm của Lâm Lôi, đem tác phẩm này triển lãm trong vòng năm ngày, vào ngày 21 tháng 4, cũng là thời điển kết thúc triển lãm, Phổ Lỗ Khắc Tư hội quán sẽ tiến hành đấu giá công khai.”

Chu Nặc bá tước xem xong bảng giới thiệu, đã hiểu được chuyện này.

Quý tộc, phú hào Ngọc Lan đại lục chắc chắn sẽ vô cùng chấn dộng đây.” Chu Nặc bá tước rất rõ ràng, tác phẩm loại này tuyệt không phải dành cho loại người như ông ta.

“Thất cấp song hệ ma pháp sư? Mười bảy tuổi?” Xem bảng giới thiệu mà trong lòng Chu Nặc bá tước cũng cảm thán không thôi.

Đồng thời, đối với vị Lâm Lôi này, ông ta lại càng thêm khâm phục.

Một người có thể đạt tới thành tựu như thế ở cả hai lĩnh vực, tuyệt đối là đáng khâm phục.

“Kiện thạch điêu này về mặt đẳng cấp cũng đã đạt tới tông sư tác phẩm. Đặc biệt tác giả của nó lại là một người mới có mười bảy tuổi, lại là thiên tài đệ nhị trong toàn lịch sử Ngọc Lan đại lục. Xem ra, cái giá sẽ rất cao đây.” Trong đáy lòng, Chu Nặc bá tước đã có dự tính sẵn.

“Tháng tư ngày 21!” Chu Nặc bá tước vô cùng chờ mong ngày này.

Thời gian dần trôi, bên trong ‘Đại Sư Triển Lãm’ càng lúc càng đông người, không ít trong số đó là những siêu cấp phú hào đã nhanh chóng biết được sự tình mà đến.

Trong văn phòng của Áo Tư Thác Ni.

“Xin hãy bẩm cáo tới Duy Nhĩ Đức bệ hạ, trong chuyện này ta thật tình không thể làm chủ, nếu bệ hạ thật sự muốn sở hữu thạch điêu này, xin hãy đến tham gia đấu giá vào ngày 21.” Áo Tư Thác Đi đưa một vị sứ thần của một quốc vương đi ra.

Sau khi sứ thần đã ra đi, mặt ông ta liền trầm xuống.

“Nói đùa hả? Chỉ ra giá có một trăm vạn kim tệ đã đòi trực tiếp mua luôn thạch điêu này, thật sự là nằm mơ. Ngày hôm qua, quốc vương Phân Lai vương quốc Khắc Lai Đức bệ hạ còn phái người đến ra giá ba trăm vạn kim tệ đó!”

Triễn lãm qua gần ba ngày, đã có hơn mười đại nhân vật muốn chiếm tiên cơ, mua trước thạch điêu này.

“Ngày hai mươi mốt tới, chỉ sợ sẽ có một cái giá trên trời chính thức xuất hiện.” Áo Tư Thác Ni thầm nghĩ.

(Hết chương 11)

Bàn Long - Chương #106